Chương 1 - Để Anh Ta Biến Mất
Chương 2 - Ông Vẫn Còn Sống À?
Chương 3 - Tay Trắng Ra Đi
Chương 4 - Cậu Ấm Quay Về
Chương 5 - Của Hồi Môn Không Hề Ít
Chương 6 - Nhanh Như Vậy Đã Bắt Đầu Diễn Rồi Sao?
Chương 7 - Quân Tử Giấu Vũ Khí
Chương 8 - Ly Hôn
Chương 9 - Trả Đũa
Chương 10 - Tiểu Thanh
Chương 11 - Tiệc Sinh Nhật
Chương 12 - Tiệc Sinh Nhật (2)
Chương 13 - Tiệc Sinh Nhật (3)
Chương 14 - Ổn Định Công Ty
Chương 15 - Ôi Thượng Đế Của Tôi
Chương 16 - Ai Mà Dũng Cảm Đến Như Vậy?
Chương 17 - Không Muốn Gặp Anh
Chương 18 - Vô Liêm Sỉ
Chương 19 - Cầu Xin Tôi
Chương 20 - Có Phải Là Nhà Họ Cao Không?
Chương 21 - Chú Yêu Quái!
Chương 22 - Ý Của Anh Là Gì Thế?
Chương 23 - Mau Đến Nhìn Một Chút Đi
Chương 24 - Sếp Triệu
Chương 25 - Nửa Phút Trước
Chương 26 - Còn Chưa Đủ
Chương 27 - Sao Cũng Được
Chương 28 - Vậy Thì Tại Sao Trước Đây Anh Lại Đi Chạy Didi?
Chương 29 - Cao Chấn Thanh Đâu?
Chương 30 - Tên Hề Sao?
Chương 31 - Tôi Biết Rồi!
Chương 32 - Không Nghi Ngờ Cha?
Chương 33 - Mỗi Lời Nói Đều Tựa Châu Ngọc
Chương 34 - Cô Ta Có Thể Nhận Ra Rằng Sở Vũ Hiên
Chương 35 - Miệng Lưỡi Sắc Bén
Chương 36 - Ghen À?
Chương 37 - Xong Chưa?
Chương 38 - Chỉ Một Người
Chương 39 - Báo Cảnh Sát
Chương 40 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 41 - Trên Đời Không Có Con Đường Nào Là Vô Ích Cả
Chương 42 - Say Rồi Hả?
Chương 43 - Đừng Gọi Tôi Như Vậy!
Chương 44 - Anh Đừng Chạm Vào Tôi!
Chương 45 - Đừng Gọi Tôi Như Vậy!
Chương 46 - Khi Tỉnh Lại Thì Đã Hơn Chín Giờ Rồi
Chương 47 - Sinh Lão Bệnh Tử
Chương 48 - Tín Hiệu Không Tốt Sao?
Chương 49 - Trần Đình Đâu?
Chương 50 - Các Bệnh Viện Khác Có Cơ Hội Hơn Không?
Chương 51 - Trần Đình Đâu?
Chương 52 - Cô Gái Ngốc
Chương 53 - Rất Thông Minh
Chương 54 - Phải Quỳ Nửa Tiếng
Chương 55 - Mắt Thấy Đã Sắp Hai Giờ
Chương 56 - Mọi Người Cười Khẽ Một Tràng
Chương 57 - Vâng Thưa Sếp
Chương 58 - Tôi Không Ngại
Chương 59 - Gần Chạng Vạng Tối
Chương 60 - Vậy Tôi Đi Đây
Chương 61 - Tôi Là Cảnh Sát!
Chương 62 - Có Ý Gì?
Chương 63 - Chúng Ta Là Vợ Chồng Hợp Pháp
Chương 64 - Cứ Tiếp Tục Nói Đi
Chương 65 - Sao Thế?
Chương 66 - Tối Qua Tôi Đã Nhận Được
Chương 67 - Tối Thứ Sáu Cô Cũng Có Tiết À?
