Mãi Yêu Anh

Mãi Yêu Anh

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Zumi
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 155,650
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

- N.

Mai : Nó

- H.

Anh : Hắn

- T.

Lợi : Anh

------------------------------------------------

- “ Anh không có quyền mà hỏi tôi . “ H.

Anh tức giận với anh .

- “ Cậu thật nực cười ! “

- “ Ý anh là gì ?”

- “ Thế cậu là cái gì ? “

Bỗng khuôn mặt của hắn có rất nhiều mồ hôi . Từng giọt một rơi xuống ướt cái cổ áo của hắn . Nó ngồi ở ghế hàng sau cũng đủ để biết 2 anh đang bàn về truyện gì . Nó muốn nói hết tất cả với anh nhưng nó nhận thấy bây giờ vẫn chưa là thời điểm phù hợp . Vừa nhìn thấy mồ hôi của hắn và thấy hắn bối rối , nó biết bây giờ là thời điểm phù hợp nhất . Nó hỏi hắn :

- “ Anh ta gọi đúng không ?” Khi nghe thấy giọng của nó , hắn cảm thấy rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy nó chủ động hỏi . Bỏ chiếc điện thoại ra và đáp lại câu của nó :

- “ Ừm .

- “ Đưa đây tôi muốn nói chuyện với anh ta . “

- “ Của em .

” Hắn liền đưa điện thoại cho nó . Nó nói:

- “ Anh đừng tìm tôi nữa . Vể nhà mà chăm sóc gia đình bé nhỏ của anh đi .

- “ Em nghe anh giải thích đi .

- “ Tôi không muốn nghe .

- “ Tất cả mọi chuyện đều ...

.

.

.

Anh chưa nói hết câu , nó đã tức giận dập máy . Không khí trong xe vô cùng căng thẳng . Cũng chỉ vì anh mà nó buồn , thất vọng rất nhiều . Từ bây giờ , nó sẽ lạnh lùng và vô tâm như những người đã đối xử như vậy với nó . Đôi môi của nó mấp máy , giọng nói lạnh băng khiến cho hắn lạnh cả xương sống :

- “ Làm phiền anh . Đưa tôi đến sân bay . “ -

“ Em định đi đâu ?”

- “ Tôi đi đâu thì liên quan đến anh à ?”

- “ Tất nhiên là có . “

- “ Tại sao ?”

- “ Anh sẽ đi cùng em . “

- “ Tôi cấm anh . “

- “ Nhưng .

.

.

.

- “ Không nhưng nhị gì hết . Anh không đưa tôi đi thì làm phiền anh dừng xe . “

- “ Anh biết rồi , anh sẽ đưa em đi . “

Hắn liền đưa nó ra sân bay , nó nhanh chóng bước đi ( lên máy bay ) để lại cho hắn một cảm giác buồn , rất buồn . Hắn tự hỏi mình rằng :“ Tại sao cô ấy không nhớ mình ?”

Bỏ qua câu hỏi đó , hắn nhanh chóng về nhà chuẩn bị hành lí để về Việt Nam bởi vì hắn rất lo lắng cho nó . Nó lên máy bay , trợt nhớ đến những khoảnh khắc khi còn ở cùng anh . Nó khóc , những giọt lệ rơi xuống nhưng không thể kiềm được bởi vì bây giờ nó chỉ muốn tất cả mọi thứ quay trở về quá khứ . Nhưng không thể như vậy , quy luật không thể được : “Thời gian qua đi không thể lấy lại được . “ Tình yêu cũng như bị cảm nắng ai đó , lúc đầu rất yêu thương nhau nhưng sau đó lạnh nhạt với nhau . Vì vậy , tình yêu khiến cho mọi người đau khổ khi không tìm đúng đối tượng hợp với mình . Bỗng , những suy nghĩ của nó tan biến , một giọng nói nhẹ nhàng cất lên :

- “ Thưa cô , cô muốn dùng gì không ạ ?” Nữ nhân viên phục vụ , đẩy một chiếc xe chứa nhiều thức ăn và dừng lại trước chỗ của cô .

