Cách kinh thành hai mươi ba mươi dặm về phía nam là núi Hồng Phong.
Trên núi có rất nhiều cây phong đỏ. Cuối thu, gió lạnh thổi đến khiến lá phong xào xạc, lại đến giờ Sửu, trời càng tối đen.
Thôi Lượng đang bước nhanh trên con đường chính về phía nam, sương mù lạnh lẽo khiến lông mày của hắn hơi trắng, hơi thở nóng hổi hắn thở ra lập tức tiêu tan trong gió lạnh.
Hắn quay đầu hướng bắc nhìn lại, nói nhỏ: "Tướng Gia, ngài mưu sự chuyện lớn, ta thực không dám cuốn vào trong đó. Cái mạng này của Thôi Lượng, chỉ muốn giữ lại đi khắp thiên hạ, du lãm Giang Hồ, không muốn chơi trò mạo hiểm này cùng ngài nữa.
"
Hắn lại thấp giọng gọi "Tiểu Từ", thở dài một tiếng, cuối cùng quay người, tiếp tục đi.
Gió Bắc thổi nhẹ bên tai của hắn, lờ mờ đưa tới tiếng vó ngựa. Thôi Lượng mặt hơi biến sắc, hít một hơi thật sâu, tránh người vào rừng phong bên đường, trèo lên một gốc cây phong, nép mình vào trong bóng đêm , nhìn con đường phía dưới xuyên qua nhánh cây...
Tiếng vó ngựa như vũ bão, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng hý quen thuộc của "Ngọc Hoa Thông" càng ngày càng gần, tiếng hét của Bùi Diễm có thể nghe rõ ràng, Thôi Lượng sắc mặt ảm đạm, ngừng thở, thậm chí chỉ dám hé mắt nhìn. ( truyện dịch bởi thuy201)
"Ngọc Hoa Thông" phi nước đại trên đường, Thôi Lượng thả lỏng một chút nhưng vẫn không dám động đậy, trong lòng thán phục mưu tính của Bùi Diễm, có thể đoán được mình muốn từ núi Hồng Phong này xuôi xuống phía nam, đêm tối truy đuổi, xem ra chỉ có thể trốn trong rừng một lúc.
Thời gian từng chút một trôi qua, Thôi Lượng nằm giữa cành cây, ngẩng đầu nhìn trăng sao cô quạnh giữa bầu trời, cảm nhận được gió đêm lạnh lẽo thổi qua gò má, trước mắt lúc là lời sư phụ dặn dò trước lúc lâm chung , lúc là nụ cười tuấn nhã của Bùi Diễm, lúc lại là nụ cười ngây thơ của Giang Từ, tâm tình phức tạp khó tả.
Tiếng vó ngựa lại vang lên, hắn quay đầu lại nheo mắt nhìn,
trong bóng đêm lờ mờ, Ngọc Hoa Thông chậm rãi từ trên đường đi đến, không thấy rõ khuôn mặt người trên ngựa nhưng nhìn thân hình có vẻ chán nản, hoàn toàn không có chút tức giận nào cả, chỉ lộ ra chút thất vọng.
Thôi Lượng nhìn một người một ngựa đi qua chân núi, rồi từ từ biến mất ở hướng về phía kinh thành, cảm thấy may mắn, lại vẫn có chút cảnh giác, vẫn ở lại trên cây nghỉ ngơi một lúc, mở mắt ra, phỏng đoán đã là sáng sớm, Bùi Diễm sớm đã trở lại kinh thành, nên từ từ trượt xuống.
Hắn vỗ nhẹ bụi cây trên người, nhìn hướng kinh thành, im lặng một lát, gánh bọc hành lý đi về hướng nam.
Đi vài dặm là đến Dao vịnh. Nơi đây là một cái ngã ba, hướng nam tổng cộng có hai đường lớn, đường thứ ba ở hướng đông, là một nhánh của sông Tiêu Thủy giống như lá liễu bao quanh núi Hồng Phong, hình thành một cái vịnh sông, tên là Dao vịnh.
Trên đỉnh phía Tây ngã ba đường, có xây một tòa ly đình không thể biết được xây từ năm nào, chỉ biết chữ ở biển bên trên là đại nho Cao Đường tiên sinh đề Vọng Kinh Đình. Mộc đình dựa theo đỉnh núi cao, như chim ưng bay qua vực thẳm, hoàn toàn khác biệt.
