Giang Từ chẳng hiểu gì cả, Theo Yến Sương Kiều và Thiệu Kế Tông trở về Thiệu phủ, luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy nhưng lại không nghĩ ra cua lông muốn làm gì, chẳng lẽ hắn thực sự chỉ vì muốn lôi kéo Thiệu công tử đó sao? Hay là hắn muốn dùng mình để dụ Tinh Nguyệt Giáo chủ ra, cố ý thả mình tự do, thực tế lại phái người gài bẫy?
Trở về Thiệu phủ, Yến Sương Kiều muốn ép hỏi Giang Từ, Giang Từ cũng muốn hỏi rõ ràng, hai người trao đổi ánh mắt, thoát khỏi Thiệu Kế Tông quá ư khách khí, lễ nghi, trở về phòng Yến Sương Kiều đang ở.
Sau khi đóng cửa, Yến Sương Kiều kéo tai Giang Từ, kéo nàng vào trong phòng, oán hận nói: “ Nha đầu chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Giang Từ nước mắt chảy không ngừng, muốn nói ra sự thật. Nhưng nhớ tới lời uy hiếp của Bùi Diễm trước khi rời đi. Sợ hắn dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với sư tỷ, khóc nức nở hồi lâu, chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Là muội ham chơi, nợ Bạc Tướng Gia, chỉ đành lấy thân trả nợ”.
Yến Sương Kiều trong lòng đau xót, nhìn kỹ Giang Từ, thấy nàng khá tiều tụỵ và thiếu đi một chút vẻ đẹp tròn trịa, đáng yêu ngày xưa, cũng biết nàng đã phải chịu khổ không ít, nhớ lại từ nhỏ nàng đã được sư phụ yêu thương, chưa từng hiểu được nhân thế tang thương, lòng người dễ thay đổi, lòng thương xót dâng trào, ôm Giang Từ vào trong lòng, lau nước mắt cho nàng nói: “ Được rồi, đừng khóc nữa, ngã một keo, leo một nấc,
(ngã một lần phải khôn lên một chút), về sau đừng có làm loạn nữa”.
Giang Từ ở trong lòng nàng, cảm thấy ấm áp cũng cảm thấy bất lực, lại gào khóc, khóc mệt rồi, lại thút thít hỏi Yến Sương Kiều tại sao lại đến kinh thành, làm thế nào lại biết vị Thiệu công tử kia.
”
Yến Sương Kiều giải thích chi tiết, Giang Từ mới biết sau khi mình trốn xuống núi, sư tỷ sốt ruột, vừa hay sư thúc du ngoạn trở về, hai người hợp lại một phen, sư thúc hướng nam, sư tỷ hướng bắc. Một đường tìm nàng.
Yến Sương Kiều nhớ lại Giang Từ khoe đã từng đến cửa biển, muốn đến kinh thành phồn hoa tìm hiểu một lần, mặc dù không muốn quay lại nơi đã làm tổn thương mẫu thân, nhưng mà nàng vẫn vào kinh thành. Không ngờ vừa mới vào kinh thành, liền bị Thiệu Kế Tông làm bị thương, Thiệu công tử vô cùng chân thành mời đại phu đến chữa trị cho nàng, đại phu nói chân của nàng không thể cử động quá nhiều trong vài ngày, không còn cách nào khác phải đến ở nhà Thiệu công tử, nàng còn nhờ hắn tìm kiếm Giang Từ.
Đêm đó, Thiệu công tử mời nàng đến rạp hát xem kịch , bị hắn thuyết phục, liền theo hắn đến Lý Tử viên, không ngờ cơ duyên trùng hợp, lại gặp được Giang Từ .
Về phần Thiệu Kế Tông này, Yến Sương Kiều nghe hắn nói hắn là con trai thứ của binh bộ thượng thư Thiệu Tử Hòa, nhưng hắn không thích võ nghệ, thích đọc thơ và sách. Từng là thám hoa, hiện là tiến sĩ Thái Tử Giám, phụ trách giáo dục Nho giáo cho cả nước, giám quản sĩ tử cả nước, cùng với chuẩn bị khoa khảo. Cũng là nhân vật không thể coi thường.
