Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Hoàng cung, Hoàng Đức điện.

Buổi chiều sớm ngày hôm nay, thảo luận chi tiết về hoà ước sẽ ký với Hoàn quốc trong ba ngày nữa.

Các quan viên bộ lễ đã nộp bản thảo chi tiết về hoà ước cho hoàng đế, hoàng tử, Trang Vương và Tĩnh Vương, cũng đưa một bản cho thừa tướng, đại học sĩ long đồ các, bộ thượng thư tới Ngự sử đài, giám sát ti, các đại phu. ( truyen dich bỏi thuy201

Tĩnh Vương mở quyển sổ con ra nhìn không khỏi khen ngợi: “Chữ viết này thật là đẹp".

Hoàng đế nghe xong cũng mở quyển sổ ra xem, khẽ gật đầu: “không tệ , Kết cấu chặt chẽ mà không mất đi sự mượt mà, bên trong cứng rắn mà cách biệt với bên ngoài, chứa đựng tinh hoa, phong phú tao nhã, trang trọng kính mỹ ,

thật là một nét chữ hiếm có”.

Ông nhìn vào lễ bộ thượng thư Vương Nguyệt Hùng nói:” người biên soạn là ai”

Vương Nguyệt Hùng vội vàng quỳ xuống bẩm báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, người viết bản thảo chi tiết là Thôi Lượng, người Bình Châu, từng trúng giải nguyên. Hôm qua chỗ Phương Thư phòng Trình đại nhân thiếu người, nên đã điều tạm người này tới để làm việc".

Hoàng đế mỉm cười gật đầu: " Thì ra là giải nguyên Bình Châu, chẳng trách trách thư pháp rất tốt, làm ghi chép ở lễ bộ thật là thiệt thòi cho hắn, chuyển hắn đến Phương thư là tốt rồi. Như thế trẫm Có thể nhìn thấy bút pháp của Thôi giải nguyên mỗi ngày".

Ông quay sang Tĩnh Vương ôn tồn nói: “Tĩnh vương, ngày hôm trước trẫm còn khen ngươi viết chữ có tiến bộ, nhưng so với Thôi giải nguyên này ngươi vẫn phải cố gắng hơn nữa”.

Tĩnh Vương khom người nói: “Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo”.

Trang Vương ở bên kia có chút không hài lòng, khẽ hừ một tiếng.

Lễ bộ thị lang đọc to các chi tiết của hoà ước, lời vừa dứt, hữu tướng Đào Hành Đức bước ra hành lễ nói: “hoàng thượng, thần phản đối”.

“ Đào khanh cứ tấu, không sao đâu” ( Bạn đọc ủng hộ dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Đào Hành Đức liếc nhìn Bùi Diễm mỉm cười nói, hoà ước này là do Bùi tướng dốc hết sức thúc đẩy. Các quy tắc chi tiết của hoà ước, thần đến hôm nay cũng mới biết. Theo lý, Bùi tướng đã phụ trách toàn bộ mọi việc liên quan đến quân sự và chính trị với Hoàn quốc. Thật sự không có gì lo lắng. Nhưng có một điều ở trong hoà ước khiến thần có chút nghi hoặc".

Hoàng đế sắc mặt hoà nhã: “ Đào khanh có gì không rõ. Bùi khanh hãy giải thích kĩ đi”.

Bùi Diễm cúi đầu nói: “ Thần tuân chỉ”. Rồi hắn quay sang phía Đào Hành Đức, cười rất khiêm tốn: “Đào tướng, mời nói thẳng”.

Đào Hành Đức liếc nhìn Bùi Diễm, mở cuốn sổ trong tay nói: “ hoà ước liên quan đến quyền sở hữu dãy núi Nguyệt Lạc. Kể từ khi Hoa triều lập quốc tới nay, dãy núi Nguyệt Lạc là vùng phụ thuộc vào triều ta, trong hàng trăm năm, Tộc Nguyệt Lạc luôn tiến cống cho triều ta với thân phận là di tộc phụ thuộc.

