Hắc y nhân sau khi trúng chưởng tập kích của Hạ Lương đã bị trọng thương , hắn đánh chiêu cuối cùng chẳng qua vận chút hơi thừa , cho nên khi bay khỏi Tây gia trang thì cũng sức tàn , lực kiệt .
Hắn biết Hạ Lương là kẻ thâm độc , lại đa mưu túc trí thì không dễ dàng bỏ qua mà sẽ đuổi theo mình . Vì vậy hắn không bay đi mà núp vào một khu tường hoa rậm rạp cây cối gần đấy . Quả nhiên chỉ chốc sau đã thấy bóng Hạ Lương rẽ màn mưa mù bay đến . Lão đứng trên mái nhà cao ngó mắt quan sát một hồi rồi mới tiếp tục bay đi .
Hắc y nhân kéo tấm khăn che mặt xuống , trông hắn chỉ độ gần tứ tuần , râu tóc gọn gàng , chỉ có điều trên làn môi giờ đây không còn tý hồng sắc nào . Hắn loạng choạng ôm ngực đội mưa mà đi , được tầm gần một dặm thì cơ hồ sức lực cạn sạch . Hắn vin tay vào một bức tường rào cũ kỹ thở dốc .
Chúng nhân sau thảm cảnh vừa rồi đã đóng hết cửa lại , ngay cả những kẻ có thân nhân tử nạn cũng không dám mò ra thu dọn thi thể họ ...
. Hắc y nhân cười thảm một tiếng , thì ra lòng người ai cũng thế , đổi thay , điên đảo !
Hắn mơ hồ thấy trong làn mưa một cái gì đấy quen thuộc , nhưng xa lắm ! Hắn với không tới , mà cũng chẳng muốn với , ánh mắt hắn trông khắc khổ tột cùng .
Hắn đi tiếp một đoạn nữa thì thấy một căn nhà lụp xụp không đóng cửa , hắc y nhân cau chân diện , trên mặt tử khí bao bọc xuất hiện vài nét khác lạ . Hắn lê bước đi luôn vào nhà không thèm gõ cửa !
Trong này bài trí đơn giản , chỉ một giá sách với mấy quyển mỏng tanh , đối diện với cái cổng ướt át nước mưa là một bàn thờ mộc mạc , trên ấy có họa hai bức chân dung , một nam và một nữ . Trên bàn thờ này nghi ngút khói hương , dường như chưa bao giờ chủ nhân của căn nhà quên thắp hương cả !
Hắn ngửi thấy mùi hương thơm mát thì cũng cảm thấy ấm lòng mấy phần , vội lê đến bộ bàn ghế cũ kỹ ngồi xuống ! Một tiếng thở dài bật ra rồi giọng nói có mấy phần không vừa ý vang lại :
-Tại sao tiền bối vào nhà người ta tự nhiên như không vậy ?
Hắc y nhân đưa mắt qua , thấy người mới nói tuổi ngoài đôi mươi , mình vận quần áo thư sinh mỏng manh giữa cái lạnh cắt da . Tuy nhiên thần thái vẫn không dấu được vẻ anh tuấn hiếm có . Nhất là đôi mắt đen láy , sáng như sao ẩn dưới hàng chân mày kiếm ! Thiếu niên đứng tựa mình vào bức vách đăm mắt nhìn hắn !
Hắc y nhân cười gượng :
-Ngươi là ai ?
Thư sinh nhếch mép :
-Câu này lẽ ra là ta hỏi tiền bối mới đúng !
Hắc y nhân cũng cho là phải , cho nên hắn tảng lơ sang chuyện khác :
-Tại sao trời mưa như vậy mà ngươi không đóng cửa ?
Thiếu niên dường như không thích vị khách chẳng mời mà đến này cho lắm , hắn ngó lơ mắt nhìn làn mưa dập dìu qua vuông cửa sổ đáp :
-Phụ mẫu của ta , ta không đóng cửa là vì lúc nào cũng muốn họ quay về .