- “ Không . Cảm ơn cô . “ Nó liền lau đi những giọt nước mắt đau khổ . Nữ nhân viên nhanh chóng đẩy chiếc xe đi và đáp :

- “ Nếu cần gì xin cô hãy nói cho chúng tôi .

- “ Cảm ơn cô . “

Nó hứa với lòng mình : “ Đây sẽ là lần cuối cùng mình khóc . Từ bây giờ không được khóc nữa . Khóc thể hiện sự yếu đuối mà yếu đuối cho ai xem chứ . Phải mạnh mẽ lên .

” ( Zumi : Chị thật mạnh mẽ ) . Nó đã quá mệt mỏi rồi , nó tựa đầu vào cửa sổ bỗng ngủ thiếp đi . Nó đang mơ , mơ một giấc mơ thật kì lạ . Trên một bãi biển vô cùng đẹp . Một chàng trai đi đến bên cô và nói :

- “ Cậu đang làm gì vậy ?”

- “ Mình đang xây lâu đài cát .

Cô bé quay đầu lại và trả lời cậu bé , cô bé nở một nụ cười tỏa nắng khiến cho tim cậu bé dao động . “Sao cô lại có một nụ cười đẹp như vậy . Ôi ! Sao trái tim mình đạp nhanh vậy .

” - Đó là suy nghĩ của cậu bé .

- “ Cậu có thể cho mình cũng xây được không ?” Cậu bé đi đến bên cô .

- “ Ừm . Cùng xây thôi .

” Cậu bé ngồi xuống bên cạnh cô . Hai đứa trẻ đang xây lâu đài cát , tuy không đẹp nhưng đó là cả một sự cố gắng .

- “ Cậu có thể làm vợ mình được không ?”

- “ Mình .

. đồng ý . “

- “ Cảm ơn cậu . “

- “ Mà cậu tên gì ?”

- “ Mình tên là Ngọc Mai . Còn cậu .

- “ Mình tên là .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

” Bỗng tiếng loa kêu lên :

- “ Chuyến bay đến Việt Nam đã hạ cánh . Mời hành khách nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi và xuống máy bay . “

Nó ôm cái đầu của mình . Tự hỏi :“ Người con trai đó tên là gì sao mình không thể nhớ ra ? “ . Trong đầu nó đặt ra vô ngàn câu hỏi và thắc mắc nhưng không có câu trả lời . Nó nhanh chóng xuống máy bay cùng với hành lí của mình .

Tại sân bay .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Nó bước xuống máy bay , nó buồn vì mọi người ai cũng có gia đình đón và người yêu tại sao mình lại không có . Tim nó nhói đau , kéo chiếc vali ra khỏi sân bay . Nó bắt một chiếc xe taxi và nói với người lái xe :

- “ Phiền chú đưa cháu đến Ngọc Thị ạ ! “

- “ Vâng .

Bây giờ , nó muốn trở lại dù đau khổ cũng phải chịu vì nó nhớ gia đình và nhớ cả tên khốn đã làm nó đau lòng . Một lúc sau , chiếc xe taxi dừng trước cổng nhà Ngọc Thị . Nó bước xuống , đi tới bên chiếc chuông .

“ Reng , reng , reng . “

Tiếng chuông reo lên . Một người giúp việc ra xem ai đến , người đó không khỏi xúc động khi nhìn thấy nó . Người đó liền mở cổng ra và ôm trầm lấy nó và hỏi :

- “ Tiểu thư ! Người đã đi đâu ? Gia đình rất lo cho tiểu thư . Cảm ơn trời , cuối cùng người cũng đã quay về . “

- “ Ừm .