Trong bản hoà ước của Bùi tướng, lại cùng Hoàn quốc chia dãy núi Nguyệt Lạc ra làm hai phần, lấy sông Đồng Phong làm ranh giới, phần phía bắc thuộc về Hoàn quốc, phía nam thuộc về triều ta, như thế mà nói, chẳng phải là đem một nửa vùng đất di tộc thuộc triều ta tặng cho Hoàn quốc hay sao? Chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận trước kia triều ta cùng Hoàn quốc vì dãy núi Nguyệt lạc chiến tranh mà triều ta chính là bên bại trận. Bản tướng thật sự không hiểu, mong Bùi tướng giải thích”.

Vừa dứt lời, Bùi Diễm chưa kịp trả lời, Trang vương đã gật đầu nói: “ Lời Đào tướng nói có lý, Bản vương cũng có chút không hiểu,

như này chẳng phải mang lãnh thổ của triều ta chắp tay dâng cho kẻ địch sao? Nhiều năm trước, chiến sự giữa triều ta và Hoàn quốc, là triều ta giành thắng lợi, thực sự không cần như thế, mong Bùi tướng giải thích.

Thấy hữu tướng và Trang Vương đều nói như thế, các bộ thượng thư và ngự sử đại phi cũng ồn ào nghị luận, trong điện xôn xao tiếng động.

Bùi Diễm trên mặt tươi cười, không chút hoang mang nói: “trong hòa ước vì sao lại đem dãy núi Nguyệt Lạc chia làm hai phần, hai quốc gia mỗi người một nửa , có ba lý do.

Thứ nhất, nửa dãy núi Nguyệt Lạc ở phía bắc sông Đồng Phong, là vùng đất đá lửa, điền sản bần cùng, trong dân gian có câu: “bắc đồng phong, ba phần cháy trẻ thơ hai hàng lệ” mà phía nam sông Đồng Phong, sản vật phong phú, đất đai màu mỡ. Vì vậy nhìn là chia làm hai, nhưng thực chất bỏ nghèo lấy giàu, triều ta cũng không chịu thiệt chút nào.

Thứ hai, phía bắc sông Đồng Phong thuộc dãy núi Nguyệt Lạc,

do thiếu sản vật mà đạo tặc hoành hành, hỗn loạn không ngừng, tộc trưởng Nguyệt Lạc vì để dẹp phản loạn, những năm qua đã nhiều lần thỉnh cầu triều đình phái binh trợ giúp trấn áp. Nhưng những tên đạo tặc rất hiểu chiến thuật gây rối, thường thường quân đội trú quân của triều đình chưa kịp đến, bọn chúng đã ẩn nấp,

quân trú quân vừa rút, bọn chúng lại xông ra làm loạn, nếu trú quân có đi lạc, sẽ chết thảm do bọn đạo tặc ra tay. Kể từ khi thái bình tới nay, đã có hàng ngàn binh sĩ chết dưới tay bọn đạo tặc, triều đình không chịu nổi sự quấy nhiễu này. Lần này, đem phía bắc sông Đồng Phong cho Hoàn quốc, thực sự là ném một củ khoai lang nóng bỏng tay cho Hoàn quốc, ít nhất có thể kìm được mấy vạn binh lực của Hoàn quốc.

Thứ ba, tộc Nguyệt Lạc, mấy năm gần đây tranh đấu nội bộ có xu thế gia tăng, giáo phái Tinh Nguyệt trong tộc thế lực ngày càng lớn, giáo phái này quyết tâm lập quốc, không muốn là một dị tộc phụ thuộc triều ta, cũng muốn lấy dãy núi Nguyệt Lạc làm căn cơ, lan rộng ra triều ta và Hoàn quốc. Lần này triều ta và Hoàn quốc chia làm hai phần, mà đường phân chia ranh giới giữa triều ta và Hoàn quốc vừa đúng đi qua thánh địa Tinh nguyệt giáo, hai quốc gia cai trị, vì vậy có thể làm suy yếu thế lực này, tránh gây ra hỗn loạn .

