Giang Từ ngồi trên cành cây nhìn bốn phía, thấy bên trong phủ tướng, phòng ốc san sát nhau, sân sâu thăm thẳm, kéo dài tầng tầng lớp lớp, không nhìn thấy tường đâu.
Nàng thè lưỡi, trong lòng có chút thất vọng, xem ra, muốn lén trốn khỏi tướng phủ, là điều không thể rồi.
Khi Giang Từ bị thương nặng, nàng mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của những người trong phủ Tả tướng, biết rằng Bùi Diễm có ý đồ xấu khi cứu mạng mình, nghi ngờ bản thân mình, còn muốn dùng mình tìm ra người đàn ông đeo mặt nạ kia.
Dù nàng hồn nhiên, cởi mở, nhưng không phải không biết nhân thế tình người. ( truyện dịch bởi Thuy201)
sư phụ, sư thúc, và sư tỷ thường xuyên răn dạy nàng, tránh xa thị phi, tránh xa người trong quan trường và võ lâm, Tuy nàng không biết Bùi Diễm và người đeo mặt nạ kia có ân oán gì, hai người đều lai lịch không nhỏ, liên đới quá nhiều, nàng thực sự không muốn bước vào vũng nước đục này.
Nàng càng không muốn để Bùi Diễm biết được lai lịch của nàng, tìm đến sư thúc và sư tỷ, mãi mới trốn ra khỏi Đặng Gia trại, nếu bị bắt về chẳng phải rất nhàm chán sao? Sư tỷ tuy tính tình dịu dàng, mềm mỏng, nhưng một khi tức giận lên còn đáng sợ hơn cả sư phụ đã mất.
Hơn nữa Bùi Diễm mưu mô thâm sâu. quyền thế hiển hách, nếu vì chuyện của mình mà sư thúc và sư tỷ tai bay vạ gió phải chịu tai họa lớn.
Vì vậy sau khi tỉnh lại, Giang Từ giả vờ hồ đồ khi An Hoa thử thăm dò nàng, không để lại dấu vết nào, cuộc trò chuyện với người đeo mặt nạ, nàng cũng giấu đi.
Mấy ngày nay, cơ thể dần khỏe lại nên nàng nghĩ đến việc bỏ trốn. Nàng cũng đoán ra bên ngoài có rất nhiều người giám sát nên mới nghĩ đến việc trèo lên cây thăm dò địa hình tướng phủ. Ai ngờ tướng phủ này lại lớn đến vậy, bản thân hiện mới hồi phục được ba bốn phần công lực, muốn yên ổn trốn ra ngoài còn khó hơn lên trời, xem ra phải nghĩ cách khác.
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ. Thôi Lượng đứng dưới gốc cây gọi lên :" Giang cô nương"
Giang Từ định thần lại, mỉm cười vẫy tay với Thôi Lượng, đạp chân hai lần, đứng lên hướng lên phía trên, nhìn thấy tổ chim càng ngày càng gần, trong lòng rất đắc ý.
Lúc này nàng đã leo lên rất cao nhưng tổ chim lại nằm nép mình giữa những cành cây mảnh, không thể đứng lên được. Nàng đành phải đứng sang cành cây to hơn một chút, hít thở để ổn định cơ thể rồi từ từ tiến về phía trước, đến gần tổ chim.
Nghe được tiếng chim ríu rít yếu ớt ngày càng rõ ràng, nàng cảm thấy vui vẻ và tiếp tục tiến về phía trước, khi thấy ngón tay sắp chạm vào tổ chim, thi nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ, cành cây dưới chân nàng bị gãy. ...
. Rơi thẳng xuống phía dưới.
Giang Từ cảm thấy không ổn, nhanh chóng đề khí, hai chân đạp nhanh, hy vọng có thể đáp xuống cành cây bên dưới, không ngờ những cành cây này lại vô cùng giòn và mỏng manh, chân nàng vừa giẫm lên liền gãy rời,
nàng lúc trước đã di chuyển cách xa thân cây nên không thể bám vào, thân thể nhanh chóng rơi xuống.
trong lòng thầm than thở, thời điểm này trong đầu vẫn còn nghĩ, phải nhờ sư thúc bói cho một quẻ, vì sao năm nay lại kết thù với cây cối, nhiều lần gặp chuyện bất hạnh với cây, khi ngã xuống theo bản năng nàng nhắm chặt hai mắt. Nhưng sau khi tiếng gió ngừng, thân thể hạ xuống, được một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy ôm vào lòng.