Chương 68 - Mua Cho Tôi À?
Chương 69 - Điều Đáng Ngạc Nhiên
Chương 70 - Khi Nào Anh Về?
Chương 71 - Đức Hạnh
Chương 72 - Vậy Thì Ăn Nhanh Đi
Chương 73 - Không Xong Rồi
Chương 74 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 75 - Chờ Đã
Chương 76 - Ông Ngoại
Chương 77 - Tôi Biết Hết Cả Rồi
Chương 78 - Đừng Gọi Tôi Là Chị Dâu!
Chương 79 - Sếp Sở
Chương 80 - Đây Là Số Mệnh Của Tôi Mà
Chương 81 - Hôm Nay Anh Sẽ Bị Đánh Sao?
Chương 82 - Còn Cô Nữa!
Chương 83 - Với Nữ Minh Tinh Kia Phải Không?
Chương 84 - Sở Vũ Hiên Buồn Cười
Chương 85 - Cảm Ơn
Chương 86 - Cậu Nỡ À?
Chương 87 - Tổng Giám Đốc Kim
Chương 88 - Cái Gì Mà Tự Phạt Chứ?
Chương 89 - Còn Chưa Uống Đủ Hả?
Chương 90 - Sếp Sở
Chương 91 - Sếp Sở Nói Đùa Rồi
Chương 92 - Sao Thế?
Chương 93 - Trên Đường Đi
Chương 94 - Đang Nói
Chương 95 - Mãi Mới Có Tiến Triển
Chương 96 - Tao Cũng Không Có Tín Hiệu?
Chương 97 - Chưa Từng Gặp
Chương 98 - Nhất Quyết Phải Thế À?
Chương 99 - Buổi Tối Mười Một Giờ
Chương 100 - Ôi Rất Buồn Bực
Chương 101 - Có Điều Sau Đó
Chương 102 - Lão Ngũ Bĩu Môi
Chương 103 - Tiểu Thanh Cắn Môi
Chương 104 - Chỉ Có Thể Làm Từng Bước
Chương 105 - Cậu Tiếp Tục Đi
Chương 106 - Sở Vũ Hiên?
Chương 107 - Bác Sĩ Tâm Lý?
Chương 108 - Sao Hôm Nay Sếp Sở Lại Không Tới Vậy?
Chương 109 - Đại Mỹ Nhân Của Tớ À
Chương 110 - Lão Nhị Là Một Người Thành Thật
Chương 111 - Trước Sự Dẫn Dắt Của Cô Ấy
Chương 112 - Chu Tiểu Nhược Câm Nín
Chương 113 - Đúng Thật Là!
Chương 114 - Cầm Hai Xấp Giấy Trắng
Chương 115 - Một Giờ Sáng
Chương 116 - Tạm Biệt Ư?
Chương 117 - Nghĩ Đến Đây
Chương 118 - Giỏi Đấy
Chương 119 - Gặp Ma Rồi
Chương 120 - Đồng Chí Cảnh Sát Đáp
Chương 121 - Sếp Sở Ư?
Chương 122 - Con Gái Tôi Chết Không Nhắm Mắt Mà
Chương 123 - Người Đâu Rồi?
Chương 124 - Ra Tay?
Chương 125 - Tên Súc Vật Nhà Mày!
Chương 126 - Tạm Thời Không Có
Chương 127 - Thanh Lộ!
Chương 128 - Là Có Mục Đích Khác?
Chương 129 - Trong Lối Thoát Hiểm
Chương 130 - Không Hiểu Sao Lại Chơi Trò Mất Tích?
Chương 131 - Mãi Đến Vừa Rồi
Chương 132 - Mọi Người Ơi
Chương 133 - Hủy Bỏ Hành Động
Chương 134 - Đang Lúc Ông Ta Tức Tối
Chương 135 - Tôi Thử Xem
Chương 136 - Tôi Hiểu!