Dựa trên ba điểm trên, việc chia dãy núi Nguyệt Lạc làm hai phần, lấy sông Đồng Phong làm ranh giới, đối với triều ta chỉ lợi không hại, có thể duy trì hoà bình ổn định, lâu dài, cũng giảm bớt chi phí đóng quân, giảm bớt thương vong cho triều ta, lại có thể cũng chung sống hoà bình với Hoàn quốc, còn về vấn đề thể diện mà Đào tướng nói tới, từ trước tới nay, tộc Nguyệt Lạc luôn tiến cống cho triều ta, nhưng triều đình chưa từng hạ chỉ phong thưởng chức hiệu, lại càng không có chuyện nhục nước, mất quyền, nhường lại lãnh thổ”.

Từng lời Bùi Diễm nói ra, đều rất có lý, trong điện hơn phân nửa quan viên gật đầu, thấp giọng phụ hoạ, chỉ có Hữu tướng Đào Hành Đức, và một số quan viên khác vẫn giữ im lặng, nhất thời đều nhìn về phía hữu tướng và Trang vương.

Trang vương liếc nhìn Đào Hành Đức, Đào Hành Đức không nghĩ ra lời nào để phản bác Bùi Diễm, tình thế cấp bách nói:” kế hoạch của Bùi tướng đúng là như ý toán bàn ( chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình) lẽ nào quân thần Hoàn quốc lại là đồ ngốc. Nhìn không ra điểm bất lợi của hoà ước với họ sao?”

Ý cười của Bùi Diễm ngày càng đậm, “quân thần Hoàn quốc không phải là kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên là có mục đích riêng của mình”.

“ Bùi tướng mời nói”.

“Hoàn quốc muốn hưu chiến với triều ta sẵn sàng ký kết hòa ước này, phía Đông lui về Kỳ Châu mà chiếm lấy phía bắc Nguyệt Lạc, thực chất là muốn chiếm sông Đồng Phong.

“Giải thích thế nào?”

Hoàn quốc nằm ở phía Bắc, sông ngòi rất ít. Trong vùng chỉ có sông Lưu Sa. Nước tưới nông, lâm nghiệp trong nước không được đảm bảo, vì vậy nếu hạn hán nhẹ thì sẽ không có lương thực, bách tính sẽ phải chịu nạn đói. Trong những năm qua Hoàn Quốc nhiều lần gây chiến với triều ta xem ra còn có nguyên nhân khác, nhưng căn nguyên vẫn là tranh giành nguồn nước. Sau khi hoà ước được ký kết, Không còn quân đồn trú triều ta ở phía bắc sông Đồng Phong, Hoàn Quốc có thể xây dựng các kênh và mương để dẫn nước từ sông Đồng Phong vào lãnh thổ của mình, từ đó giải quyết được vấn đề thiếu nước lâu dài của đất nước. "

Đào Hành Đức chế nhạo nói: "Nếu đã như vậy thì tại sao Bùi tướng lại dâng sông Đồng Phong cho kẻ khác? Chẳng phải là để Hoàn Quốc được hưởng lợi, sau này đất nước càng giàu mạnh hơn sao?" (đọc tiếp chương 14 tại https://youtu.

be/E17aDRI4C-o)

Bùi Diễm khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một bản tấu chương, cúi đầu dâng lên, quan nội thị nhận lấy bản tấu rồi dâng lên hoàng đế.

Hoàng đế hài hòa liếc mắt nhìn Bùi Diễm, mở bản tấu chương ra đọc, trên mặt nở nụ cười tán dương, gấp tấu chương lại nói,

” kế hoạch của Bùi tướng rất tốt.

Như thế mà nói, Hoàn quốc mặc dù nhận được nguồn nước sông Đồng Phong nhưng ở thượng nguồn chúng ta xây đê sẽ hạn chế được nguồn nước, diệu kế”.