Thôi Lượng tại ngã ba đường có chút do dự, rồi cất bước đi về phía bến đò. Hắn biết chỉ cần nghĩ biện pháp trốn ở bến đò này cho đến khi trời mờ sáng, tìm thuyền xuôi về phía nam, liền có thể thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng vừa đi được mấy bước, hắn liền giật mình, dừng bước, nhìn về phía bóng đen dưới gốc cây ven đường.
Bùi Diễm từ dưới gốc cây chậm rãi đi ra chắp tay mỉm cười nói: "Tử Minh muốn đi, vì sao không nói thẳng với ta, cũng để cho ta chuẩn bị tiệc rượu tiễn biệt Tử Minh.
"
Ánh mắt Thôi Lượng tối sầm, trầm mặc một chút, nói khẽ: "Tướng Gia chờ lâu chắc mệt rồi, còn để Ngọc Hoa Thông cho người khác cưỡi đi, thực là thật có lỗi.
"
Bùi Diễm cười nói: "Chỉ cần có thể gặp lại Tử Minh, dù bỏ ngàn con Ngọc Hoa Thông, ta cũng cam lòng!
"
Hắn ngẩng đầu nhìn về Vọng Kinh Đình giữa sườn núi: "Không bằng chúng ta đến chỗ cao kia đón gió, ta cũng có mấy câu muốn trước khi Tử Minh rời đi giãi bày.
"
"Tướng Gia mời.
" Thôi Lượng hơi nghiêng người, đi theo sau Bùi Diễm, leo lên Vọng Kinh Đình.
Bùi Diễm chắp tay đứng ở trong đình, ngước nhìn màn trời mênh mông, khuôn mặt bình tĩnh mỉm cười như thường ngày.
Thôi Lượng đứng ở bên cạnh hắn, nhìn bầu trời đêm, nghe tiếng ngâm nga gào rít trong núi, chỉ muốn rũ bỏ toàn thân bụi bặm, hòa vào trong không gian này. Chỉ là người bên cạnh, giống như một cái gông xiềng, đã trói buộc bước chân hắn trong hai năm qua, trong sương đêm, hắn vội đuổi tới, cuối cùng để cho mình thất bại trong gang tấc, rơi vào trong sóng gió cuồn cuộn.
Hắn thầm than một tiếng, thấp giọng nói: "Tướng Gia, ta chí không ở kinh thành, ngài việc gì phải hao tổn tâm sức giữ ta lại? !
"
Bùi Diễm quay người nhìn thẳng Thôi Lượng: "Tử Minh chẳng phải cũng hao tổn tâm cơ, lợi dụng Giang cô nương làm vỏ bọc để đánh lừa ta.
. Nếu không phải An Trừng nhanh nhạy, thấy Tử Minh đi Hồng Tiêu Các, cảm thấy có chút không đúng, cẩn thận điều tra, ta cùng Tử Minh, chẳng phải là cũng không còn cách nào gặp nhau? !
"
"Tướng Gia làm thế nào biết được ta nhất định sẽ đi qua núi Hồng Phong ?"
"Tử Minh cố tình bày nghi trận, hai ngày này đều đến núi Hồng Phong điều tra địa hình, chính là để ta một khi phát giác huynh rời đi, cho rằng huynh sẽ không đi bên này, lại để cho kiệu Hồng Tiêu Các đi hướng Tây Nam, An Trừng suýt nữa rơi vào bẫy của Tử Minh.
"
Thôi Lượng cười khổ một tiếng: "Vẫn là Tướng Gia nhìn thấu ta.
"
Bùi Diễm thở dài: "Tử Minh à Tử Minh, huynh việc gì phải như vậy? Ta đợi huynh thành tâm thành ý, Bùi Diễm ta mấy năm nay, chiêu mộ nhân tài, chiêu hiền đãi sĩ, trong đó có học giả đương thời, danh gia đại sư, lại chưa từng có một người, làm ta dụng tâm như đối với Tử Minh.
