Thuần Ngọc Giao cực kỳ kinh ngạc, trầm giọng hỏi dò :
- Các ngươi liệu chừng có đủ tài thoát khỏi Nhãn Nghi Vạn Độc trận hay không? Hay là muốn uống rượu phạt?
Du Hồn Quỷ Vương chính sắc mặt trả lời cứng rắn :
- Tái Gia Cát, nếu nói về đầu óc thì có lẽ giang hồ hiện tại chỉ còn ta với ngươi ngang tài ngang sức. Thực tình muốn thoát khỏi trận độc này chỉ còn một cách là bám theo lưng người mà thôi. Chẳng lẽ ngươi ở trong trận mãi mãi?
Hình như Thuần Ngọc Giao đã tính toán việc này trước nên gật đầu cười nhạt :
- Ta không ngu xuẩn đi ra, chỉ đường cho ngươi thoát một cách dễ dàng như vậy đâu. Hà hà, toàn bộ chúng ta đã uống giải dược nửa ngày, vì vậy ta chỉ cần đóng hết cửa sanh, mở ngỏ cửa tử là bao nhiêu độc chất tự động phun ra bằng hết. Hai ngươi có chắp cánh cũng chẳ?g bay thoát, chúng ta cùng nhau hưởng hơi độc ngay bây giờ đó.
Du Hồn Quỷ Vương chợt thở ra, nét mặt cực kỳ bình tĩnh :
- Ngươi quyết định chết cùng ta, kể cũng hơi thiệt đấy. So sánh thì hai ta với ngươi, Thiên Quân đồng cân lạng không nói làm gì, ngươi thiệt thêm mấy chục cao thủ thực là oan uổng quá.
Hai ác ma này thừa biết ác tâm của nhau, không dám khinh thị cho là lời nói đùa, nên Thuần Ngọc Giao nghiêng đầu hỏi lại :
- Đầu óc ngươi không đuợc bình thường thì phải, nói năng bậy bạ cái gì đó?
Lần này Du Hồn Quỷ Vương cười quá lên hết sức rùng rợn, nghe như oan hồn uổng tử cùng hiện về đòi mạng giữa đêm khuya :
- Ngươi có Nhãn Nghi Vạn Độc trận thì ta có Tích Lịch Địa Lôi Phục, ngươi phát động cơ quan thì cũng sẽ phát động xem ai sống sót đuợc nào.
Không riêng gì phe Thanh Khê sơn trang rúng động mà cả Bạch Thiếu Hồng lẫn Công Tôn Chấn đều kinh hãi bàng hoàng cả người. Họ âm thầm tiến sát hiện trường như hiện nay, chắc chắn khó thoát khỏi phạm vi địa lôi phục sẵn. Vạn nhất sự kiện xảy ra thì nguyên khí võ lâm giang hồ sẽ tổn hại rất lớn. Thượng Dương động trở thành mồ chôn của mấy chục thi thể nát bét như tương và vô tình lại để một khoảng trống tha hồ cho Bách Ảnh Tiên Tử tung hoành.
Bạch Thiếu Hồng quay lại hỏi nhỏ Ôn Tứ Hải :
- Theo tiền bối, nếu chúng ta huy động hết bang chúng Hắc Chu bang tới đây có thể triệt giải được địa lôi hay không?
Ôn Tứ Hải tuy điên loạn nhưng trả lời rất chí lý :
- Địa lôi chôn ở đâu thì không rõ, đầu mối lại ở tận trong Thượng Dương động, thêm người chỉ tổ chết oan mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng còn đang suy nghĩ thì Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn lần lượt di chuyển tới, ai nấy đều kinh hoảng muốn trực tiếp bàn bạc với Bạch Thiếu Hồng tìm phương giải quyết. Đầu óc thông minh của chàng rơi vào tình thế cấp bách không khỏi bối rối, loạn xạ hàng trăm tư tưởng nhưng cách thức nào cũng không qua được võ khí lợi hại nhất là địa lôi.
Trong khi đó Thuần Ngọc Giao đã kịp trấn tĩnh, trầm giọng hỏi gằn :
- Hay lắm, địch thủ càng cao cường ta lại càng khoái trá, theo ngươi chúng ta phải kết liễu thế nào đây?