Bùi Diễm cúi đầu nói: “tạ hoàng thượng, thần cung thỉnh hoàng thượng chuẩn hộ bộ, hướng công bộ, cấp phát công ngân (kinh phí) , tuyển nhân công trị thuỷ có kinh nghiệm, trên thượng nguồn sông Đồng Phong, chọn nơi định u ( nơi kín đáo, vắng vẻ) để xây dựng đê.

Hoàng đế có chút hưng phấn, cười nói: "Chuẩn, Bùi khanh cứ việc lo liệu,

Hộ bộ và Công bộ sẽ làm theo mệnh lệnh của khanh, không được có sai sót.

"

Bùi Diễm đi lên hành lễ nói: " Thần có một chuyện muốn bẩm tấu bệ hạ ”.

“Hoà ước với Hoàn Quốc lần này thực chất là một cái bẫy. Nếu Hoàn Quốc có thể dẫn dòng nước từ sông Đồng Phong, nhất định sẽ xây dựng kênh mương ở vùng hạ lưu phía bắc và mở rộng đất nông nghiệp màu mỡ. Vì vậy, triều ta sẽ xây dựng đê điều ở vùng thượng nguồn định u cần phải được giữ bí mật, việc này sẽ được tiến hành vào mùa xuân tới sau khi Hoàn Quốc đã nỗ lực mở kênh mương và ruộng đồng màu mỡ, trong khoảng thời gian này, không được để lộ tin tức ra ngoài. Đồng thời thỉnh cầu hoàng thượng hạ lệnh, hôm nay mọi người trong điện không được tiết lộ bí mật, đề phòng Hoàn Quốc không mắc mưu”

Hoàng đế gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị: “chúng khanh nghe rõ, chuyện ngày hôm nay, nếu ai tiết lộ bí mật, tru cửu tộc.

Chúng thần đều biết chuyện trọng đại, đều quỳ xuống dập đầu: “chúng thần cẩn tuân thánh dụ”.

Đào Hành Đức cùng Trang Vương nhìn nhau, bất đắc dĩ quỳ lạy.

Bùi Diễm từ Hoàng Đức điện đi ra đã gần trưa. Trên bầu trời mây dày đặc, gió thu thổi những chiếc lá rụng, tay áo có cảm giác lạnh. Hắn đứng bên cạnh trụ long ngọc thạch, nhớ tới vừa rồi cùng hữu tướng Đào Hành Đức tranh luận nảy lửa, không khỏi cười lạnh.

Tiếng bước chân vang lên, hắn không quay lại đầu lại, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tĩnh Vương: “Thiếu Quân vất vả rồi”.

Bùi Diễm ngẩng đầu lên, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, im lặng thật lâu nói: "cuối cùng gió cũng thổi rồi”.

Tĩnh vương chắp tay nhìn lên bầu trời gật đầu: “đúng vậy, trời nắng lâu như vậy, Nam An phủ hạn hán không phải là chuyện tốt. Xem xem cơn mưa này có thể giải quyết hạn hán hay không”.

Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “ Thiếu Quân chuyện của Tinh Nguyệt giáo không thể chậm trễ được nữa xem tình hình trong chiều hôm nay, chị sợ giáo phái này đã xâm nhập vào kinh thành”.

Bùi Diễm gật gật đầu nói: “ Đúng vậy, Tiêu Vô Hà nhiều năm mưu tính, lần này căn cơ của hắn bị chia làm hai, chỉ sợ sẽ phản công rất khốc liệt,

Phải mau chóng tìm ra hắn, chỉ khi diệt được giáo phái này, mới có thể an tâm”.

Tĩnh Vương trầm giọng nói: “Vậy vì sao hôm nay Thiếu Quân lại tiết lộ diệu kế xây đê trên triều?. Không sợ trong số các đại thần hôm nay có người của Tinh Nguyệt giáo thâm nhập sao?”

Bùi Diễm mỉm cười, cũng không đáp lại, xoay người chắp tay: “ Vương gia ta đi trước một bước. Ngày kia là sinh thần lần thứ bốn mươi của mẫu thân ta, người không thích phô trương ồn ào, nhưng ta là con trưởng vẫn phải lo liệu, mong rằng Vương gia có thể cho ta vài phần thể diện, bớt chút thời gian giá lâm. ta sẽ cho người gửi thiệp tới sau khi về.