"
Thôi Lượng nhịn không được cười lạnh: "Tướng Gia hai năm qua phái người thường xuyên theo dõi ta, thật là dụng tâm. Nhưng ngài chẳng qua chỉ xem trọng truyền nhân của Ngư đại sư là ta, giúp ngài ghi nhớ 'Thiên hạ kham dư đồ', mục đích muốn ta vẽ lại hình dạng của tấm bản đồ đó, vì thực hiện tham vọng khuấy động Cửu Châu của Tướng Gia, thay đổi thế cục thiên hạ!
"
Bùi Diễm hơi híp mắt lại: "Tử Minh thật là biết rõ tâm ta . Chỉ là ta nói thật với Tử Minh , muốn lấy được 'Thiên hạ kham dư đồ', tìm ra tài nguyên khoáng sản các nơi, không phải là ta, mà là thúc phụ của ta.
"
"Chấn bắc Hầu Gia Bùi Tử Phóng năm đó? !
"
"Không sai.
" Bùi Diễm thở dài: "Tử Minh cứ xem như ta muốn lấy được bản đồ đó cũng được, huynh việc gì phải trốn tránh như vậy, làm như ta muốn giết huynh diệt khẩu không bằng.
"
Thôi Lượng lắc đầu: "Ta cũng không phải sợ Tướng Gia giết người diệt khẩu, chỉ là nó liên quan rất lớn, Thôi Lượng không dám tùy tiện để nó xuất hiện trên thế gian, liên lụy muôn dân bách tính, mang theo chiến tranh vô tận.
"
Bùi Diễm trầm mặc một lát, nói: "Cũng không nghiêm trọng như Tử Minh nói.
"
Thôi Lượng cười lạnh nói: "Tướng Gia, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, không cần phải làm bộ làm tịch như hai năm qua, che che dấu dấu. Dám hỏi Tướng Gia, Bùi lão Hầu Gia trăm phương ngàn kế muốn thiên hạ kham dư đồ này, là muốn dùng làm gì? Ngài ấy bị phế chức hầu gia, đày xuống U Châu, lại muốn tìm những mỏ khoáng sản từ bản đồ địa hình thiên hạ, chẳng lẽ không phải vì tương lai sự nghiệp vĩ đại của Tướng Gia sao?"
Hắn dần dần có chút kích động: "Tướng Gia, thiên hạ nếu có chiến sự, ai có thể tận dụng địa hình liền có thể chiếm được tiên cơ. Hiện tại cục diện Hoa Triều ổn định, cũng không có chiến sự vậy tấm bản đồ này có tác dụng gì? Còn có các mỏ vàng bạc mỏ đồng, càng có liên quan trọng đại, mỏ vàng bạc không cần phải nói, Tướng Gia từng quản lý Hộ bộ, chuyện này quan hệ đến sinh kế của bách tính, ngài biết rõ nhất. Mở mỏ đồng, đúc tiền, nếu như đồng tiền lưu thông số lượng mất đi cân bằng, hàng hoá lưu thông hỗn loạn, sẽ là tai họa cho bách tính, sẽ nguy hiểm cho ngân khố thậm chí cả quân lương, cuối cùng nguy hại nền móng quốc gia. Xin hỏi Tướng Gia, ngài hoặc là Bùi lão Hầu Gia có thể lợi dụng đúc tiền, đem đồng biến thành bạc hoặc là bạc thành tiền đồng, từ đó kiếm được nhiều lợi lộc, nhưng cuối cùng người bị hại là ai?"
Bùi Diễm chậm rãi nói: "Tử Minh cũng quá coi thường ta, ta chẳng lẽ lại là người mưu lợi những lợi ích nhỏ này?"
"Không sai, Tướng Gia có khả năng không mưu lợi những lợi ích nhỏ này, ngài mưu lợi lớn hơn, là thiên hạ này. Nhưng Thôi Lượng ta, không muốn thiên hạ này sinh biến, không muốn bách tính bởi nguyên nhân là ta mà chịu khổ.
" Thôi Lượng càng nói càng vội vàng: "Chỉ riêng nói đến chuyện khai thác mỏ, từ xưa đến nay, triều đình luôn nghiêm minh khống chế việc khai thác mỏ. Nếu như khai thác , dùng đều là tù nhân tội nặng, nếu như thu thập trái phép, thì càng muốn giết người diệt khẩu. Sư phụ năm đó đã nói với ra, 'Một mỏ vạn hồn', 'Một hố đầy xương' . Ta chỉ cần nghĩ đến mỗi lần tìm ra một chỗ có tài nguyên khoáng sản, liền tạo ra ngàn vạn sát nghiệt, làm sao có thể hạ được bút? !