Giang Từ nghe xong lời này mới an tâm, xem ra cua lông thật sự muốn lôi kéo công tử của binh bộ thượng thư , tiến sĩ của Thái Tử Giám, mới trước mặt hắn, thả mình rời đi cùng sư tỷ. Chỉ là làm thế nào mới có thể lừa sư tỷ ở lại kinh thành một thời gian, tìm cách lấy được thuốc giải rồi cùng sư tỷ rời đi, thực khiến người ta đau đầu.
Tuy nhiên, nàng trời sinh cầm được cũng buông được, suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra được phương pháp,
nên không nghĩ nữa, hơn nữa, vừa rồi đã quá mệt mỏi vì khóc, lại vừa thoát khỏi xiềng xích Tướng phủ, gặp lại người thân của mình, trong lòng an yên, một lúc sau, nàng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Yến Sương Kiều.
Sáng sớm hôm sau, Yến Sương Kiều kéo Giang Từ qua tiền sảnh dùng bữa sáng, nhìn thấy Thiệu Kế Tông đang nhìn mình với nụ cười trên môi, khuôn mặt ửng đỏ, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng nàng cũng bước đến trước mặt hắn, hành lễ.
Thiệu Kế Tông tay chân lóng ngóng,
lại không tự mình tới nâng đỡ, liên tục nói: “ Yến cô nương đừng như vậy, Tại hạ thật sự thấy hổ thẹn”.
Yến Sương Kiều cúi đầu nhẹ nhàng nói: “ Đại ơn đại đức của Thiệu công tử, sư tỷ muội ta không có gì báo đáp, chỉ có thể ngày đêm thành khẩn cầu nguyện, cầu Thiệu công tử tiền đồ phú quý, một đời khỏe mạnh, chỉ là chúng ta dời nhà đã lâu, cũng không quen ở kinh thành, cũng không thích ở kinh thành, Giang Từ giật mình, vừa định nói. Thiệu Kế Tông đã vội vàng nói: “ Yến cô nương quá khách khí rồi, Kế Tông thật sự không dám nhận. Chỉ là…”
Yến Sương Kiều đối với hắn thật sự rất cảm kích, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nhẹ nhàng nói: “ Thiệu công tử có gì mời nói”.
Thiệu Kế Tông đứng dậy, cúi đầu nói: : Kế Tông bất tài, muốn mời Yến cô nương và Giang cô nương ở lại thêm ba ngày nữa, để ta thể hiện tình cảm với tư cách là chủ nhà, sau ba ngày, ta sẽ làm tiệc tiễn biệt Yến cô nương”.
Yến Sương Kiều còn đang do dự, Thiệu Kế Tông lại nói: “ Hôm qua xem ra Yến cô nương và Giang cô nương đều là người thích xem kịch, Thật trùng hợp, đoàn kịch nổi tiếng nhất kinh thành, Tố Yên của Lãm Nguyệt Lâu, tối nay sẽ biểu diễn một vở kịch mới, ta nghe nói nó được chuyển thể từ một câu chuyện có thật, tựa đề vở kịch là "Ngộ Kim Sinh ( kiếp sai lầm) ". Kế Tông đã đặt chỗ rồi, không biết Yến cô nương có thể nể mặt Kế Tông, cùng nhau đi nghe kịch không? "
Yến Sương Kiều đang định khéo léo từ chối, Giang Từ vui mừng, nàng đang muốn đến Lãm Nguyệt Lâu gặp Tố Yên, nghĩ biện pháp xác định quan hệ thật sự của Tố Yên với cua lông và mèo không biết xấu hổ kia, rồi nhờ chuyển lời nữa, hiện giờ nàng không có cách nào cùng sư tỷ rời khỏi kinh thành, Nghe Thiệu Kế Tông nói xong, vội vàng ghé vào tai Yến Sương Kiều nói: "Sư tỷ, kịch của Tố Yên rất hay, cũng hay như tỷ vậy. Chúng ta nể mặt Thiệu công tử đi nghe đi.
"
Yến Sương Kiều do dự một lúc, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu. Thiệu Kế Tông và Giang Từ cùng lúc lộ ra nụ cười vui mừng.
Đêm nay tại Lãm Nguyệt Lâu, ánh đèn rực rỡ, dòng người đông đúc. Các công tử kinh thành nghe nói Tố Yên đã soạn một vở kịch mới, vô cùng đặc sắc, sẽ ra mắt vào tối nay, đều lần lượt đặt chỗ tại Lãm Nguyệt Lâu, đêm nay, chính đường Lãm Nguyệt Lâu cùng hai dãy ghế ngồi đều không còn chỗ trống.
