Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Tuyết vẫn rơi dày đặc xuống mặt đất, trời đất rộng lớn, một mảnh trắng xóa.

Giang Từ đi phía sau Vệ Chiêu cùng Bình Thúc, đi bộ qua tuyết sâu đến đầu gối. Nàng tuy khinh công không tồi nhưng nội lực không đủ, chân khí lại thiếu, không bao lâu liền bị hai người kia bỏ xa đến hơn mười trượng.

Mấy ngày nay nàng hầu hạ Vệ Chiêu, từng giờ từng phút thấp thỏm lo âu, càng không được ngủ yên ổn, cảm thấy thể lực không thể chịu nổi nữa. Thấy bóng dáng Vệ Chiêu cùng Bình Thúc càng lúc càng xa, nhìn xung quanh, hô to : “Tam gia, đợi ta với!

Cơn gió buốt lạnh thấu xương, trong nháy mắt như nuốt chửng tiếng kêu của nàng, Bóng dáng của hai người phía trước cuối cùng cũng biến mất trong màn tuyết trắng xóa. Giang Từ hừ nhẹ một tiếng, ráng hết sức đuổi theo, đi không được bao xa, chân mềm nhũn, ngã bên trong tuyết .

Hàn khí từ bàn tay đi vào trong người lạnh thấu xương, Giang Từ ngồi trên nền tuyết, nước mắt tuôn trào. Đang khóc thì nàng bị một người vác lên trên vai, Gió thổi qua bên tai, Giọng Vệ Chiêu lạnh lùng như băng : “Ta muốn để ngươi ở đồng tuyết cho báo hoang, chỉ sợ Thiếu Quân không đồng ý.

Giang Từ càu nhàu nói : “Ta tự đi được, ngài buông ta ra.

Tuy Vệ Chiêu vác thêm một người trên vai, nhưng ở trên tuyết vẫn bước đi rất dễ dàng, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Nếu để ngươi tự đi, chúng ta đi đến sang năm cũng chưa đến được Tinh Nguyệt cốc.

Giang Từ giãy giụa một chút, nằm ở trên vai hắn thoải mái hơn, cười nói: “ Nếu đã như thế, liền làm phiền Tam gia rồi.

Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia trêu trọc, bỗng nhiên phát lực, thân hình bay lên, giống như một con hươu nhảy ở nơi hoang dã. Giang Từ bị xóc đến khó chịu, hô to gọi nhỏ, cuối cùng nhịn không được nước mắt rơi đầy mặt.

Vệ Chiêu dừng ở phía bìa rừng, cười một cách tà mị , đem Giang Từ ném xuống nền tuyết lạnh. Giang Từ sắc mặt tái nhợt, trên đầu toát mồ hôi lạnh, nằm trong tuyết, không ngừng nôn mửa.

Vệ Chiêu chậc lưỡi lắc đầu : “Thiếu Quân làm sao có thể nhìn trúng ngươi, một nha đầu không có tiền đồ!

Bình Thúc đuổi tới, nhìn sắc trời : “Thiếu gia, trước khi trời tối chúng ta phải đến đồi hoa hồng, nếu không tuyết lại rơi dày, thiếu gia cùng ta có thể chịu được, nhưng nha đầu kia sẽ không chịu nổi.

Vệ Chiêu gật gật đầu : “Thay phiên nhau vác đi, thật đúng là phiền toái.

“Chỉ trách năm nay tuyết rơi dày quá, xe ngựa đều đi không được!

” Bình Thúc cúi người đem Giang Từ vác trên vai, sải bước mà đi. Trên lưng hắn mang theo túi đồ lớn, trên vai lại vác thêm một người, hơi thở vẫn đều đặn, Giang Từ trong lòng không khỏi thầm kính phục.

Trước khi trời tối, ba người cuối cùng cũng tới đồi hoa hồng. Đồi hoa hồng là một thị trấn nhỏ, từ Hoa Triều muốn vào Nguyệt Lạc Sơn phải đi qua chỗ này. Hiện thời tuyết rơi kín đường, trời lại gần tối, trong trấn không thấy một bóng người.

Giang Từ một đường bị hai người thay phiên vác đi, gần muốn ngất xỉu, cố gắng theo Vệ Chiêu đi vào một quán trọ, vào đến phòng thì ngã trên đất, bụng cồn cào, nôn ra sạch sẽ.