"
Bùi Diễm trầm mặc không nói, Thôi Lượng thoáng bình ổn cảm xúc, thở dài: "Ta chỉ hối hận ngày đó không nên cùng Tướng Gia trò chuyện ăn ý, tiết lộ lai lịch kế nghiệp thầy, hai năm qua đều ở trong sự khống chế của Tướng Gia, không rời được kinh thành này. Ai, thật sự là lãng phí thời gian hai năm này!
"
"Cho nên Tử Minh mới làm bộ cảm mến Giang cô nương, để ta buông lỏng cảnh giác, lại làm bộ đáp ứng ta vẽ bản đồ , đợi ta bỏ hết người giám sát huynh, đêm tối chạy khỏi kinh thành?"
Thôi Lượng nhớ tới Giang Từ, trong lòng hổ thẹn, thấp giọng nói: "Ta cũng là hành động bất đắc dĩ, Tướng Gia hai năm này theo dõi ta chặt chẽ, ta không rời được kinh thành, mắt thấy mưu kế của Tướng Gia càng ngày càng gần, nguy cơ ở trước mắt, mới hành động bất đắc dĩ. Chỉ là hổ thẹn với Tiểu Từ, trong lòng ta ….
"
Sương mù càng lúc càng dày, chân trời cũng bắt đầu lộ ra một tia màu xám trắng.
Hai người trầm mặc không nói, trời đất một mảnh tĩnh mặc, chỉ còn lại tiếng gió rừng phong thổi qua. Bùi Diễm nhìn về hướng kinh thành phía xa lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng chậm rãi nói: "Tử Minh, hôm nay huynh nói lời thẳng thắn ta cũng đã không còn mảy may lo lắng. huynh nói huynh không muốn nhìn thấy chiến sự, nhưng thời gian huynh ở Phương Thư phòng, với trí thông minh của huynh, chỉnh lý tấu chương trong triều, trong lòng cũng rõ ràng, mâu thuẫn Nguyệt Lạc tộc cùng triều ta ngày càng kịch liệt, lập quốc là chuyện sớm hay muộn, trận chiến này không tránh khỏi đợi mấy năm sau khi đập nước ở thượng lưu sông Đồng Phong xây xong, thừa dịp Hoàn Quốc mất mùa, tiến đánh, đem thu phục cũng là chuyện tất yếu ; còn Nhạc Phiên Nam cảnh , như Hoàng Thượng quyết tâm bỏ chư hầu, cũng cần phải dùng mười vạn binh trở lên. Tương lai trong vòng mười năm, ba trận chiến sự, quan hệ đến tình hình thiên hạ,
cũng không phải điều mà huynh hay ta có khả năng ngăn lại.
"
Thôi Lượng trong lòng thầm thở dài, cũng nhìn về phía bắc, lúc này trên cao nhìn xuống, kinh thành sừng sững oai nghiêm giống như bàn cờ dưới ánh nắng sớm. Hắn cười khổ nói: "Tướng Gia nói là sự thật, Thôi Lượng không dám phủ nhận. Nhưng đây là chuyện tất nhiên, lại không phải ngài hay ta cố ý dấy lên chiến sự, chúng ta cũng chỉ nghe theo ý trời, chỉ hi vọng chiến sự không mở rộng bách tính dân thường có thể chịu ít khổ cực.
"
"Sai rồi!
" Bùi Diễm đột nhiên quay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thôi Lượng: "Ta dám hỏi Tử Minh, nếu như thực lực Hoa Triều ta lớn mạnh khắp bốn bể, trăm nước xưng thần, quân đội có thể đánh đâu thắng đó, quét ngang thiên hạ, văn hoá chính đạo triều ta khuất phục các tộc quy tâm, ba trận chiến sự này, còn cần đánh sao?
"Nếu triều ta quốc lực hùng mạnh, quân đội cường thịnh, chớ nói Nguyệt Lạc tộc, Hoàn Quốc đã sớm xưng thần, Nhạc Phiên sao lại áp chế triều đình nhiều năm như vậy, có thể tiền lui thành thạo giữa triều đình cùng Ô Lưu quốc? !