Giang Từ ngửi thấy thoang thoảng mùi trà và mùi bút mực, hít một hơi dài, vỗ ngực nói:" Thôi công tử. cảm hơn huynh, cái mạng nhỏ này của ta được cứu rồi"
Nàng lại nghe tiếng cười như có như không của Thôi Lượng phát ra bên cạnh, đột nhiên mở hai mắt hét lên :"aaa.
.
" Khiến Bùi Diễm đang mỉm cười ôm nàng và Thôi Lượng bên cạnh đều giật mình.
Giang Từ thoát khỏi vòng tay của Bùi Diễm mỉm cười nói : " Thật sự là tốt quá rồi"
Bùi Diễm vuốt vuốt chiếc áo xanh bằng tơ vừa bị làm nhàu của mình lại nhìn Thôi Lượng mỉm cười nói:"Lần đầu tiên ta nhìn thấy có người rơi từ trên cây xuống còn vui mừng như vậy, Giang cô nương có thể cho ta biết tại sao lại vui như vậy không?"
" Ngài không phải lúc nào cũng cảm thấy áy náy vì đã vô tình làm ta bị thương sao? Bây giờ ngài cứu ta một mạng, thế là hòa nhau rồi.
"
Giang Từ cười híp mắt lại giống mặt trăng hình lưỡi liềm, tới trước mặt Bùi Diễm nói:" Tướng gia, ta có thể thương lượng với ngài một chuyện được không"
Bùi Diễm nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, đôi mắt có chút giễu cợt không ngừng đảo trên ngực mình, lắc đầu cười khổ nói: "Giang cô nương muốn ăn cua lông ở hồ Bình Dương sao??"
Giang Từ vỗ tay kêu lên:" Tướng gia không hổ là tướng gia, ta nói đầu ngài đã biết đuôi, thật là người thông minh, chẳng trách còn trẻ thế đã làm tả tướng, được phong hầu tước, làm người khác không phục không được.
Khóe miệng Thôi Lượng khẽ nhếch lên, Giang Từ chợt nhớ tới tổ chim trên cây, lập tức bỏ lại "cua lông' phía sau, quay người muốn trèo lên cây lần nữa.
Thôi Lượng vội vàng bước tới :" Giang cô nương, bỏ đi, cành cây đó quá nhỏ, tuy rằng khinh công của người tốt, nhưng.
.
.
.
.
"
Giang Từ mở to hai mắt, đang định nói chuyện thì bóng xanh lóe lên, Bùi Diễm lắc mình bay lên cây bạch quả. hắn nội lực mạnh mẽ sử dụng sức mạnh của thân cây để đẩy và bay lên, rồi đáp xuống giữa cành cao nhất. Nhìn thấy tổ chim được xây dựng giữa cành lá mảnh nhất trên ngọn, quả thực khó lấy được, suy nghĩ một lúc hắn đưa tay bẻ gãy một cành cây, dùng lực ở cổ tay phải, bắn cành cây thẳng về phía tổ chim.
Giang Từ đứng dưới gốc cây nhìn thấy rõ ràng :"Aaaa,
,
,
" nàng hét lớn, trong lúc kêu, tổ chim đã bị cành cây bắn gãy, nhìn thấy mấy chú chim nhỏ kêu khóc rơi xuống, Giang Từ không nhịn được nhắm chặt hai mắt, trong lòng phẫn nộ.
Trong lòng đang thầm mắng 'cua lông" thì lại nghe thấy giọng nói của Bùi Diễm ;" Giang cô nương".
tiếng chim líu lo lọt vào tai Giang Từ mừng rỡ mở mắt ra thấy trong vạt áo của Bùi Diễm có mấy chú chim nhỏ. chắc lúc tổ chim rơi xuống hắn cũng từ ngọn cây nhảy xuống đỡ được hết mấy chú chim này. ( đọc tiếp chương 9 tại https://youtu.
be/mx54wHOJQz8)
Giang Từ mặt mày hớn hở bắt lấy mấy chú chim nhỏ, An Hoa mang chiếc giỏ tre ra, Giang Từ bỏ mấy chú chim vào trong giỏ, mỉm cười chạy vào phòng.
