Manh Bảo Đột Kích

Manh Bảo Đột Kích

Cập nhật: 25/09/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 72
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
  
  

Bé con ngủ liền một giấc đến tối, lúc này kết quả giám định cũng đã có .

Nam Cung lão gia tử kích động nhìn kết quả. Ngửa mặt lên trời cười to. Ha ha, nhà Nam Cung rốt cuộc cũng có người kế nghiệp!

"Tự Hoa!

" Nam Cung lão gia tử kích động đẩy cửa phòng cháu trai ra.

Nam Cung Tự Hoa nhắm mắt chuyển động phật châu.

"Làm sao thế ạ?" Nam Cung Tự Hoa hỏi.

"Cháu tự nhìn xem.

" Lão gia tử đưa kết quả giám định cho hắn.

Nam Cung Tự Hoa không chút để ý, lúc nhìn đến kết quả lại không khỏi nghiêm mặt đứng lên.

"Làm sao lại như vậy?" Cục bột nhỏ ngu ngốc thực sự là con của hắn.

"Cháu tự kiểm tra rõ ràng sự tình bên trong, nếu đứa nhỏ kia đúng là người nhà Nam Cung chúng ta thì cháu chắc chắn phải chịu trách nhiệm.

" Lão gia tử nghiêm túc nói.

Đứa nhỏ ra đời như thế nào, từng xảy ra cái gì, hắn đều mặc kệ, chỉ cần nàng là con cháu nhà Nam Cung là được.

"Còn có, đặt cho con bé một cái tên dễ nghe, có biết người ta gọi con gái cháu là gì không?"

"Tiểu tạp chủng, tiểu dã chủng.

"

"Đứa nhỏ này đáng thương biết bao.

" Nam Cung lão gia tử thở dài một hơi nói.

Nghe đến tiểu tạp chủng thì phật châu trong tay Nam Cung Tự Hoa khựng lại, trong ánh mắt hắn chợt lóe lệ khí.

"Cháu sẽ điều tra rõ sự tình.

" Nam Cung Tự Hoa thản nhiên nói. Thanh âm tuy rằng bình thản, thế nhưng ẩn chứa hàn ý.

Vừa lúc gần đây không có gì, lại tin vui. Nam Cung lão gia tử nhìn cháu trai có chủ ý của mình, rất yên tâm rời đi.

Căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vọng vào từ ngoài cửa sổ, trong phòng luồng khói mờ ảo bay lên. Hết thảy đều hết sức yên tĩnh. Nam Cung Tự Hoa trầm tư một lát, đứng dậy đi đến thư phòng cách vách. Từng hàng giá sách được xếp trong thư phòng, trên đó có vô vàn sách cổ. Trong đó còn có thẻ tre. Nam Cung Tự Hoa cầm lấy nhìn thẻ tre tinh tế. Sau đó lại lật xem sách cổ.

Thật lâu sau hắn mới ngồi xuống trước án thư, tay thon dài như ngọc cầm bút lông. Ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống vài chữ, chờ nét mực khô, Nam Cung Tự Hoa đem nó cất kỹ.

Ngày thứ hai, bé con tỉnh lại, tựa hồ còn có chút mơ màng ngồi trên giường tự hỏi: Bé có phải nên đi lau chùi bàn hay không? Không thì sẽ không có cơm ăn. Chính vì thế bé con rời giường đánh răng, sau đó lộc cộc chạy đi tìm khăn lau.

Người làm trong nhà Nam Cung đều biết thiếu gia thích yên tĩnh, nên đều cẩn thận không phát ra âm thanh.

Đường Lễ thấy bé con tỉnh, sợ nàng sẽ khóc lóc ầm ĩ quấy rầy đến thiếu gia.

Trẻ con không phải vừa tỉnh lại sẽ khóc tìm mẹ sao. Kết quả tiểu cô nương nhìn hắn một cái, sau đó liền hỏi hắn khăn lau cùng chậu nước ở nơi nào.

Đường Lễ mặt đầy chấm hỏi. Bé muốn khăn lau cùng chậu nước nhỏ để làm gì.

"Bé con muốn làm gì thế?" Rửa mặt sao?

"Lau chùi bàn ạ.

" Bé con chớp mắt to nói một cách thản nhiên "Không lau bàn thì sẽ không có cơm ăn.

"

Đường Lễ khiếp sợ nhìn bé con.

Người nhà nàng cũng quá điên rồ ha. Để một đứa bé hai tuổi lau bàn! Không lau bàn còn không có cơm ăn!

!

!