Giang Từ biết đêm nay có thể đến Lãm Nguyệt Lâu nghe kịch, Cả ngày đều vô cùng phấn chấn, cũng biết cua lông sẽ phái người để mắt đến mình, nên cũng không nóng vội đi ra khỏi Thiệu phủ, cùng với Yến Sương Kiều nói chuyện cả một ngày. Đợi sau bữa cơm tối, ba người lên xe ngựa, đi đến Lãm Nguyệt Lâu.
Ba người bước vào trong đại đường Lãm Nguyệt Lâu, Ngồi xuống bàn đã đặt phía Tây tầng một, người phục vụ mang trà và điểm tâm lên, Yến Sương Kiều nhìn lên khán đài đã được bố trí cảnh, nhớ tới nỗi hận của mẫu thân, trong lòng buồn bã, Giang Từ một lòng nghĩ cách làm thế nào trốn đi gặp mặt Tố Yên. Biết trong sảnh đường nhất định có người của cua lông, Tố Yên lại đang bận chuẩn bị lên đài, nên ổn định tâm tư, uống trà và ăn điểm tâm, ngồi đợi xem diễn kịch.
Giờ Tuất ba khắc, đột nhiên vang lên những tiếng tranh tranh của đàn, mọi người trong Lãm Nguyệt Lâu dừng lại, đều nhìn về sân khấu phía bắc chính đường.
“ Vào ngày đầu tháng, ánh đèn như dòng chảy, trâm hoa họa mi dưới lầu Tây, Đặt nhẹ vào tay tiểu muội, đi về nơi phồn hoa náo nhiệt…”. tiếng cồng chiêng nhẹ vang lên cùng tiếng đàn vui vẻ, hoa đán Tố Yên hóa trang, mắt phượng gợn sóng, với vẻ thẹn thùng uyển chuyển. Từ phía sau đài bước ra, nhẹ nhàng nắm tay một cô bé tầm mười tuổi. với sự giúp đỡ của nha hoàn, với nụ cười vui vẻ , bước ra khỏi cửa phủ.
Nàng bước ra khỏi cửa phủ, nhìn thấy cảnh tượng sôi nổi, với khuôn mặt đầy khát khao, ước mong, ngón tay như hoa lan vuốt tóc mai, lướt mắt nhìn xuống khán đài. Lộ ra vẻ hưng phấn của tiểu thư khuê các trên đường du ngoạn, khiến dưới đài không ngớt tiếng vỗ tay khen ngợi.
Giang Từ cũng cùng mọi người vỗ tay, khen ngợi nói: “ Sư tỷ, tỷ xem, muội nói không sai chứ, kịch của Tố Yên, xướng lên thật sự không tồi”.
Đợi một lát không thấy sư tỷ trả lời, Giang Từ nghiêng đầu nhìn, thấy Yến Sương Kiều vẻ mặt bất an, nhìn chằm chằm Tố Yên trên đài.
Trong lòng Giang Từ kinh ngạc, duỗi tay ra lay lay cánh tay phải của Yến Sương Kiều: “ Sư tỷ, tỷ làm sao thế?”.
Yến Sương Kiều ngơ ngác nhìn Tố Yên diễn trên đài: “ Giống quá, Thật sự là quá giống rồi”.
“ Giống cái gì?”.
Yến Sương Kiều đột nhiên quay đầu, nhìn Giang Từ nói: “ Tiểu Từ, muội còn nhớ tướng mạo của mẫu thân ta không?”.
Giang Từ suy nghĩ một lát lắc đầu nói: “ Lúc dì Nhu qua đời, muội còn nhỏ thật sự không nhớ nổi hình dáng của dì ấy”.
Yến Sương Kiều quay đầu nhìn Tố Yên, nhẹ nhàng nói: “ Cũng phải, lúc đó muội còn quá nhỏ, không thể nhớ được, nhưng ta, những năm này, trong mộng vẫn luôn nhớ về mẫu thân, Tố Yên với mẫu thân thật sự quá giống nhau rồi”.