Giọng nói sau chiếc mặt nạ của Vệ Chiêu vô cùng u ám: “Ta cùng Bình Thúc đi ăn cơm, lúc trở về nếu như ngươi không dọn sạch sẽ chỗ này thì đêm nay ta cho ngươi ngủ trong tuyết!

Giang Từ yếu ớt nói : “Vâng, Tam gia.

Trong mắt Vệ Chiêu lóe lên một tia lạnh lùng, xoay người cùng Bình Thúc ra khỏi cửa phòng. Giang Từ nằm một lát, bò dậy, dọn dẹp sạch sẽ, lại ngơ ngác ngồi một lúc, đi ra hỏi thăm phương hướng người đi đường,

vào trong nhà xí, chậm rãi từ trong lòng lấy ra một gói giấy, do dự một lúc, cuối cùng nhắm mắt đem bột bên trong gói giấy cho vào trong miệng.

Giang Từ đi đến sảnh trước quán trọ, chỉ còn chút đồ ăn đã nguội lạnh, ăn vội vã xong trời đã tối đen.

Mùa đông ở sơn trấn khắc nghiệt, cho dù là nằm ở trên giường, cũng thấy lạnh thấu xương. Ngủ đến lúc canh ba, Giang Từ run run, tiếng ục ục vang lên trong bụng, rên rỉ ra tiếng.

Vệ Chiêu ngủ ở trên giường lớn, hừ lạnh một tiếng : “Lại làm sao vậy?”

Trên trán Giang Từ thấm mồ hôi to như hạt đậu, giọng nói yếu ớt: “Tam gia, hỏng rồi, ta chỉ sợ là bị cảm lạnh, lại ăn phải đồ hỏng, hỏng rồi, thật sự là …”

Vệ Chiêu trầm mặc một lúc, nói : “Đi đi.

Giang Từ như được đại xá, giãy dụa xuống giường, mò mẫm ra cửa phòng, chạy vội tới nhà xí, kéo hai chân như nhũn ra, bám chặt vào tường quay trở lại phòng. Không đến một khắc, nàng vừa đau khổ rên rỉ chạy vội đi ra ngoài.

Cứ như thế một hồi, Vệ Chiêu cuối cùng tức giận, đợi nàng quay lại, rời giường đi tới đá Giang Từ một cước: “Đi, ra gian ngoài cho ta ngủ!

” . Giang Từ mồ hôi lạnh đầm đìa, chậm rãi bước ra gian ngoài, thu mình vào góc tường.

Cái lạnh thấu tận xương tủy làm cả người nàng phát run, bụng quặn đau khiến nàng đổ mồ hôi như mưa, sau hai lần đi nhà xí, mặt nàng không còn hồng hào, nằm ở góc tường, nước mắt rơi xuống.

Đêm càng lúc càng tối, bên ngoài tuyết lại rơi dày đặc.

Giang Từ lại lần nữa nhẹ giọng rên rỉ, ôm bụng ra cửa phòng, chạy vội tới nhà xí, chắp hai tay lại, , thầm nghĩ : thiên linh linh, địa linh linh, bồ tát phù hộ, Giang Từ con tối nay có thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của kẻ xấu, nhất định ngày ngày thắp hương cầu nguyện, dâng lễ kính!

Nàng chăm chú nghe ngóng, vẻ mặt đau khổ như trước, che bụng ra nhà xí. Trong viện, chỉ có một chiếc đèn lồng đã tắt đung đưa trong gió. Giang Từ men theo chân tường đi hơn mười bước, nhìn thấy một cái lỗ chó , nàng từ lỗ chó chui ra, bất chấp cả người toàn là tuyết, dùng toàn bộ chân khí, ở trên tuyết chạy điên cuồng.

Lúc trước ở sảnh quán trọ dùng cơm, nàng nghe người đàn ông trả lời, phía tây đồi hoa hồng có một con sông nhỏ, hiện tại đã kết thành băng, sau đó có thể nhờ ánh sáng của đêm tuyết, nàng vận khởi khinh công chạy vội tới bờ sông. Nàng tiện đường bẻ mấy cành cây khô quăng trên mặt sông, ở bờ sông một lúc , lại giẫm lên dấu chân của mình đi lùi từng bước đến rừng cây lúc nãy đi qua.