"Nếu Hoa Triều ta nội chính sáng tỏ, tông sùng đạo nho , Nguyệt Lạc tộc cũng không cần phải mãi tiến cống ca kĩ luyến đồng cho triều ta, cũng sẽ không gia tăng mâu thuẫn nội tộc, không có Tinh Nguyệt Giáo làm loạn, càng không phải lo lăng Nguyệt Lạc tộc lập quốc.
"Nếu Hoa Triều ta có thể truyền đức vạn dân, làm tứ hải quy tâm, các dân tộc nam bắc có thể ở chung hòa thuận, làm sao cần hàng trăm quân đóng ở biên giới phía bắc hàng trăm năm, khiến quốc lực đất nước vì chiến tranh lẻ tẻ đề nặng, ngoài mạnh trong yếu, cho nên thuế má càng nặng, bách tính phải chịu nhiều mệt mỏi? !
"
Thôi Lượng lẳng lặng nghe, thần sắc dần phức tạp.
Bùi Diễm tiến lên trước một bước, chỉ hướng kinh thành xa xa: "Nực cười người trong thành này , bao gồm cả người chí cao vô thượng, không ai có thể nhìn thấy điểm này. Dù cho nhìn thấy điểm này,
Tất cả những gì họ muốn là bảo vệ những lợi ích được đảm bảo trong tay họ, giữ vững cái ghế mà họ đang ngồi.
"Hoàng Thượng năm đó ngồi lên hoàng vị không minh bạch, vì nắm quyền, nhiều năm qua, hắn chơi trò cân bằng. Dùng Nhạc Phiên khống chế Khánh Đức Vương, lại dùng Khánh Đức Vương không chế Cao thị nhất tộc, hướng bắc lại có Bạc Công, Bạc Công đi qua lại Hoàn Quốc. Mà những thế lực này? từng người đều có toan tính. Có ai nghĩ qua, nếu như hoàng quyền thống nhất, binh quyền rơi vào hoàng đế, sao phải lo lắng về Hoàn Quốc ? Nguyệt Lạc tộc cần gì phải kéo dài nhiều năm như vậy? ! Nhạc Phiên làm sao lại mạnh lên khó chi phối thế?
"Tử Minh nói không muốn thấy bởi vì khai thác mỏ mà liên lụy tính mạng người khác, nhưng Tử Minh có biết, những năm này, Hộ bộ bị sâu mọt nắm giữ các mỏ đồng rồi từ đó giờ trò để kiếm tiền. Có lúc làm cho giá đồng cao hơn giá tiền,
lúc lại làm cho giá tiền cao hơn giá đồng. Thu tiền đúc đồng rồi bán cho triều đình, hoặc dùng đồng đúc tiền từ đó kiếm lợi nhuận, thế lực mọi nơi xưa nay tranh đến ngươi chết ta sống, nhưng ở trong đó lại là sự ăn ý hiếm thấy, chỉ giấu diếm Hoàng Thượng, có lẽ Hoàng Thượng trong lòng biết rõ, hắn vì cân bằng các thế lực, mắt nhắm mắt mở thôi. Nhưng ai là người chịu khổ? Vẫn là hàng vạn bách tính, căn cơ triều đình đang bị tổn hại’.
"Nếu là triều đình có khai thác đầy đủ mỏ đồng, khống chế tốt việc cung ứng đồng, lại không có sự tranh đoạt của các thế lực khắp nơi, đồng tiền lưu thông thuận lợi, ngân lượng cân bằng, bách tính an cư lạc nghiệp, những tù nhân trọng hình chết vì khai thác mỏ có gì tiếc?
"Tử Minh nói không muốn nhìn thiên hạ dấy lên chiến hỏa, Tử Minh sao lại kết luận ta muốn được thiên hạ kham dư đồ này, liền nhất định là muốn dấy lên chiến hỏa? Nếu có thể đoạt được Nguyệt Lạc, san phẳng Hoàn Quốc, Chiếm lấy cứ địa chiến sự của Nhạc Phiên, nhanh chóng kết thúc chiến sự, giảm bớt thương vong quân đội cùng đau khổ cho bách tính, lại cớ sao mà không làm? xây dựng đại quân đội hùng mạnh, để những kẻ có ý đồ bất chính không dám làm loạn, giảm bớt khả năng chiến sự, tại sao không làm?