.
.
Hắc y nhân tỏ ra mấy phần ngạc nhiên , chẳng lẽ hai người được họa dung ở trên bàn thờ kia không phải là cha mẹ hắn sao ? Nếu đã chết thì còn trở về thế quái nào được ?
-Ngươi khéo đùa !
Thiếu niên không giận , hắn mỉm cười hiền hòa nói :
-Người chết thì cũng có linh hồn vậy ! ta không muốn trời mưa thì những linh hồn cô khổ sẽ bị bỏ rơi ở ngoài . Mà cớ gì những linh hồn ấy ? Ngay như tiền bối đây cũng vì thấy ta mở cửa nên mới vào đấy thôi !
Hắc y nhân đăm mắt nhìn xuống thân thể mình , hắn thổ ra một búng huyết ! Y phục ướt át rỉ nước chảy xuống cái ghế gỗ làm nó đen sậm lại . Thư sinh trông thấy vậy thì không khỏi giật mình , nhưng hắn không bước lại mà lắc đầu hỏi :
-Ta chỉ là một thư sinh nghèo , quần áo sang trọng chẳng có , không biết tiền bối có muốn dùng tạm một bộ áo vải thô hay không ?
Hắc y nhân trầm ngâm , hắn cười gượng đáp :
-Cám ơn lòng tốt của ngươi , tuy nhiên ta là kẻ .
.
. sắp chết , quần áo nào mà chẳng được !
Thiếu niên hốt hoảng , hắn bước lại chỗ hắc y nhân kéo gã đứng dậy , thốt :
-Tiền bối sắp chết rồi thì chạy vào đây làm gì ? Hãy ra chỗ khác mà chết , nếu không ta sẽ bị họa lây đấy !
Hắc y nhân xuýt nữa bật cười , hắn định thân chống lại lực kéo yếu ớt của thiếu niên , đoạn chụp lấy kinh mạch gã nói :
-Xem ra ngươi cũng chẳng biết tý võ công nào !
Nói xong buông tay thiếu niên ra , rồi nhìn hắn hỏi :
-Ngươi có biết ta là ai không ?
Thiếu niên sau một hồi vận hết sức cũng không tài nào lôi được hắc y nhân khỏi cái ghế thì chắc ăn rằng hắn không thể chết , cho nên lui ra lắc đầu :
-Đây là lần đầu tiên ta gặp gỡ tiền bối , tất nhiên không thể biết !
Hắc y nhân gật gật đầu hỏi câu khác :
-Vậy ngươi có biết Tây Lộng Ngọc hay không ?
Thiếu niên sững sờ giây lát đáp :
-Ta chưa gặp nhưng nghe đồn rất nhiều về nhan sắc bất phàm của nàng ta !
Hắc y nhân đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn bụi mưa hỏi :
-Nếu ta gả Lộng Ngọc cho ngươi thì ngươi nghĩ sao ?
Thiếu niên sững sờ , nhưng sau đấy hắn ôm bụng cười rũ rượi nói :
-Phụ thân của nàng là Tây viên ngoại , ông ta đã treo một bức họa chim tước để tuyển khoái tế , lẽ nào tiền bối không biết ?
Hắc y nhân "hừm" một tiếng nói :
-Ta bị thương đến nỗi sắp mất mạng cũng là vì đến đó , tất nhiên phải rõ !
Thiếu niên thấy hắc y nhân nói giọng nghiêm túc thì không dám cười , hắn vội bước đến ngồi đối diện với hắc y nhân hỏi :
-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Hắc y nhân cau mày , hắn cảm nhận thấy khí lạnh trong người đang dần lấn áp thì không khỏi buồn rầu nghĩ :" Mình sống không được bao lâu nữa , việc gì phải đem bí mật này xuống mộ làm gì ?"