Nàng trèo lên một cây đại thụ, nắm lấy cành cây,

dùng lực đu lên, nhảy lên cành cây bên cạnh, cứ như thế vài lần, cuối cùng cũng đến được cành cây đại thụ cao nhất ẩn mình, giấu đi hơi thở.

Tứ chi nàng dần dần tê dại, bởi vì thời gian dài che giấu hơi thở, cảm thấy hơi thở như hỗn loạn, miễn cưỡng chống đỡ.

Tuyết vẫn còn đang bay đầy trời, dòng sông nhỏ xa xa, bởi vì kết băng, ở trong đêm lạnh phản chiếu ánh sáng lạnh lùng. Giang Từ chỉ dám hé mắt nhìn, im lặng nhìn chằm chằm hai bóng dáng cao lớn ở bên bờ sông, mang máng có thể nghe thấy được Vệ Chiêu cùng Bình Thúc nói chuyện với nhau vài câu, lại đến dòng sông băng kiểm tra lại một lần, Vệ Chiêu giống như vô cùng tức giận, hét lớn một tiếng, bàn tay phải đánh chưởng ra, tiếng nổ "Oành" Giang Từ không khỏi nhắm chặt hai mắt lại.

Trong trời đất, vạn vật im lặng, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc. Hai giờ sau, Giang Từ mới di chuyển thân thể đã tê cứng vì lạnh, chậm rãi trèo xuống cây đại thụ.

Nàng suy đoán Vệ Chiêu khả năng sẽ quay lại thành Trường Lạc để chặn đường nàng, sau đó phân biệt phương hướng, theo hướng bắc mà đi. Nàng biết từ đồi hoa hồng theo hướng bắc là đến sông Đồng Phong, từ sông Đồng Phong đi mấy trăm dặm đó là lãnh thổ của Hoàn Quốc. Người Hoa Triều coi kỵ binh của Hoàn Quốc là tai họa, kẻ thù sống chết, nhưng giờ phút này Giang Từ xem ra, Hoa Triều này khắp nơi đều là cạm bẫy, từng bước đều đáng sợ, nhưng là kia Hoàn Quốc, chỉ sợ còn sạch sẽ hơn chút.

Giữa lúc tuyết bay tán loạn, Giang Từ bỗng nhiên nhớ tới sư tỷ đã đi đến Hoàn Quốc, thấy có chút khí lực. Phải, sư tỷ còn ở Hoàn Quốc, mình chỉ cần có thể chạy trốn tới Hoàn Quốc, tìm được sư tỷ, liền có thể cùng tỷ ấy cùng nhau về Đặng Gia Trại, lại không cần đi ra nữa, không còn bị sài lang dã thú bắt nạt!

Gió lạnh làm xao động, như níu lấy tay áo nàng, nàng cảm thấy có chút may mắn vì bản thân ăn mặc đủ kín, lại sờ sờ ngân phiếu trước ngực, cười "Haha" một tiếng, tâm tình cực tốt, mấy ngày nay nhẫn nhịn đấu tranh giường như đã được đền đáp.

Nàng quay đầu nhìn , hừ một tiếng : “Con mèo không biết xấu hổ, đa tạ ngươi đem ta từ chỗ cua lông ra đây, còn thưởng cho ta nhiều ngân phiếu như vậy, bổn cô nương sẽ không chơi cùng người không có nhân tính các ngươi nữa, các ngươi muốn tạo phản thì tạo phản, muốn làm quan thì làm quan, cái mạng nhỏ của Giang Từ ta quan trọng hơn, chúng ta ngày sau không hẹn ngày gặp lại!

Tuyết không ngừng rơi.

Trời lại dần dần sáng.

Giang Từ cả người mất lực, tốc độ đi càng ngày càng chậm, cắn răng đi thêm vài dặm, chống đỡ không nổi, đến một tảng đá to ngồi xuống.

Nàng tựa vào khối đá, thở hổn hển, cảm thấy tim đập vô cùng dữ dội, biết thể lực hao tổn quá nhiều, đêm qua lại vì muốn qua mắt Vệ Chiêu mà uống thuốc nhuận tràng, đến lúc này đã sức cùng lực kiệt.