Tiếng cồng chiêng dần nhỏ đi, tiếng nguyệt cầm lên cao, Tố Yên vén váy, bộ dáng vui tươi bước lên một cây cầu nhỏ, Đang tập trung ngắm nhìn cảnh vật xung quanh cầu, một cơn gió thổi đến, khiến chiếc khăn tay trong tay nàng bay xuống chân cầu.
Tiếng cồng chiêng đột nhiên vang lên, một võ sinh bay đến, tiêu nhiên xuất hiện, Nhặt chiếc khăn dưới chân cầu lên, sau đó nhảy lên trước mặt Tố Yên , cúi người chắp tay chào, đưa chiếc khăn tay trước mặt Tố Yên.
Tố Yên ngượng ngùng cúi đầu, nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng hát: “ Nhìn chàng dung mạo sáng sủa, nhìn chàng bay lên vũ dũng hiên ngang, nhờ gió gặp gỡ nhau, vì khăn tay mà kết duyên, trái tim này loạn nhịp, nhưng duyên phận kiếp trước, nhưng mệnh trúng kiêu lang”.
Võ sinh kia dáng người tuấn tú, giọng nói trong trẻo: “ Nhìn nàng nhu mì đáng yêu, nhìn mắt nàng long lanh trong suốt, dưới ánh đèn quen biết nhau, dưới ánh trăng kết nhân, trái tim này đang đập, biết đâu bướm nhỏ thành đôi, có thể tâm nguyện lại thành?”.
Hát xong khúc này, mọi người dường như nhìn thấy hai dòng nước ở đầu cầu, có hàng ngàn ánh đèn, nhi lang ( binh sĩ) nhẹ nhàng, nữ tử mềm mại, vì khăn tay kết duyên, lưỡng tình tương hứa, ám định chung sinh.
Giang Từ xem rất vui vẻ, không nhịn được lại vỗ nhẹ tay Yến Sương Kiều: “ Sư tỷ, tỷ ấy hát hay quá, chẳng qua nếu như là tỷ hát, nhất định sẽ rất hay”.
Nàng vỗ nhẹ vào tay Yến Sương Kiều, chỉ cảm thấy rất lạnh, quay đầu nhìn, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cắn chặt môi dưới, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã và lo lắng.
Giang Từ vừa định nói chuyện, Yến Sương Kiều nhìn sang Thiệu Kế Tông, run rẩy hỏi: “Thiệu công tử, Tố đại tỷ năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”.
Thiệu Kế Tông nghĩ lại, nói: “ Tố đại tỷ hình như năm nay ba ba, ba tư tuổi rồi, chắc là năm Ất Sửu hoặc Bính Dần, ta cũng không nhớ rõ nữa.
”
Yến Sương Kiều hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, nàng lại hỏi: “ Lai lịch của tỷ ấy, Thiệu công tử có biết không?”.
“ Ta cũng không biết rõ, nghe nói tỷ ấy cũng là tiểu thư của gia đình giàu có, vì gia đình gặp phải biến cố, nên nhập giáo tịch, trở thành quan kỹ. Say này được ân xá, được Diệp lâu chủ nhìn trúng, thu nhận vào Lãm Nguyệt Lâu”. Thiệu Kế Tông đang định nói thêm, nhìn thấy sắc mặt Yến Sương Kiều có gì đó không đúng, nên ngừng nói.
Lúc này trên sân khấu, tình thế thay đổi đột ngột, nơi hiểm yếu vùng biên cương truyền tin khẩn cấp, phụ thân của tiểu thư là quan đại tướng, võ sinh kia muốn vượt trội hơn người, nên đánh cược tương lai vào dưới trướng của nhạc phụ đại nhân.
Mà khoảng thời gian này, tâm ý của tiểu thư, đã định. Trước hoa dưới trăng ( chỉ nơi nam nữ hẹn hò), nhớ về người cha hiền từ cùng tình lang, lại phát hiện mình đang mang thai. Bên kia, biên quan gió lửa rực sáng, kim qua thiết mã, chém giết động trời.
Không ngờ, tình lang kia, lâm trận lại làm phản, đem quân tình trọng yếu tiết lộ cho địch, cha của tiểu thư thất bại thảm hại. Lui binh mấy trăm dặm, dù may mắn giữ được mạng, nhưng bị triều đình hỏi tội, ban chiếu thư, bắt về kinh.