Hắn liền đem mọi chuyện xảy ra ở Tây gia trang kể qua một lượt cho thư sinh nghe . Tiểu thư sinh này vốn dĩ chẳng biết gì đến chuyện giang hồ cho nên đối với chuyện tà chính cũng không phân biệt cho lắm !
Hắn nghe xong đập bàn nói :
-Đúng là lũ tiểu nhân , đã ỷ đông hiếp ít thì chớ lại còn dở cả trò đánh lén !
Hắc y nhân rất cảm động trước câu nói này , hắn run mắt nhìn tiểu thư sinh như nhìn một bằng hữu chi kỷ :
-Tiếc rằng ta đã gặp ngươi quá muộn ! .
.
. Hãy nói cho ta biết ngươi tên gì ?
-Ta họ Lâm , tên Trấn Thiên !
-Ngươi có muốn học võ hay không ?
Thiếu niên thở dài :
-Ta cảm thấy mình không hợp với chuyện đấm đá !
Hắc y nhân mười phần thất vọng , hắn toan đứng dậy nhưng chân run run rồi gục xuống . Thiếu niên đến đỡ hắn thì cơ hồ thấy toàn thân người này lạnh giá , mùi chết chóc bay ra rợn người . Tiểu thư sinh hoảng hồn hỏi :
-Tiền bối không sao chứ ?
Hắc y nhân đưa bàn tay run run lên đáp :
-Không sao ! Hãy bình tĩnh !
Thiếu niên thấy hắn sắp chết , trong lòng cũng có chút thương xót . Khi nãy chẳng qua cũng chỉ mạnh miệng mà thôi ! Chứ chưa hẳn đã có ý đuổi lão đi !
Chợt thấy hắc y nhân tuột khỏi tay mình quỳ rạp xuống đất nói :
-Ta sắp chết rồi , nhưng có một .
.
. tâm nguyện chưa thực hiện được , ngươi có thể .
.
. giúp ta hay không ?.
.
.
Tiểu thư sinh hoảng hồn , vội đỡ hắn lên nói :
-Có chuyện gì tiền bối hãy ngồi dậy nói !
Hắc y nhân rùng mình mấy cái , hắn lập cập theo thư sinh ngồi lại ghế :
-Ngươi không bái ta làm sư phụ cũng được , nhưng hãy đọc cuốn sách này , sau đấy .
.
.
Lão lấy trong người ra một quyển sách mỏng ướt nhớp nháp ghi " Nhất Tiếu Đại Giang Hoành " , đưa cho thiếu niên . Tiểu thư sinh không hiểu trong này ghi cái gì nhưng cũng nhận lấy , hắn đặt lên bàn hỏi :
-Đọc quyển sách này rồi làm gì nữa ?
Hãy học hết võ công trong đó , sau đấy tìm .
.
. Lộng Ngọc .
.
. đưa về Đại Mạc .
.
. nơi đó mới là .
.
. chỗ dành cho Ly Van .
.
. thánh nữ !
.
.
.
Tiếng nói yếu ớt dần , chút sức lực cuối cùng của hắc y nhân như theo câu nói đó mà thóat hết . Hắn run lên từng hồi , móc trong người ra một cái túi nhỏ dơ lên , nhưng chưa kịp đặt vào tay tiểu thư sinh đã tắt thở !
Tiểu thư sinh thảng thốt , hắn lay gọi :
-Tiền bối ! Tiền bối .
.
.
Tào quản gia dắt Tây Lộng Ngọc chạy một mạch dưới mưa , chân diện hai người cơ hồ tái nhợt đi vì những dòng nước vô tình không ngừng dội xuống . Trăm năm nay chưa có tết thanh minh nào mà huyện Bản Trường lại mưa nhiều đến vậy !
Đôi mắt buồn hun hút đá chân mây của Lộng Ngọc đỏ hoe , nàng không ngừng ngóai lại nhưng bị bàn tay như thép của Tào quản gia lôi đi vù vù , bây giờ nàng thấy mệt mỏi kinh khủng . Tay chân cơ hồ dã rời , loạng choạng mấy cái như muốn ngã xuống đất !