Chương 137 - Cuối Cùng
Chương 138 - Truyền Thông Thanh Nhã
Chương 139 - Chuyện Này
Chương 140 - Ảnh Của Thanh Lộ Đâu?
Chương 141 - Cậu Bị Thương Ở Đâu?
Chương 142 - Sở Vũ Hiên Hít Thở Sâu
Chương 143 - Vừa Dứt Lời
Chương 144 - Trong Thời Gian Này
Chương 145 - Không Chỉ Điện Thoại
Chương 146 - Biết Rồi!
Chương 147 - Thanh Lộ Dừng Chân Lại
Chương 148 - Sở Mộc Hàm Im Lặng
Chương 149 - Anh Rể!
Chương 150 - Đi Chết Đi!
Chương 151 - Chúng Tôi Tập Ít Nhất
Chương 152 - Không Biết Cô Gái Xinh Đẹp Kia Bao Giờ Mới Tới?
Chương 153 - Đạo Diễn Tống
Chương 154 - Khác Với Thái Độ
Chương 155 - Đánh Nát Mặt Anh!
Chương 156 - Đánh Thức Cậu Rồi À?
Chương 157 - Có Một Loại Quyến Rũ Khác
Chương 158 - Cậu Chủ?
Chương 159 - Đúng Vậy
Chương 160 - Muốn Ăn Cơm Thì Đi
Chương 161 - Nhưng Cũng Có Thể Chỉ Là Trùng Hợp Thôi Nhỉ?
Chương 162 - Cảm Ơn Anh
Chương 163 - Trẻ Con Dễ Dạy Thật
Chương 164 - Có Chuyện Gì Thế Sếp Sở?
Chương 165 - Cũng Được
Chương 166 - Hiểu Hiểu!
Chương 167 - Đồ Súc Sinh!
Chương 168 - Sau Khi Anh Nói Xong
Chương 169 - Con Tìm Được Rồi Hả?!
Chương 170 - Tô Đông Liên Tục Gật Đầu
Chương 171 - Đừng
Chương 172 - Lúc Đó Tìm Thấy
Chương 173 - Tại Sao Lại Là Hai Người Bọn Họ?
Chương 174 - Mấy Anh Em Liếc Nhìn Nhau
Chương 175 - Cậu Chủ Sở
Chương 176 - Chúng Ta Trò Chuyện Một Lát Nhé?
Chương 177 - Anh Đang Ở Đâu?
Chương 178 - Chạng Vạng Tối
Chương 179 - Anh Cũng Ăn Cay
Chương 180 - Mẹ Là Nghề Nghiệp Vĩ Đại Nhất
Chương 181 - Tôi Nói Cho Cô Biết
Chương 182 - Giang Hồ Có Quy Tắc Của Giang Hồ
Chương 183 - Cái Gì?
Chương 184 - Chú Ý An Toàn
Chương 185 - Tôi Cũng Nên Kính Cô!
Chương 186 - Cô Ta Vừa Dứt Lời
Chương 187 - Ông Ta Vừa Nói Vừa Cởi Áo Khoác
Chương 188 - Trở Lại Hiện Tại
Chương 189 - Tôi Biết Quan Hệ Cha Con
Chương 190 - Không Ai Hiểu Con Bằng Cha
Chương 191 - Triệu Nhã Nam Trợn Mắt Lườm Cô Ấy
Chương 192 - Trong Đầu
Chương 193 - Ai Ngờ
Chương 194 - Sao Vậy?
Chương 195 - Cậu Ha Cái Gì?
Chương 1 - Để Anh Ta Biến Mất
Chương 2 - Ông Vẫn Còn Sống À?
Chương 3 - Tay Trắng Ra Đi
Chương 4 - Cậu Ấm Quay Về
Chương 5 - Của Hồi Môn Không Hề Ít
Chương 6 - Nhanh Như Vậy Đã Bắt Đầu Diễn Rồi Sao?