” Nó đáp lại chỉ bằng một chữ khiến cho người giúp việc rất ngạc nhiên , chẳng nhẽ bấy lâu nay nó đã thay đổi nhiều như thế sao . Nó buông người đó ra và bước thẳng vào trong nhà. “ Ôi ! Đã lâu như vậy nhưng chẳng thay đổi nhiều ! “ - Nó nhìn vào phòng khách . Trong phòng có một người phụ nữ trung niên , tất nhiên đúng là mẹ nó . Bà chạy đến ôm nó thật chặt vì không muốn để nó đi một lần nào nữa . Bà đã sai , sai vì không ngăn con gái mình , không làm trong bổn phận của một người mẹ . Giọt nước mắt từ khóe mi trào dâng :

- “ Con gái cuối cùng đã về . Mẹ rất nhớ và lo lắng cho con .

- “ Vâng . Con cũng nhớ mẹ nhiều lắm ! “ Bà nhanh chóng lôi tay con mình ra ghế vì bà muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra . Nó lạnh lùng cất lời :

- “ Con muốn đi học lại . Lần này , con sẽ tự thi . Để xem năng lực của mình .

- “ Mẹ đồng ý . Nhưng mẹ muốn hỏi .

- “ Mẹ cứ hỏi đi . “

- “ Chuyện gì đã xảy ra với con ? Mà T.

Lợi đâu ?”

- “ Xin mẹ . Hãy để con bình tĩnh . Ngày mai , con sẽ kể hết với mẹ . “

- “ Ừm . Con lên phòng đi . “ Nó đứng dậy , đi ra khỏi sofa nhưng nó dừng chân lại nhìn về phía cửa . Một người con trai xuất hiện , lễ phép chào mẹ của nó :

- “ Cháu chào bác ạ ! “

- “ Chào cháu . “ Nó tỏ ra vô cùng tức giận quát hắn :

- “ Sao anh lại ở đây ? Tôi đã nói là .

.

.

.

.

.

” Chưa kịp nói hết câu , nó được hắn trao cho một nụ hôn vô cùng ngọt ngào . Nó bị đơ 5 giây , tức giận còn hắn thì sao thỏa mãn vì cuối cùng cũng được hun nó một cái . Nó đánh vào ngực hắn :

- “ Sao dám làm vậy với tôi ? Và trước mặt mẹ tôi ?”

- “ Bởi vì anh thích như vậy . “

- “ Tôi đã cấm anh không được đi theo tôi mà . Tại sao anh vẫn theo ?”

- “ Bởi vì tôi lo lắng cho em . “ Hắn ôm nó vào trong lòng , nó cảm nhận được hơi ấm từ hắn nhưng vội buông ra vì mẹ của nó đã chứng kiến mọi chuyện .

Nhưng không hiểu tại sao bà lại cười chứ . Hắn vội vàng thưa chuyện với bà :

- “ Như hôn ước thì cháu muốn đính hôn với Mai trước được không ạ ?”- “ Vậy cũng được .

” Nó tức giận :

- “ Con không muốn . Con muốn hủy hôn ước ngay bây giờ .

- “ Nhưng mẹ không thể hủy được . “

- “ Tại sao chứ ? “ Hắn chen vào :

- “ Vì chúng ta đã kí hợp đồng mà trong bản hợp đồng có một lưu ý rằng : Tất cả sẽ do tôi quyết định . Nên em đừng hòng từ chối . “

- “ Tôi không muốn và tôi cũng không thích anh . “

- “ Thật vậy sao ?”

- “ Đúng vậy .

Sau khi nghe xong câu trả lời của nó , hắn thấy không vui vì nó đã quên hắn rồi nhưng hắn sẽ cố gắng để giúp nó nhớ lại . Hắn tiếp tục trao cho nó một nụ hôn thứ hai , hắn cưỡng hôn nó . Nó không thể chịu được nữa , hắn dám hun nó . Nhưng không thể chạy trốn được vì hắn đã ôm nó rất chặt .