Nhưng nụ cười nhàn nhạt của sư tỷ, Những lời nói vui vẻ của các đại thẩm, tẩu tử Đặng Gia Trại, tiểu viện ấm áp kia, lại lần lượt trào lên trong lòng nàng, Giang Từ cắn chặt răng, lại lần nữa đứng lên.

Nàng chống hai tay tìm chỗ dựa, từng bước khó nhọc đi về phía trước, lúc trời sáng, nàng thấy sông Đồng Phong uốn lượn tuyệt đẹp đã bị đóng băng vài thước.

Nàng di chuyển hai chân không còn cảm giác của mình, bước đến bờ sông, nhìn ra xa đâu đâu cũng thấy băng tuyết, nhìn cánh đồng tuyết trải dài hàng ngàn dặm bên kia sông, hít một hơi thật sâu, cũng nghe được phía sau truyền đến một tiếng cười chế nhạo.

Tiếng cười này, giống như tiếng trống từ địa ngục truyền đến đòi mạng, cũng giống như tu la trong điện Hoàng Phù đến lấy mạng, Giang Từ chân mềm nhũn, ngồi trên tuyết.

Vệ Chiêu hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt như kim châm, nhìn chằm chằm Giang Từ, giống như đang nhìn con mồi đau khổ giãy dụa dưới móng vuốt của hắn, từ từ nói : “Ngươi sao lại chậm thế này, ta ở chỗ này đợi rất lâu rồi.

Giang Từ ngược lại trấn định ngồi xuống, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh, chậm rãi nói : “Ngài, nhất định không chịu buông tha ta sao?”

Vệ Chiêu sửng sốt, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt vẫn thản nhiên như vậy, giống như đã tồn tại trong ký ức xa xăm. Nhiều năm trước, sư phụ muốn đem hắn đến Ngọc Già Sơn Trang, tỷ tỷ lại ôm chặt mình vào lòng, trường kiếm lạnh lẽo đầy sát khí trong tay sư phụ đặt vào cổ tỷ ấy.

Tỷ ấy, ánh mắt yên tĩnh, đối mặt nhìn sư phụ : “Người, có thể buông tha cho đệ ấy không ?”

Vẻ mặt sư phụ kiên định như sắt : ‘Không được, nó sinh ra là để gánh vác sứ mệnh này hy vọng toàn tộc nhân đặt trên người nó, nó không thể trốn tránh, không thể làm người hèn nhát!

“Nhưng đệ ấy vẫn là một đứa trẻ, người muốn đưa đệ ấy đi đến chỗ địa ngục đó, người làm sao có thể xứng đáng với phụ mẫu ta, với sư huynh sư tỷ của người?”.

Trong mắt sư phụ cũng có nỗi buồn sâu sắc, nhưng ngữ khí vẫn như sắt như băng : “ Nếu ta không đưa nó đến chỗ địa ngục đó, làm sao xứng đáng với hàng vạn tộc nhân đã chết oan uổng, làm sao xứng đáng với cái chết thảm của cha mẹ ngươi, sư huynh sư tỷ ta ?!

“Vì sao, nhất định phải là đệ ấy… “ ánh mắt tỷ ấy, dừng lại trên người mình.

“Ta đã cố gắng hết sức, xoá đi ấn ký Nguyệt Lạc của nó, để nó biến thành một người Hoa Triều chính hiệu, lại truyền cho hắn tất cả tài nghệ, chính là vì muốn trồng một hạt giống tại Hoa Triều.

Lan Già, chúng ta không còn nhiều thời gian, nó không có khả năng mãi đi theo chúng ta, chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn nó nhìn chúng ta thống khổ chết đi, nhìn tộc nhân tiếp tục chịu khổ chịu nạn sao?” Sư phụ ánh mắt sâu thẳm đau đớn.

Tỷ tỷ trầm mặc hổi lâu, ánh mắt bi ai mà bình tĩnh, tỷ ấy đem mình ôm vào lòng, ở bên tai mình nhẹ giọng nói : “Vô Hà, tỷ tỷ không thể ở cùng đệ nữa, đệ phải chăm sóc bản thân. Nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đệ cũng phải sống tốt. Đệ đừng hận sư phụ, cũng đừng hận tỷ tỷ, tỷ tỷ và đệ, đều là người mệnh khổ. Tỷ tỷ ở nơi đó vẫn dõi theo đệ, nhìn đệ như thế nào thay phụ thân mẫu thân cùng ngàn vạn tộc nhân báo huyết hải thâm thù …”

Tỷ tỷ buông mình ra, đột nhiên quay người lao về trước, tự mình tận mắt thấy trường kiếm trong tay sư phụ, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lặng yên đâm vào người tỷ tỷ….