Chương 7 - Quân Tử Giấu Vũ Khí
Chương 8 - Ly Hôn
Chương 9 - Trả Đũa
Chương 10 - Tiểu Thanh
Chương 11 - Tiệc Sinh Nhật
Chương 12 - Tiệc Sinh Nhật (2)
Chương 13 - Tiệc Sinh Nhật (3)
Chương 14 - Ổn Định Công Ty
Chương 15 - Ôi Thượng Đế Của Tôi
Chương 16 - Ai Mà Dũng Cảm Đến Như Vậy?
Chương 17 - Không Muốn Gặp Anh
Chương 18 - Vô Liêm Sỉ
Chương 19 - Cầu Xin Tôi
Chương 20 - Có Phải Là Nhà Họ Cao Không?
Chương 21 - Chú Yêu Quái!
Chương 22 - Ý Của Anh Là Gì Thế?
Chương 23 - Mau Đến Nhìn Một Chút Đi
Chương 24 - Sếp Triệu
Chương 25 - Nửa Phút Trước
Chương 26 - Còn Chưa Đủ
Chương 27 - Sao Cũng Được
Chương 28 - Vậy Thì Tại Sao Trước Đây Anh Lại Đi Chạy Didi?
Chương 29 - Cao Chấn Thanh Đâu?
Chương 30 - Tên Hề Sao?
Chương 31 - Tôi Biết Rồi!
Chương 32 - Không Nghi Ngờ Cha?
Chương 33 - Mỗi Lời Nói Đều Tựa Châu Ngọc
Chương 34 - Cô Ta Có Thể Nhận Ra Rằng Sở Vũ Hiên
Chương 35 - Miệng Lưỡi Sắc Bén
Chương 36 - Ghen À?
Chương 37 - Xong Chưa?
Chương 38 - Chỉ Một Người
Chương 39 - Báo Cảnh Sát
Chương 40 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 41 - Trên Đời Không Có Con Đường Nào Là Vô Ích Cả
Chương 42 - Say Rồi Hả?
Chương 43 - Đừng Gọi Tôi Như Vậy!
Chương 44 - Anh Đừng Chạm Vào Tôi!
Chương 45 - Đừng Gọi Tôi Như Vậy!
Chương 46 - Khi Tỉnh Lại Thì Đã Hơn Chín Giờ Rồi
Chương 47 - Sinh Lão Bệnh Tử
Chương 48 - Tín Hiệu Không Tốt Sao?
Chương 49 - Trần Đình Đâu?
Chương 50 - Các Bệnh Viện Khác Có Cơ Hội Hơn Không?
Chương 51 - Trần Đình Đâu?
Chương 52 - Cô Gái Ngốc
Chương 53 - Rất Thông Minh
Chương 54 - Phải Quỳ Nửa Tiếng
Chương 55 - Mắt Thấy Đã Sắp Hai Giờ
Chương 56 - Mọi Người Cười Khẽ Một Tràng
Chương 57 - Vâng Thưa Sếp
Chương 58 - Tôi Không Ngại
Chương 59 - Gần Chạng Vạng Tối
Chương 60 - Vậy Tôi Đi Đây
Chương 61 - Tôi Là Cảnh Sát!
Chương 62 - Có Ý Gì?
Chương 63 - Chúng Ta Là Vợ Chồng Hợp Pháp
Chương 64 - Cứ Tiếp Tục Nói Đi
Chương 65 - Sao Thế?
Chương 66 - Tối Qua Tôi Đã Nhận Được
Chương 67 - Tối Thứ Sáu Cô Cũng Có Tiết À?
Chương 68 - Mua Cho Tôi À?
Chương 69 - Điều Đáng Ngạc Nhiên
Chương 70 - Khi Nào Anh Về?
Chương 71 - Đức Hạnh
Chương 72 - Vậy Thì Ăn Nhanh Đi
Chương 73 - Không Xong Rồi
Chương 74 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 75 - Chờ Đã
Chương 76 - Ông Ngoại
Chương 77 - Tôi Biết Hết Cả Rồi
Chương 78 - Đừng Gọi Tôi Là Chị Dâu!