Tào quản gia hiểu cơ sự , lão nói :
-Tiểu thư hãy cố lên !
Đi thêm một đoạn nữa thì trước mặt hai người có một cái miếu lớn , Tào quản gia thấy Lộng Ngọc vút ngực thở từng hồi thì không đành lòng được . Lão dẫn nàng vào miếu nghỉ tạm .
-Chúng ta vào trong này cái trú mưa một chút cũng được !
Tây Lộng Ngọc hai chân như mất hết cảm giác , nàng gật đầu đồng ý . Nhưng hai người vừa bước qua cổng thì đã thấy một nhóm hắc y nhân đợi sẵn dưới mưa . Bọn này đều che kín chân diện từ đầu đến cuối . Tào quản gia giật mình , lão lấy thân mình ướt đẫm của mình án trước mặt Tây Lộng Ngọc hỏi :
-Các ngươi là ai ?
Một tên trong số hắc y nhân bước lên nói :
-Chúng ta cần đưa Ly Van thánh nữ khỏi đây !
Tào quản gia cười nhạt :
-Ly van thánh nữ nào ? Chớ hồ đồ !
Mấy tên hắc y nhân chưa kịp trả lời thì phía trời cao ba đạo bạch quang xuất hiện . Tiếp đấy ba nhân ảnh vùn vụt đáp xuống trước mặt Tào quản gia .
Nhìn lại , đấy là ba đại hán tuổi ngoài tứ tuần , vận trường bào màu đỏ nhưng đã thâm lại vì nước . Râu tóc họ cũng ướt nhép hết , tuy nhiên ánh mắt không dấu nỗi những ánh thần quang lấp loáng .
Ba trung niên hán tử không thèm nói mà rút kiếm vận chân nguyên chói lòa huyết quang tấn công đám hơn mười hắc y nhân , bọn này cũng vận thanh quang chói lòa chống đỡ . Một đấu trường ác liệt diễn ra . Trông vào thấy một đại hán áo đỏ phải nghênh tiếp ba bốn hắc y nhân nhưng vẫn chiếm thượng phong .
Một vài hắc y nhân kêu thảm át cả tiếng sấm chớp ngã xuống sân nước . Tào quản gia vội lôi Lộng Ngọc chạy đi nói :
-Chúng đang mãi mê đánh nhau , mình nên rời khỏi đây thôi !
Lời ông ta chưa dứt thì một mũi kiếm như lưu tinh chói ngời huyết quang phóng đến Tào quản gia . Ông khựng người một cái , miệng trào máu tươi . Thì ra mũi kiếm đã xuyên suốt từ lưng sang ngực . Lão thều thào nói :
-Chạy .
.
. đi .
.
. tiểu .
.
. thư .
.
.
Mấy lời tim gan ấy dứt thì lão ngã vật xuống . Tây Lộng Ngọc như chết lặng , ánh mắt nàng mở rộng , như hoảng sợ , như bi phẫn , như thương xót , như ai oán .
.
. rồi đột nhiên hét lên :
-Tào quản gia !
Trung niên vận huyết y cười khẩy , hắn chẳng bận tâm đến thái độ của nàng mà điên cuồng tấn công đám hắc y nhân . Bọn này thảm tử đã gần một nửa , huyết quang lấn áp thanh quang . Không gian chói lòa huyết sắc . Những màn mưa quanh đấy nhuốm màu chưởng phong mà nhạt nhòa sắc đỏ , thật chẳng khác nào những dòng máu trên trời chảy xuống .
.
.
Đám hắc y nhân thấy tình cảnh ấy thì biết có gắng gượng cũng không ổn nên tháo lui vào mưa đêm . Không gian sau khi chấm dứt trận chiến thì cơ hồ tối sầm lại , chỉ thi thoảng vài tia chớp rọi xuống soi rõ ngọc diện bi thiết của Tây Lộng Ngọc !
.
.
.