Bùi Diễm và Thôi Lượng nhìn nhau cười, Bùi Diễm nói:" Tử Minh, ta đang muốn mời Giang cô nương đến Lãm nguyệt lâu nghe âm thượng vừa ra, Cua lông ở chỗ Diệp lâu chủ tươi ngon hơn tướng phủ ta. hay là Tử Minh đi cùng chúng ta, Tô đại tỷ vẫn đang suy nghĩ về từ khúc (lời và nhạc) mà Tử Minh đã nhận lời lần trước, Tử Minh không thể tránh né được.
"
Giang Từ đang trong phòng nghe rõ ràng, Vội vàng ra ngoài nói;'Tướng gia quả nhiên nói lời giữ lời, đúng là người tốt"
Bùi Diễm mỉm cười, đi tới trước cổng viện, bước được hai bước rồi quay người nói:" Giang cô nương, Tử Minh, mời!
"
Giang Từ cùng Bùi Diễm, Thôi Lượng đi được vài bước đột nhiên Giang Từ hét lên"Aaaa" rồi ngồi xổm xuống, Thôi Lượng quay đầu hỏi:" Giang cô nương, sao vậy?"
Giang Từ ngẩng đầu cười:"không có gì, hai người đi trước đi, ta chỉnh lại giày một chút'
Thôi Lượng khẽ lắc đầu cùng Bùi Diễm bước ra khỏi viện
Giang Từ giả bộ cầm đôi giày thêu của mình lên, hơi nghiêng đầu nhìn lại những cành cây rải rác trên mặt đất lúc trước bị cô đạp, tầm mắt rơi vào cành cây đã gãy vụn, nhịn không được nhẹ giọng mắng ' cua lông chết tiệt"
Kinh thành, nơi phồn hoa, phú quý, ( truyện dịch bới thuy 201)
Hoa triều sông núi vạn dặm, Dãy núi Lạc Tiêu uốn lượn chập trùng phía nam kinh thành, phía bắc có dãy núi Kỳ sơn trùng trùng điệp điệp, song song với dãy núi Lạc Tiêu, tạo thành hai hàng rào tự nhiên phía nam và bắc.
Giữa dãy núi Lạc Tiêu và Kỳ Sơn là đồng bằng rộng lớn màu mỡ, Sông Tiểu Thủy uốn khúc ngàn dặm, chảy qua đồng bằng, Kinh thành nằm trên Ốc Dã trấn ở bình nguyên phía trên, Bờ sông Tiểu Thủy là trọng điểm giao thông đường thủy và đường bộ, từ xưa tơi nay là nơi tranh chấp chiến đấu của các thế lực.
Sau khi Thánh Vũ Đế Hoa triều lập quốc, định đô tại đây,
không ngừng trùng tu mở rộng, làm nơi đây ngày càng hào hùng, tráng lệ.
Kinh thành gồm hoàng thành, nội thành, quách thành ( tường thành),
. nội thành và hoàng thành nằm ở phía bắc kinh thành, được bao quanh bởi núi Lạc Tiêu, Quách thành ba phía đông tây nam bao bọc nội thành và hoàng thành.
Hoàng thành đương nhiên hoàng cung, nơi ở của các vị vua, nội thành là nơi các quan lại quý tộc sống, quách thành là nơi ở của bách tính, bố cục không đồng nhất, trong thành ốc xá liên miên, đình đài, lầu các, danh thắng cổ, nói không hết thiên cổ phong lưu.
Hoa triều lập quốc hơn trăm năm, các đời hoàng đế đều rất sáng suốt quan tâm sinh kế người dân, kinh thành quản lí chặt chẽ, có trật tự, Hai bên đường có rất nhiều quán rượu, nhà hàng, ngựa xe như nước, người đi như cá, tạo ấn tượng về một thời đại thịnh vượng.
Giang Từ ngồi trên xe ngựa tinh xảo, lộng lẫy, xe ngựa lắc lư, nàng mở tấm rèm gấm, nhìn cố đô nổi tiếng mà nàng mong mỏi đã lâu.