Chương 79 - Sếp Sở
Chương 80 - Đây Là Số Mệnh Của Tôi Mà
Chương 81 - Hôm Nay Anh Sẽ Bị Đánh Sao?
Chương 82 - Còn Cô Nữa!
Chương 83 - Với Nữ Minh Tinh Kia Phải Không?
Chương 84 - Sở Vũ Hiên Buồn Cười
Chương 85 - Cảm Ơn
Chương 86 - Cậu Nỡ À?
Chương 87 - Tổng Giám Đốc Kim
Chương 88 - Cái Gì Mà Tự Phạt Chứ?
Chương 89 - Còn Chưa Uống Đủ Hả?
Chương 90 - Sếp Sở
Chương 91 - Sếp Sở Nói Đùa Rồi
Chương 92 - Sao Thế?
Chương 93 - Trên Đường Đi
Chương 94 - Đang Nói
Chương 95 - Mãi Mới Có Tiến Triển
Chương 96 - Tao Cũng Không Có Tín Hiệu?
Chương 97 - Chưa Từng Gặp
Chương 98 - Nhất Quyết Phải Thế À?
Chương 99 - Buổi Tối Mười Một Giờ
Chương 100 - Ôi Rất Buồn Bực
Chương 101 - Có Điều Sau Đó
Chương 102 - Lão Ngũ Bĩu Môi
Chương 103 - Tiểu Thanh Cắn Môi
Chương 104 - Chỉ Có Thể Làm Từng Bước
Chương 105 - Cậu Tiếp Tục Đi
Chương 106 - Sở Vũ Hiên?
Chương 107 - Bác Sĩ Tâm Lý?
Chương 108 - Sao Hôm Nay Sếp Sở Lại Không Tới Vậy?
Chương 109 - Đại Mỹ Nhân Của Tớ À
Chương 110 - Lão Nhị Là Một Người Thành Thật
Chương 111 - Trước Sự Dẫn Dắt Của Cô Ấy
Chương 112 - Chu Tiểu Nhược Câm Nín
Chương 113 - Đúng Thật Là!
Chương 114 - Cầm Hai Xấp Giấy Trắng
Chương 115 - Một Giờ Sáng
Chương 116 - Tạm Biệt Ư?
Chương 117 - Nghĩ Đến Đây
Chương 118 - Giỏi Đấy
Chương 119 - Gặp Ma Rồi
Chương 120 - Đồng Chí Cảnh Sát Đáp
Chương 121 - Sếp Sở Ư?
Chương 122 - Con Gái Tôi Chết Không Nhắm Mắt Mà
Chương 123 - Người Đâu Rồi?
Chương 124 - Ra Tay?
Chương 125 - Tên Súc Vật Nhà Mày!
Chương 126 - Tạm Thời Không Có
Chương 127 - Thanh Lộ!
Chương 128 - Là Có Mục Đích Khác?
Chương 129 - Trong Lối Thoát Hiểm
Chương 130 - Không Hiểu Sao Lại Chơi Trò Mất Tích?
Chương 131 - Mãi Đến Vừa Rồi
Chương 132 - Mọi Người Ơi
Chương 133 - Hủy Bỏ Hành Động
Chương 134 - Đang Lúc Ông Ta Tức Tối
Chương 135 - Tôi Thử Xem
Chương 136 - Tôi Hiểu!
Chương 137 - Cuối Cùng
Chương 138 - Truyền Thông Thanh Nhã
Chương 139 - Chuyện Này
Chương 140 - Ảnh Của Thanh Lộ Đâu?
Chương 141 - Cậu Bị Thương Ở Đâu?
Chương 142 - Sở Vũ Hiên Hít Thở Sâu
Chương 143 - Vừa Dứt Lời
Chương 144 - Trong Thời Gian Này
Chương 145 - Không Chỉ Điện Thoại
Chương 146 - Biết Rồi!