Một tia sáng lạnh lẽo, Vệ Chiêu đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng rút trường kiếm phía sau lưng, đã thấy Giang Từ chậm rãi đứng lên, trong tay cầm một con dao găm để ở ngực.

Vệ Chiêu tiến lên trước một bước, Giang Từ ánh mắt bi ai mà bình tĩnh : “Ngài bước tới một bước, ta sẽ chết ở trước mặt ngài.

Vệ Chiêu lạnh lùng nhìn nàng, Giang Từ buồn bã cười : “Ngài cùng Bình Thúc lui ra phía sau.

Vệ Chiêu phất phất tay, Bình Thúc ở phía sau lặng lẽ lui đi.

“Ngươi cho rằng, ngươi thật sự có thể tự sát sao?” lời nói Vệ Chiêu tràn đầy vẻ châm chọc : “Dựa vào thân thủ của ngươi, ta muốn đánh rớt dao găm trong tay ngươi dễ như trở bàn tay”.

Giang Từ khẽ lắc đầu : “Đúng, ngài hiện tại muốn ngăn ta tự sát cũng không khó, nhưng lần sau thì sao? lần sau nữa thì sao? Ngài không phải lúc nào cũng trông chừng ta được. Ngài muốn giữ ta để kiềm chế Bùi Diễm, ngày tháng còn dài, ta muốn chết, cũng không cần ngay lúc này.

Vệ Chiêu trầm mặc, khóe miệng Giang Từ hiện lên nụ cười nhàn nhạt : “ Chuyện của Diêu Định Bang, chỉ sợ không phải chỉ thay ngài chịu tiếng xấu đơn giản như vậy. Ngài làm Bùi Diễm động thủ giết hắn, tất còn có mục đích khác.

Vệ Chiêu đưa trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm, vỗ vỗ tay, cười nói : “Tiểu nha đầu đúng là không ngốc, có chút thú vị, tiếp tục nói.

Giang Từ nhìn về hướng nam, thấp giọng nói : “Ngài tính toán đại sự, chủ yếu muốn Bùi Diễm phối hợp với ngài, cho nên thấy hắn vì cứu ta mà bị thương, nên mới đưa ta đi, muốn ép hắn. chỉ là, hắn chẳng lẽ vì ta mà bị ngài ép buộc”.

Đôi mày tuấn mỹ của Vệ Chiêu khẽ cau lại, mắt phượng mang ý cười : “Ngươi đêm đó không phải đã nghe được sao? “Nước đá không tổn thương nhau, xuân chảy suối thơm”, hắn là đồng ý cùng ta hợp tác.

“Phải không?” Giang Từ mỉm cười nói : “Vậy ngài càng không thể để ta chết.

Nàng dùng dao găm chậm rãi đâm vào lớp áo ngoài, Vệ Chiêu hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói : “Ngươi muốn như thế nào?”

Giang Từ thản nhiên nói : “Nếu ta trốn không thoát bàn tay của ngài, ta nguyện ý tiếp tục ở bên cạnh ngài, nhưng có một điều kiện. Ngài nếu như không đồng ý, ta hôm nay không tìm chết, cuối cùng sẽ có một ngày tìm cách chết. Ngài cũng biết, trên đời đáng sợ nhất đó là người không sợ chết.

“Điều kiện gì? Nói ta nghe thử.

” Vệ Chiêu thản nhiên nói, ánh mắt lại cực kì sắc bén, nhìn chằm chằm dao găm trong tay Giang Từ.

Giang Từ nhìn thẳng Vệ Chiêu,

, lớn tiếng nói từng từ một: “Ta muốn ngài, đối đãi với ta bình đẳng như một con người, chứ không phải như tù binh hay con tin!

Vệ Chiêu nhìn chằm chằm Giang Từ hồi lâu, sự quyết tâm cùng hờ hững trên mặt nàng làm cho hắn kinh ngạc, hắn trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng mở lời nói : “Cái gì mới gọi là đối đãi với ngươi bình đẳng như một con người? Ta là không hiểu.