Nàng mong muốn đến kinh thành đã lâu, trở về có thể khoe với sư tỷ, vì vậy khi trốn ra khỏi Đặng Gia Trại, nàng đi thẳng về phía bắc, Khi tới Nam An phủ lại đúng vào đại hội võ lâm, nên mới đến sơn trang Trường Phong ở ngoại ô trước xem sự kiện trọng đại này.
Vốn muốn xem náo nhiệt rồi đến kinh thành du ngoạn, không ngờ lại bị trọng thương hôn mê, rồi bị tả tướng đương triều đưa về kinh thành.
nàng ở trong tướng phủ hơn một tháng, lúc này cũng rời khỏi tướng phủ, du ngoạn kinh thành, thực sự rất hứng phấn, nửa thân nhoài ra cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài. Thấy đường phố kinh thành rộng lớn, nhà cửa san sát, lầu đỏ hai bên, ngói tráng men, tường sơn màu tím, ngoài ra còn có hoa cỏ, cây cối trồng dọc đường, tuy là cuối thu nhưng nhìn có phần nho nhã, phong lưu.
Nàng xem đến cao hứng, phấn chấn. Thấy gì mới mẻ sẽ vỗ vỗ vào Thôi Lượng bên cạnh, Thôi Lượng cũng rất kiên nhẫn, giới thiệu, giải thích từng thứ một.
Sau đó, Thôi Lượng tựa khuỷu tay phải lên cửa xe, nhìn ra ngoài , cười đùa với Giang Từ.
Bùi Diễm nằm nghiêng trên chiếc ghế dài được chạm khắc tinh xảo đối diện với hai người, hai thị nữ quỳ bên cạnh ghế, một người cầm đĩa pha lê đựng nho hiếm thấy vào cuối thu, người còn lại đang nhẹ nhàng bóp chân cho Bùi Diễm. ( Bạn đọc ủng hộ dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)
Giang Từ quay lại thấy Bùi Diễm đang há miệng đón lấy trái nho thị nữ đã bóc vỏ, nhìn trông lười nhác, phong lưu, không khỏi cong môi.
Trước đây nàng dạo chơi giang hồ, từng nghe nói tả tướng , kiếm đỉnh hầu còn trẻ đắc ý, anh tuấn phong lưu, ăn mặc sang trọng. giàu có xa hoa, trước ở trong nội viện buồn chán, đi chuyến này mới biết tin đồn đó là sự thật.
Đừng nói đến rèm cửa ngọc bích, đệm gấm lụa vàng và những thị nữ thanh lệ trong cỗ xe ngựa lộng lẫy này, chỉ cần nhìn hàng chục người hầu bên ngoài xe, ai nấy cao to lực lưỡng, anh dũng vô cùng, , trang phục phong nhã , khí thế mạnh mẽ,
, . Còn có bốn con ngựa tuyết Tây vực kéo xe, Bách tính đều tránh sang hai bên đường vì biết đó là tả tướng đương triều. yêu thích thanh nhạc, ban đêm đến nơi phồn hoa.
( đọc tiếp chương 9 tại https://youtu.
be/mx54wHOJQz8)
Giang Từ nhìn thấy Bùi Diễm đang nheo mắt nhìn mình cười, trong lòng không mấy thiện cảm, quay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáy lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Đương kim thánh thượng tại sao lại sủng ái người này? mặc hắn phô trương phóng đãng như vậy?
Nàng nhớ lại lúc trước hắn dùng ám khí làm gãy cành cây, hại mình ngã xuống, để tra nguồn gốc khinh công của mình, lại giả làm người tốt cứu mình, oán hận không ngừng, trong lòng hung hăng mắng mấy tiếng " cua lông".
Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy bên đường có người đang bán kẹo đường nhân, lại vui mừng đến mức đập cửa, hận không thể tức khắc xuống xe mua vài cái kẹo đường nhân, Thôi Lượng vội khuyên nàng mau đến Lãm Nguyệt lâu, lúc về sẽ đi chợ đêm cùng nàng, nên nàng mới từ bỏ,
Đang lúc hết sức phấn khởi xem, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Giang Từ không phòng bị, lao về phía trước, Thôi Lượng nhanh tay lẹ mắt bắt được nàng kéo về, Giang Từ vỗ vỗ ngực cười nói : " cám ơn".