Du Hồn Quỷ Vương mỉm cười độc ác, thong thả trả lời :
- Kết liễu bằng chữ tính mà thôi. Ta và ngươi chẳng cần đi đâu xa, sẵn đôi bên đều có hai cao thủ thì cứ giao đấu hai trận là xong.
Thuần Ngọc Giao ngẫm nghĩ một hồi gật đầu hỏi :
- Nếu hòa ngươi tính thế nào?
Du Hồn Quỷ Vương trầm giọng lắc đầu :
- Nhất định không có tình trạng hòa xảy ra, vạn bất đắc dĩ chúng ta hẹn ước ngày khác ở Trùng Dương Sơn vậy.
Song phương mãi lo bàn cãi không hề để ý gì đến chung quanh nên Bạch Thiếu Hồng chợt nảy ra một ý nghĩ, mau miệng nói luôn :
- Tam vị ở đây can thiệp theo kế sách của tại hạ đã hoạch định, nếu gặp lúc thất thế cứ phóng pháo hiệu dương oai để rút lui. Tại hạ đã vào Thượng Dương động một lần nên đường lối có biết qua loa, nhất định phải đột nhập phá hủy đầu mối địa lôi trước.
Công Tôn Chấn vội vàng can ngăn :
- Không nên, trước kia Thượng Dương động không có đề phòng, hiện tại cơ quan đầy rẫy nguy hiểm khôn lường. Thiếu hiệp chẳng nên mạo hiểm vô ích.
Bạch Thiếu Hồng đã quyết trong lòng, thở dài một cái :
- Vừa rồi tại hạ nghe lóm được cuộc đời Tô phu nhân tức Bách Ảnh Tiên Tử. Bà ta đáng thương hơn đáng trách, do đó nhân dịp này cứu thoát luôn là tiện nhất.
Nói xong chàng mau lẹ rút người xuống, nhẹ nhàng bọc quanh một vòng tới trước cửa Thượng Dương động. Bởi vì chàng ở ngoài vòng Nhãn Nghi Vạn Độc trận nên thấy mọi việc rất rõ ràng, cánh cửa đá chỉ đóng lại một nửa, từ lúc Đại Sát Ma Thần chạy ra vẫn giữ nguyên hiện trạng cũ. Chàng dùng cả tứ chi trườn người theo bóng tối đi dần vào, thực ra cẩn thận hơi thừa thãi bởi vì tất cả bị trận pháp che khuất lấy gì phát hiện ra nổi.
Ngay lúc đó còn thêm một âm thanh “Ầm” dữ dội chẳng biết ai đã đối chưởng, đương nhiên nó thu hút toàn bộ sự chú ý của các ác ma, tha hồ cho chàng tung hoành.
Thượng Dương động vẫn sâu hun hút như ngày nào song hiện tại thỉnh thoảng có lập loè một bó đuốc nên Bạch Thiếu Hồng đi lại rất dễ dàng. Chàng cứ chiếu theo đường lối trước kia đã thoát ra mà đi. Quanh quẩn nửa khắc thời gian đột nhiên lại về chỗ cũ, hoàn toàn không thấy một bóng người hay điều gì khác ngoài vách đá đen ngòm.
Bạch Thiếu Hồng bất giác giật thót người tự la thầm :
- Hỏng bét rồi, theo Bát Quái Đồ ta chỉ mới loanh quoanh phía ngoài các hào, còn Trung Cung Lưỡng Nghi chắc chắn phải có cửa thông rất đặc biệt mới xâm nhập vào được.
Bạch Thiếu Hồng chợt nhớ quái khôn trong bát quái có hai hào đều là sơ, phương vị hướng Nam, thông thường bao giờ cũng là một cửa lọt vào Trung cung. Vì vậy chàng nhẩm tính hướng đi, tới đúng vách phía nam thì bắt đầu mò mẫm trên các vách đá.
Chàng dùng chân khí vận vào năm đầu ngón tay để thêm nhạy bén, bất cứ một lằn nhỏ nào cũng nhận ra không cần dùng tới nhãn quan. Quả nhiên hơn nửa khắc, ngón tay út của chàng chợt nhận một chỗ lõm bằng đồng tiền. Cự ly của nó cực kỳ mỏng manh nếu không có chân khí rà soát thì khó lòng nhận ra.
Bạch Thiếu Hồng cực kỳ mừng rỡ, vận sức ấn mạn