Chương 147 - Thanh Lộ Dừng Chân Lại
Chương 148 - Sở Mộc Hàm Im Lặng
Chương 149 - Anh Rể!
Chương 150 - Đi Chết Đi!
Chương 151 - Chúng Tôi Tập Ít Nhất
Chương 152 - Không Biết Cô Gái Xinh Đẹp Kia Bao Giờ Mới Tới?
Chương 153 - Đạo Diễn Tống
Chương 154 - Khác Với Thái Độ
Chương 155 - Đánh Nát Mặt Anh!
Chương 156 - Đánh Thức Cậu Rồi À?
Chương 157 - Có Một Loại Quyến Rũ Khác
Chương 158 - Cậu Chủ?
Chương 159 - Đúng Vậy
Chương 160 - Muốn Ăn Cơm Thì Đi
Chương 161 - Nhưng Cũng Có Thể Chỉ Là Trùng Hợp Thôi Nhỉ?
Chương 162 - Cảm Ơn Anh
Chương 163 - Trẻ Con Dễ Dạy Thật
Chương 164 - Có Chuyện Gì Thế Sếp Sở?
Chương 165 - Cũng Được
Chương 166 - Hiểu Hiểu!
Chương 167 - Đồ Súc Sinh!
Chương 168 - Sau Khi Anh Nói Xong
Chương 169 - Con Tìm Được Rồi Hả?!
Chương 170 - Tô Đông Liên Tục Gật Đầu
Chương 171 - Đừng
Chương 172 - Lúc Đó Tìm Thấy
Chương 173 - Tại Sao Lại Là Hai Người Bọn Họ?
Chương 174 - Mấy Anh Em Liếc Nhìn Nhau
Chương 175 - Cậu Chủ Sở
Chương 176 - Chúng Ta Trò Chuyện Một Lát Nhé?
Chương 177 - Anh Đang Ở Đâu?
Chương 178 - Chạng Vạng Tối
Chương 179 - Anh Cũng Ăn Cay
Chương 180 - Mẹ Là Nghề Nghiệp Vĩ Đại Nhất
Chương 181 - Tôi Nói Cho Cô Biết
Chương 182 - Giang Hồ Có Quy Tắc Của Giang Hồ
Chương 183 - Cái Gì?
Chương 184 - Chú Ý An Toàn
Chương 185 - Tôi Cũng Nên Kính Cô!
Chương 186 - Cô Ta Vừa Dứt Lời
Chương 187 - Ông Ta Vừa Nói Vừa Cởi Áo Khoác
Chương 188 - Trở Lại Hiện Tại
Chương 189 - Tôi Biết Quan Hệ Cha Con
Chương 190 - Không Ai Hiểu Con Bằng Cha
Chương 191 - Triệu Nhã Nam Trợn Mắt Lườm Cô Ấy
Chương 192 - Trong Đầu
Chương 193 - Ai Ngờ
Chương 194 - Sao Vậy?
Chương 195 - Cậu Ha Cái Gì?
Ngồi trên sô pha thư giấn một lúc lâu, tâm trạng của Triệu Nhã Nam cuối cùng cũng ổn định lại.
Sau khi uống một ngụm nước do cô giúp việc đưa, cô cầm túi lên định về nhà.
Cô giúp việc vội vàng khuyên can: "Mợ chủ, cô...
.
"
"Đừng gọi tôi như vậy!
"
Triệu Nhã Nam ngắt lời cô giúp việc và kiên quyết bước ra cửa.
Mới vừa đi đến cửa, Sở Trì Khanh đúng lúc vén rèm đi vào.
"Nam Nam, con thế này.
.
. thẵng nhóc kia bắt nạt con sao?"
Triệu Nhã Nam hít mũi, khuôn mặt lạnh nghiêm lại, nói: "Chú Trì Khanh, con muốn về nhà.
.
.
"
Sở Trì Khanh mím môi nói: "Đang là ngày Tết, giờ còn muộn như vậy, về nhà làm gì? Nào, nào, nói chuyện với cha một lát.