Long nhan nổi trận lôi đình, cha của tiểu thư bị xăm chữ lên mặt và đi đày ngàn dặm, nhiều năm là trung thần lương tướng, không chịu được sỉ nhục, nên chết ở đại lao hình bộ, mẹ của tiểu thư, nghe tin phụ thân tự sát, nên dùng mảnh lụa trắng thắt cổ trên xà ngang, theo chồng mà đi,
Tiếng đàn thê lương vang lên, ngày trước là một tiểu thư quan gia, giờ lại nắm tay ấu muội đi an táng cho cha mẹ. Quan binh xung quanh lại như sói như hổ, bị thu vào giáo phường, làm quan kỹ.
Tiếng đàn như tiếng xé vải, tiếng sênh như kêu gào thảm thiết, tiếng trống trầm thấp như đang nức nở, tiếng đàn tỳ bà trở nên đau buồn, phẫn uất, tiểu thư trong thuyền hoa giáo phường thống khổ trằn trọc, hạ sinh một thai nhi, ấu muội đứng một bên, ôm nhi nữ mới sinh vào trong lòng, hai tỷ muội bật khóc nghẹn ngào, trong đại đường Lãm Nguyệt Lâu có người thổn thức, có người thương xót không nhịn được mắng tên tình lang, vong tình phụ nghĩa, mất đi lương tâm.
Tiếng trống ngày càng thấp và dồn dập, bé gái sinh hạ chưa đầy một tuổi, quản giám giáo phường sợ nàng vướng bận, làm cho tiểu thư không thể chuyên tâm hát hí khúc, ném bé gái xuống giữa sông, tiểu thư vì cứu con gái, dùng hết sức nhảy xuống sông, ấu muội cũng xả thân tương cứu, lại được người khác cứu lên, chỉ là dòng lũ cuồn cuộn, sóng nước chập trùng, lại không thể thấy tỷ tỷ và tiếng khóc của bé gái.
Ấu muội phủ phục ở đầu mũi thuyền, buồn bã muốn chết, giọng đầy đau khổ: “ Hận không thể chém tên phụ lòng, trả lại ta cha mẹ và tỷ tỷ, nếu trời có thấy, hãy mở rộng tầm mắt, giúp đỡ cho tỷ tỷ thân yêu của ta, thoát khỏi đại nạn, để sống trong nhân gian này”.
Ấu muội liên tục kêu thảm thiết, dưới đài lại có vài tiếng khóc, tiếng “ rầm” vang lên, Yến Sương Kiều ngã về phía sau.
Giang Từ khiếp sợ, lao ra hét lớn: “ sư tỷ, tỷ sao vậy?”.
Thiệu Kế Tông vội vàng đỡ Yến Sương Kiều đứng dậy, Ấn chặt nhân trung của nàng, Yến Sương Kiều từ từ tỉnh dậy, cố gắng đứng dậy, đẩy hai người ra, chậm rãi đi đến sân khấu.
Người trong khán đài không khỏi nhìn chằm chằm Yến Sương Kiểu, dưới ánh đèn, sắc mặt nàng trắng bạch như giấy, mặt mày đau buồn như sương, dùng hết sức toàn thân đi về phía trước, giống như phía trước là trân báu của cả đời nàng.
Trên đài, Tố Yên nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi vẻ mặt kích động, nhìn chằm chằm mình, tự nhiên thấy run rẩy, nhìn khuôn mặt càng ngày càng đến gần, không nhịn được mở lời: “ vị cô nương này, cô là…?”.
Giang Từ đuổi theo, đỡ Yến Sương Kiều, liên tục xin lỗi Tố Yên : “ Tố Yên tỷ tỷ, thật xin lỗi, sư tỷ muội không phải cố ý muốn quấy rầy tỷ diễn…”.
Yến Sương Kiều cố nén nước mắt nở một nụ cười, thấp giọng nói: “ Dám hỏi một câu, người, có phải Yến Thư Uyển?”.
Thân hình Tố Yên lảo đảo, tay vỗ lên trán, , lùi lại vài bước, rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần, bỗng nhiên lao xuống dưới đài, ôm lấy hai vai Yến Sương Kiều, chậm rãi nói: “ ngươi là ai? Sao lại biết khuê danh trước đây của ta?”.