Bùi Diễm thấy xe ngựa dừng lại, lộ vẻ không vui, lạnh giọng hỏi: " chuyện gì vậy?"
Một người hầu xuất hiện bên ngoài cửa sổ, cung kính bẩm báo:" Bẩm tướng gia, là người Quang Minh Ti, nói phụng mệnh Vệ đại nhân, xuất thành có công vụ khẩn cấp.
"
Bùi Diễm cau mày, lúc sau nói :" để bọn họ đi trước đi".
" Vâng"
Giang Từ thấy hiếu kì, cái tên Quang Minh Ti này đã từng nghe qua, hình như là tổ chức hộ vệ của đương kim thánh thượng, nhưng thị vệ này cấp bậc không cao, làm thế nào những người này có thể khiến tướng quốc nhường đường? Thật sự rất ngạc nhiên, vậy người đứng đầu Vệ Đại nhân, chẳng phải quyền thế thông thiên?.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Chỉ thấy tuỳ tùng tướng phủ đánh xe nhường đường, trên đường có mấy chục hộ vệ cưỡi ngựa, mặc y phục cẩm y vệ, khăn thắt lưng của binh sĩ, chân đi ủng đen, mang theo kiếm. người đi đầu chắp tay cúi chào tuỳ tùng của của tướng phủ, không nói nhiều, cùng đoàn người phía sau đi qua, Tiếng vó ngựa gấp gáp như mưa, biến mất ở cuối đường.
Xe ngựa quay lại trên đường, tiếp tục đi về phía trước, Giang Từ quay đầu, nhìn thấy Bùi Diễm để tay lên trán, ngón tay trắng thon dài xoa xoa huyệt thái dương, hơi cau mày, trên môi lộ ra nụ cười khổ lẩm bẩm : " Tam Lang à Tam Lang, ngươi.
.
.
. aiiii"
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Giang Từ nóng lòng nhảy xuống xe, nhìn hồ nước xanh dưới ánh đèn, không khỏi thốt lên một tiếng "Ồ".
Thôi Lượng đứng bên cạnh nàng cười nói: “ thật không ngờ ở kinh thành lại có cảnh đẹp tuyệt vời như vậy.
”
Giang Từ nhìn xung quanh, thấy bốn phía đèn hoa rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi nhìn như ban ngày, Ánh sáng chiếu xuống mặt hồ trong xanh, đung đưa theo sóng nước, sáng như sao trên trời, ven hồ có hoa cỏ, cây cầu chín khúc dẫn vào một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ. .
Hòn đảo được thắp sáng rực rỡ, trên điểm cao nhất của hòn đảo, một các lâu mái cao được xây dựng khi gió hồ thổi qua, âm thanh của dây đàn mơ hồ vang lên, người trong đình giống như tiên cảnh nơi trần thế,
giống như Lãm Nguyệt thắng địa.
Ba người bước lên cây cầu quanh co dưới sự bảo vệ của những người hầu, khi họ đến giữa cầu,
mấy mỹ nhân ăn mặc lộng lẫy bước tới chào đón họ, nũng nịu nói: “Tướng gia đến rồi ! Lâu chủ vừa nhắc tới tướng gia đấy!
!
”
Giang Từ thấy những nữ tử này ai nấy đều kiều diễm , xinh đẹp. phục sức hoa lệ, lộ ra phần đùi mềm mại đáng yêu. , rồi nhìn thấy họ nhanh chóng bám lấy Bùi Diễm và Thôi Lượng. Mới biết Lãm Nguyệt lâu không chỉ là nơi hát kịch, còn là nơi các công tử phong lưu mua vui. ( đọc tiếp chương 9 tại https://youtu.
be/mx54wHOJQz8)
Tuy nhiên, bản tính nàng là người phóng khoáng, tiêu sái, muốn mở rộng tầm mắt, trong lòng có dự định khác, chưa bao giờ nghĩ mình là thiếu nữ chưa gả, tránh tình yêu nam nữ. Bình tĩnh theo Bùi Diễm băng qua cây cầu cong, leo lên cầu thang nghênh ngang bước vào "Lãm Nguyệt lâu" nổi tiếng ở kinh thành và thậm chí cả Hoa triều.