Tính Vương ngạc nhiên nói: “ Hóa ra ngày kia là sinh thần của lệnh đường, Thiếu Quân không nói sớm hơn để bản vương chuẩn bị lễ mừng, đến lúc đó bản vương nhất định sẽ tới chúc thọ phu nhân”.

Bùi Diễm lại chắp tay và bước xuống bậc thềm.

Tĩnh Vương khoanh tay đứng ở hành lang nhìn bóng Bùi Diễm rời đi, đang lúc suy nghĩ, vai bị người khác vỗ một cái, hắn không vội quay người, nói” “ đại ca”.

Thái tử cảm thấy khá buồn chán, trên khuôn mặt mũm mĩm hiện lên một nụ cười gượng, “ Tam đệ, đệ cũng tinh đấy nha, không cần nhìn lại cũng biết là đại ca”.

Tĩnh Vương cúi đầu nói: “ Dám vỗ vai đệ chỉ có đại ca và nhị ca, nhị ca hai ngày nay đang giận đệ, tất nhiên sẽ không quan tâm tới đệ”.

Thái tử cười hi hi, không có chút khí phách của trưởng huynh chút nào, ghé sát vào nói: “tam đệ, nhị đệ sao lại tức giận với đệ?”.

Tĩnh Vương cười khổ một tiếng: “ hôm kia phụ hoàng gọi đệ và nhị ca đến kiểm tra bài tập, khen đệ hai câu, nhị ca trong lòng khó chịu liền trừng mắt với đệ”.

Thái tử nghe bốn chữ kiểm tra bài tập, rùng mình một cái vội nói: “không được, ta phải về chuẩn bị, nếu không phụ hoàng nhớ tới muốn kiểm tra bài tập của ta, đại sự không ổn”. nói xong vội vàng rời đi. ( Bạn đọc ủng hộ dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Thái tử đi rồi, Tĩnh Vương ngẩng đầu lên mỉm cười.

Bùi Diễm trở về tướng phủ, gió bắt đầu thổi mạnh, mang theo những hạt mưa rả rích rơi xuống.

Hắn bước xuống kiệu, người tùy tùng đã nhanh chóng che ô lên. Vào cửa chính, qua đại sảnh, đi qua hành lang dài, bước vào Thận viên, Lúc hắn chuẩn bị cởi áo choàng, lùi lại hai bước, nhìn thấy Giang Từ đang ngồi đung đưa chân trên lan can hành lang, mỉm cười nhẹ, không để ý đến nàng, bước vào phòng.

Giang Từ cười hì hì, đi theo vào, Bùi Diễm để các thị nữ cởi áo choàng của mình, cởi lễ phục,

, mặc áo lụa màu tím nhạt, khoác trường bào màu xanh nhạt. Lại có Thị nữ nhẹ nhàng cởi chiếc mũ quan của hắn ra, gom mái tóc đen của hắn lên, buộc đai màu tím nhạt, càng thêm phần tuấn tú và quý phái.

Giang Từ trong lòng bĩu môi: “cũng không phải khổng tước xòe đuôi, so với ai đẹp hơn, ngươi có ăn mặc thế nào cũng chỉ là cua lông thôi”.

Bùi Diễm không để i đến nàng,

cầm một bản” Thanh Trần Tập” nằm trên chiếc ghế lên để đọc, từ từ lắc lư, còn bắt chéo chân lắc nhẹ nhàng, bốn thị nữ xinh đẹp đứng sau lưng hắn, hoặc cầm khăn, hoặc bưng trà, hoặc phẩy quạt nhẹ nhàng, hoặc thêm hương.

Giang Từ ở trong lòng hung hăng một trận, hắng giọng đi đến chỗ ghế của Bùi Diễm, sửa lại vạt áo cúi đầu nghiêm túc nói: "Giang Từ cảm tạ Tướng gia đã cứu mạng”.