Giang Từ chậm rãi nói : “Ta võ công thấp kém, nhưng không có nghĩa là ngài có thể tùy ý điểm huyệt đạo ta, tùy ý đánh mắng ta, ta tuy là nữ tử bình thường, nhưng không có nghĩa ngài có thể tùy ý ép buộc ta, nô dịch ta, ta là con tin trong tay ngài, Bùi Diễm có hay không vì ta mà nghe theo ngài, ta không quản được, đó là chuyện giữa hắn cùng ngài, nhưng ta tuyệt sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho ngài. Ta chỉ đi theo bên cạnh ngài, nhìn các ngài thực hiện vở kịch này như thế nào, nhìn các ngài tới mùa xuân năm sau như thế nào khơi mào đại phong ba, nhưng ta, tuyệt sẽ không tham dự vào trong đó.

Gió tuyết cắt mặt giống như đao kiếm , Giang Từ khống chế để hai tay không run rẩy, thản nhiên không sợ hãi nhìn Vệ Chiêu : “Ta đánh không lại ngài, là tù binh là con tin của ngài, ở trong mắt ngài, ta chỉ là một nha đầu không tiền đồ, nhưng nếu như ngài không đối đãi bình đẳng với, ta, tình nguyện chết.

Vệ Chiêu trầm mặc lúc lâu, trong lòng có một giọng nói trào ra :bình đẳng? ! Ngươi muốn bình đẳng, ai tới cho ta bình đẳng, ai tới cho tộc nhân ta bình đẳng? ! Trên đời này trong mắt bọn người đó, Nguyệt Lạc Tộc Nhân chúng ta , vĩnh viễn chính là bi ai là sỉ nhục, là ca kĩ cùng luyến…, ta Vệ Tam Lang, vĩnh viễn chỉ là….

Hắn nhìn chằm chằm Giang Từ, khuôn mặt nàng tái nhợt có chút kiên định non nớt, tựa như nhiều năm trước, bản thân bị sư phụ đưa đến Ngọc Gian Phủ. Lúc Sư phụ buông tay hắn ra, bản thân hắn cũng kiên định non nớt như vậy. Bản thân làm sao hiểu được, khoảng thời gian nhục nhã hơn mười năm, đúng thật không chịu nổi, giống như đem bản thân thiêu đốt trong ngọn lửa, có khi lại như cho vào trong hầm băng.

Tình cảnh đẹp như ánh trăng, mềm như rêu xanh, thầm nghĩ vĩnh viễn là Tiêu Vô Hà ở bên cạnh tỷ tỷ, đã chết ngay vào giây phút đó, cuộc sống, chính là báo thù, Vệ Tam Lang cũng không còn thấy vui vẻ.

Vệ Chiêu bỗng nhiên cười to, tiếng cười vang xa trong đồng tuyết hoang vu, giống như một con sói hoang cô độc mà đi, gào lên khắp vùng đất rộng lớn.

Tiếng cười dần dừng lại, chậm rãi đi đến bên người Giang Từ, nhẹ nhàng lấy đi dao găm trong tay nàng, nhìn như ước lượng trong tay, xoay người mà đi.

Giang Từ giật mình đứng tại chỗ, Vệ Chiêu quay đầu nói : “Đi thôi, nơi này hoang vu, có dã thú thường lui tới!

Giang Từ rùng mình, bước chân nặng nề, cố gắng đi theo phía sau Vệ Chiêu. Vệ Chiêu quay đầu nhìn nhìn nàng, duỗi cánh tay phải ra, đem nàng vác trên vai, Giang Từ tức giận nói : “Ngài lại …”

Vệ Chiêu khẽ cười một tiếng, tay phải nâng bên hông Giang Từ, dùng sức ném, Giang Từ thân mình xoay trên không trung, lại rơi xuống ngồi trên vai phải hắn. Vệ Chiêu cười nói : “Ngồi cho chắc !

”. Dưới chân dùng sức, như làn khói đen trong tuyết, lướt về phía trước. Giang Từ ngồi trên vai hắn, vô cùng vững vàng, cảm thấy thú vị, biết hắn đã đồng ý điều kiện của mình, tâm tình cực tốt, nhịn không được hớn hở cười.