"
"Không, con thực sự muốn về nhà.
" Triệu Nhã Nam bướng. bỉnh nói.
"Con bé này.
.
.
" Sở Trì Khanh cau mày, liếc nhìn cô giúp việc đứng sau lưng Tì Nhã Nam, nói: "Cô ra ngoài trước đi.
"
Sau đó, ông ta đẩy con dâu vào phòng khách: “Con dâu à, cha biết con đã chịu nhiều oan ức rồi, nào, con đừng lo lắng, cha có chuyện muốn nói với con.
”
Nể mặt Sở Trì Khanh, Triệu Nhã Nam đương nhiên không dám phản bác lại quá nhiều.
Hai người ngồi trên sô pha, Sở Trì Khanh mở miệng trước: "Con dâu à, con thật sự chán ghét Vũ Hiên như vậy sao?"
Triệu Nhã Nam nhếch môi, không đáp lại.
Không phải là chỉ chán ghét mà cô còn có cả suy nghĩ muốn giết chết anh.
"Ôi.
.
. Con đó, con bị thằng bé đó lừa rồi, thăng bé đó cố ý khiến con chán ghét nó đấy.
"
Triệu Nhã Nam nhíu mày, nhìn ông ta với vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Sở Trì Khanh nghiêm túc nói: “Con không biết đâu, thật ra khi còn nhỏ Vũ Hiên cũng khá vất vả, theo mẹ đến năm sáu tuổi thì được cha đưa về, sống ở Sở Môn với tư cách một đứa con ngoài giá thú, nhìn bề ngoài như là người một nhà, nhưng thực ra nó giống như một người ngoài ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
"
Triệu Nhã Nam bối rối khi nghe xong điều này.
Sở Trì Khanh tiếp tục: "Khi còn nhỏ, thằng bé thường xuyên bị bắt nạt, đặc biệt là ông nội của nó, ông ấy cứ cách dăm ba ngày sẽ đánh nó. Cha từng hỏi nó rằng nó có hận Sở Môn hay không, con đoán xem nó nói như thế nào?"
Triệu Nhã Nam lắc đầu.
"Thằng bé nói răng: "Tôi là một người ngoài, sống ở Sở Môn của các ông, tôi cảm thấy nên cẩn trọng, thậm chí còn cảm thấy tôi chiếm hời từ các ông nên tôi sẽ thường xuyên cảm thấy áy náy. Nhưng các ông bắt nạt tôi, tôi lại không cảm thấy gì cả, còn cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều. Dù sao thì sau này tôi cũng không ở lại Sở Môn nữa, sự áy náy của tôi đối với Sở Môn sẽ được trả bãng sự oán hận của tôi.
"
Triệu Nhã Nam khó hiểu: "Logic gì vậy chứ? Con nghe không hiểu được.
"
Sở Trì Khanh cười nói: "Rất đơn giản, cha hỏi con, có phải con cảm thấy nhà họ Triệu của con mắc nợ cha rất nhiều đúng không, cho nên con cảm thấy ở chung với cha không được tự nhiên, nếu có chuyện khó xử gì thì sẽ chịu đựng chứ không nói với cha đúng không?"
Triệu Nhã Nam cắn môi, không phủ nhận.
"Nhưng mà Vũ Hiên lại không giống như thế, thăng bé thường xuyên bắt nạt con, vì con cảm thấy nó phiền phức nên nó sẽ không cảm thấy áy náy nữa, giống như nó đã nói với cha rằng dùng sự oán giận để bù lại cảm giác thua thiệt. Đây là suy nghĩ từ tiềm thức, con chắc là không chú ý đến. Nói trằng ra thăng nhóc kia cảm động vì tình cảnh hiện tại của con, muốn trong lòng của con được dễ chịu hơn, không cảm thấy mắc nợ. Sở Môn nữa mà thôi.
”
Nghe được lời giải thích này, Triệu Nhã Nam không kìm được vẻ sửng sốt.