Nước mắt Yến Sương Kiều như sợi dây bị đứt, từ từ mở vạt áo trước cổ, rút ra một bện lụa màu đỏ, trên bện lụa không có gì cả, tấm lụa dường như cũng đã có từ rất lâu rồi, lộ ra một chút sắc đen.
Yến Sương Kiều tháo bện lụa ra, Nhìn Tố Yên đứng sững sờ như băng, vừa khóc vừa nói: “ Năm đó khi sinh con ra, người và mẫu thân con chẳng có thứ gì, người vì muốn bồ tát phù hộ cho con, Người đã lấy tấm lụa đỏ từ màn gầm trên thuyền hoa của giáo phường dệt thành bện lụa này, đeo vào cổ con, hai mươi năm qua, con vẫn luôn đeo nó, không dám lấy ra.
”
Đôi mắt Tố Yên tối sầm lại, hai mươi năm trước, trên chiếc thuyền hoa của giáo phường, người tỷ tỷ thân thiết nhất đã hạ sinh một bé gái, chính tay nàng làm bện lụa, chính tay nàng đã ôm đứa bé, cùng tỷ tỷ khóc nghẹn ngào đau xót, cảnh tượng đó, hai mươi năm qua, nàng chưa từng quên dù chỉ một khắc, Tố Yên run rẩy vươn tay ra: “ Ngươi, ngươi là…”.
Yến Sương Kiều bước tới vội vàng ôm lấy Tố Yên: “ Đúng, tiểu di, con là Sương Kiều, là Yến Sương Kiều, là cháu gái của người”.
Tố Yên không chịu nổi tin vui cùng sự va chạm đột ngột này, thấy choáng váng trước mắt, mềm yếu ngã xuống đất, Yến Sương Kiều vội vàng tới đỡ nàng dậy, liên tục gọi: “ Tiểu di, tiểu di”.
Trong chính đường Lãm nguyệt Lâu, hàng trăm người bị cảnh tượng này làm cho ngây ngốc, vẻ mặt khác nhau, ngây dại đứng nhìn Tố Yên cùng Yến Sương Kiều, không có ai lên tiếng, cũng không có ai lại gần.
Mọi chuyện xảy đến đột ngột khiến Giang Từ giật mình, không nói nên lời, nàng chỉ mơ hồ nghe thấy sư tỷ nhắc tới chuyện của mẫu thân, nhưng cũng chỉ nói qua loa, cũng không biết nguồn gốc chuyện trong đó, nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, Tố Yên tỷ tỷ thân thiết với nàng, là tiểu di nhiều năm thất lạc của sư tỷ.
Nhìn thấy Tố Yên cùng Yến Sương Kiều ôm nhau khóc, nàng cũng thấy trước mắt thật mơ hồ, cảm động, mờ mịt, vui mừng đủ mọi trạng thái tình cảm quấn lấy trong lòng, hai chân giống như tượng đúc, không thể chuyển động chỉ một phân, rồi nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống, khi tỉnh táo lại , vội vàng lấy ống tay áo, lau nước mắt, bước tới đỡ Yên Sương Kiều cùng Tố Yên: “ mau đừng khóc nữa, hai người ruột thịt nay đã đoàn tụ, đó là việc vô cùng may mắn, nào. Chớ có khóc”.
Tố Yên dần nén bi thương, sực tỉnh lại nhớ ra vẫn còn trong đại đường, vội nắm chặt tay Yến Sương Kiều: “ Con mau theo ta”. Không quan tâm tới chào đón khách trong đại đường, kéo Yến Sương Kiều đi về phía hậu đường, Giang Từ vội vàng đi theo.
Khi thấy ba người biến mất, khách trong đại sảnh mới bắt đầu phản ứng, tiếng bàn tán bên tai không dứt. ( Đọc tiếp chương 25 tại: https://youtu.
be/XLkTuW2j4Cs )
Bên ngoài Lãm Nguyệt Lâu, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu qua cửa sổ căn phòng trong tầng lầu, ở một góc của lầu các, phía trên thanh xà chạm khắc, một bóng đen bay xuống, xoay qua lật lại, giống như chim yến xuyên vào trong đám mây, bay ra ngoài cửa sổ, leo lên tầng ba Lãm Nguyệt Lâu.