"Như Tử Minh nói, thiên hạ kham dư đồ, có thể mang đến tai họa, gây nguy hiểm nhân mạng, nhưng nó cũng có thể ổn định thiên hạ này, để bách tính được lợi,
chỉ xem người như thế nào sử dụng nó thôi. Giống như mười vạn nhân mã Trường Phong Kỵ của ta, ngươi nói nó có thể gây nên bão tố ở Cửu Châu, nhưng tương tự thế nó cũng có thể bình loạn thiên hạ, chí ít hiện nay, nó có thể áp chế mười vạn binh mã Bạc Công không dám hành động khinh suất, áp chế thiết kị Hoàn Quốc không dám xuôi nam công thành chiếm đất!
"Tử Minh nếu như Bùi Diễm ta tham lam tàn bạo, bản đồ này dĩ nhiên huynh liều chết cũng sẽ không để ta có được, nhưng nếu Tử Minh có thể hiểu được tham vọng to lớn của Bùi Diễm liền sẽ biết bản đồ kia, rơi vào trong tay ta, so với bỏ hoang phí trong mật thất Phương Thư phòng, hoặc là rơi vào trong tay người khác tốt hơn nghìn lần vạn lần!
"
Nắng ban mai lấp ló, sương mù lại càng dày đặc, bao trùm toàn bộ kinh thành phía xa, mông lung mờ mịt.
Trên bầu trời,
những chú chim không biết tên bay qua, xuyên qua làn sương mù trắng dày đặc, lưu lại bóng xám mờ nhạt rồi lại ẩn vào trong sương mù.
Thôi Lượng nhìn chim bay đi xa, nghe thấy tiếng rừng phong, cảm xúc chập trùng, cuối cùng lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nói: "Tướng Gia chí hướng rộng lớn, mang thiên hạ trong lòng, là Thôi Lượng xem thường Tướng Gia, mong Tướng Gia thứ lỗi!
"
Bùi Diễm vội vàng tiến lên đỡ Thôi Lượng dậy mỉm cười nói: "Tử Minh sao lại nói như thế, chỉ trách những lời này, ta xưa nay không dám nói ra miệng, càng không dám nói với Tử Minh, cho nên làm Tử Minh hiểu lầm ta.
"
Hắn buông tay nắm chặt Thôi Lượng ra, nhẹ thở dài: "Càng trách ta quá mức tính toán, đã không nói những suy nghĩ trong lòng cho Tử Minh, lại không muốn để Tử Minh rời đi, bất đắc dĩ mới ra hạ sách phái người theo dõi Tử Minh, khiến hiểu lầm huynh đối với ta càng sâu, bất đồng lớn dần, mà thành tình hình tối nay!
"
Thấy Thôi Lượng cúi đầu không nói, Bùi Diễm lại nói: "Tử Minh, trong hai năm qua,
huynh nhất định xem Bùi Diễm ta là kẻ lãnh khốc vô tình, đùa bỡn lộng quyền. Nhưng Tử Minh có biết, lãnh khốc, chuyên quyền không phải là bản tính của ta.
"Quan trường vốn là cảnh đấu tranh, chiến trường càng là ranh giới sinh tử, ta không tàn nhẫn, người khác liền đối với ta tàn nhẫn. Cho tới nay, ta luôn phải đối mặt với đấu tranh sinh tử,
nếu như thủ đoạn của ta bình thường một chút, tâm cơ nông cạn, sớm đã bị ăn đến xương cốt không còn.
" Lấy án sứ thần quán lần này làm ví dụ, người khác xem ta là kẻ tâm cơ, độc ác, nhưng nếu ta phá không được án này, một là chiến tranh bùng phát, liên luỵ bách tính, thứ hai chính tướng vị của ta khó đảm bảo, bố cục triều đình đảo lộn một lần nữa, lại bao nhiêu đầu người rơi xuống đất, bao nhiêu bách tính gặp nạn!
"Có thể phá vụ án này, ta lại tự rước lấy tai vạ cho chính mình , Hoàng Thượng nghi kỵ ta, những ngày qua, trú quân nhiều lần được điều động, nhằm vào ta. Tử Minh huynh nói, tại tình thế như vậy, ta vì tự bảo vệ bản thân, và có thể thực hiện hoài bão trong lòng, mà dùng tới một chút thủ đoạn cùng mưu kế, việc này sai sao? !