Bùi Diễm từ phía sau cuốn sách liếc nhìn nàng và nói “ừ”, cũng không nói gì.

Trên mặt Giang Từ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nàng dời ghế ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễm, nghiêng đầu nhìn cuốn sách trong tay Bùi Diễm cười nói: “ Tướng gia quả nhiên là người hiểu biết, quyển “ thanh trần tập” Đánh chết ta xem cũng không hiểu".

Thị nữ đứng sau lưng Bùi Diễm đều đã nghe qua chuyện đêm đó của Giang cô nương. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, nghịch ngợm của nàng đều không nhịn được cười.

Giang Từ không để ý tới họ, tiếp tục nói chuyện với Bùi Diễm. Bùi Diễm lại chỉ “a” hoặc “ ừ ” không để ý tới nàng.

Giang Từ cũng không tức giận, chỉ ngồi bên cạnh Bùi Diễm nói lảm nhảm, Bùi Diễm muốn uống trà, nàng lại tới đỡ lấy tách trà, thị nữ muốn bóp chân cho hắn nàng liền giành trúc chuỷ để đấm bóp. Cứ một chốc một lát lại gõ cửa tìm Bùi Diễm.

Không lâu sau, có thị nữ tới bẩm báo: “Tướng gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời Tướng gia dùng bữa”.

Bùi Diễm lắc chân, Giang Từ buông trúc chuỷ ra, ngả người về phía sau, hắn tự nhiên đứng dậy, cũng không nhìn nàng, đi về phía đông sảnh.

Giang Từ phía sau lưng hắn giơ nắm đấm lên, chưa kịp thu tay lại, Bùi Diễm đã quay đầu:” nếu ngươi đã tới, hãy cùng ta dùng bữa”.

Giang Từ cười rạng rỡ nói: “ tạ tướng gia”.

Vừa bước vào sảnh, nàng đã nhìn thấy một đĩa cua lông hấp đặt giữa bàn.

Đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, trong bụng hình như cũng có chút đau nhức. Thấy Bùi Diễm mỉm cười nhìn mình, vội vàng xua tay nói: “tướng gia, ta không đói, trước khi đến đây ta đã ăn no rồi, vẫn là ta phục vụ ngài dùng bữa thôi”.

Bùi Diễm mỉm cười, ngồi xuống nói: “ tất cả ra ngoài”, các thị nữ đồng loạt vâng lời, hành lễ lui về phía sau.

Bùi Diễm nhìn Giang Từ đang sững sờ tại chỗ , ngẩng đầu nói: “ không phải nói muốn phục vụ ta dùng bữa sao? Tại sao còn đứng đó, đêm đó nói ở lại tướng phủ ta, làm nô làm bộc, lấy thân tương báo, hoá ra toàn là nói xạo”. (đọc tiếp chương 14 tại https://youtu.

be/E17aDRI4C-o)

Giang Từ trên mặt mỉm cười, bước tới cầm lấy đôi đũa bạc. Đưa tới tay Bùi Diễm, lại múc thêm một bát canh, đặt trước mặt hắn, nhưng tay nàng hơi nghiêng, làm đổ bát canh.

Nhìn thấy nước canh văng ra, bắn tung tóe lên áo choàng của Bùi Diễm. nàng vội vàng cầm lấy chiếc khăn lụa, cúi người lau cho hắn, vừa lau vừa nói: "Giang Từ là nha đầu quê mùa thô kệch, không biết hầu hạ người khác, mong Tướng gia đừng trách”.

Bùi Diễm đột nhiên cười lớn, đặt đôi đũa bạc trong tay xuống, đột nhiên vòng tay qua eo Giang Từ, kéo người nàng về phía trước, giang Từ kêu “ a” một tiếng, ,

ngã ngồi trên đùi hắn, nàng đá loạn hai chân, nhưng lại bị Bùi Diễm dùng tay phải giữ lại, không thể cử động .

Giang Từ tức giận mắng: “ cua lông chết tiệt, đừng mong ta sẽ giúp ngươi nghe tiếng nhận người’.