"
Thôi Lượng thấy Bùi Diễm ngày càng kích động, giữa lông mày tuấn tú cũng hiện lên một chút nỗi khổ riếng và sự trống vắng, thở dài nói: "Tướng Gia, thế cục thiên hạ có khi không phải sức một người có thể khống chế, ngài sao không buông bỏ tất cả, sống một cuộc sống khác?"
Bùi Diễm cười khổ lắc đầu: "Ta có thể buông bỏ sao? Chỉ sợ ngày ta buông xuống, cũng chính là ngày ta xuống suối vàng!
" Hắn quay sang Thôi Lượng, chân thành nói: "Tử Minh, huynh chỉ ngỡ ta dùng thế lực bắt ép huynh, vì thiên hạ kham dư đồ sao, sai rồi! Tài hoa của huynh, tuyệt không phải một bức thiên hạ kham dư đồ có thể so sánh.
"Tử Minh, tưởng tượng một ngày kia, ta có thể thực hiện hoài bão trong lòng, xây dựng một quốc gia quyền lực hùng mạnh thống nhất. huynh chấp chưởng Quốc Tử Giám, tất có thể giúp ta phổ biến nho học chính đạo, ươm mầm nhân tài, làm gương cho nhiều thế hệ, nếu huynh chấp chưởng Hộ bộ, giúp ta làm cho tiền bạc trong thiên hạ thông suốt, bách tính có thể kiếm kế sinh nhai; nếu như huynh chấp chưởng công bộ, vì ta khởi công xây dựng thuỷ lợi, ngăn chặn lũ lụt, làm trời yên biển lặng; còn có thể đào mương dẫn nước, đem nước từ Hoa Triều dẫn vào trong Hoàn Quốc, để bách tính Hoàn Quốc cũng được lợi, xoá bỏ nỗi khổ hạn hán hàng trăm năm, để hai nước có thể ngừng chiến, học tập lẫn nhau.
"Tài năng của huynh, tuyệt không chỉ một bức thiên hạ phong thuỷ đồ, càng không chỉ là mưu sĩ của Bùi Diễm ta, ta là muốn để huynh làm tài thần trị thế, kỳ tài định quốc! cùng với Bùi Diễm ta, xây dựng một hoàng triều thống nhất!
"
Thôi Lượng yên lặng nghe, trên môi nở nụ cười khổ, nhìn chằm chằm vào làn sương mù dày đặc trước mắt.
Bùi Diễm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn về phía sương mù dày đặc bao phủ xuống ngàn dặm bình nguyên, vạn dặm non sông. Hai người đứng lặng lẽ, quần áo bay lên trong gió,
khẽ kêu xào xạc.
Bình minh dần ló rạng, chân núi cũng mơ hồ truyền đến tiếng người, Thôi Lượng giật mình bừng tỉnh, hơi cử động đôi chân đang tê dại, đi đến trước mặt Bùi Diễm, cúi đầu nói: "Tướng Gia, hôm nay cùng ngài trò chuyện thành thật, Thôi Lượng thực là hổ thẹn, vốn nên dùng tấm thân hèn mọn vô dụng này báo đáp thành ý của Tướng Gia, nhưng thực là sư phụ trước khi lâm chung có di mệnh, ta không được cuốn vào tranh chấp triều chính, không được bước vào quan trường, Thôi Lượng không dám làm trái di mệnh sư phụ, mong Tướng Gia có thể thông cảm nỗi khổ tâm của ta.
" ( đọc tiếp Chương 33: https://youtu.
be/aj6NwUy7TVQ )
Bùi Diễm lùi lại một bước, trên mặt có vẻ thất vọng. Hắn đỡ Thôi Lượng đứng dậy, giữ lấy cánh tay phải của hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài: " Những lời ta nói hôm nay, đủ để bị tru cửu tộc, lại vẫn không giữ được Tử Minh, ai, xem ra là ý trời khó tránh. Thôi thôi thôi, Tử Minh chí không ở đây, ép ở lại vô ích, có vẻ như Bùi Diễm ta lòng dạ hẹp hòi. Tử Minh huynh cứ đi thôi, huynh yên tâm, ta sẽ không phái người theo dõi huynh nữa, cũng sẽ không vì huynh mà ép buộc Giang cô nương, nàng bị trúng độc, ta chỉ giúp nàng giải độc mà thôi"