Hình như ba năm qua, đây là lần đầu tiên có người chú ý đến hắn, Quách Tống thiếu chút nữa là gật đầu luôn.
Nhưng hắn vẫn nhịn được, hắn đã không phải là Quách Tống lúc đầu, có thể ăn cháo rau dại qua ngày, hắn vẫn muốn thử một lần cơ hội ăn công lương.
Lão đạo sĩ thấy hắn do dự, liền cười nói:
- Hôm nay ta sẽ ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi mà tới thì chúng ta đi luôn!
Nói xong, lão đạo sĩ lướt đi. Quách Tống nhìn lão đạo sĩ đi xa, nhưng hắn bất ngờ phát hiện, kiếm gỗ trên lưng lão đạo sĩ, không ngờ là một chữ thập phong cách phương Tây: đại kiếm chữ thập.
Lão đạo sĩ này rốt cuộc là ai?
***
Tử Tiêu Thiên Cung là cung lớn nhất Không Động Sơn, cao cao tại thượng, nhưng bản thân nó không chọn đạo đồng, bình thường nó chọn lựa đạo sĩ ưu tú từ năm đạo quán trực thuộc.
Năm đạo quán trực thuộc của Tử Tiêu Thiên Cung được gọi là hai cung ba quán, theo thứ tự là Xích Viên cung, Huyền Hổ cung, Thanh Ngưu quán, Bạch Dương quán và Hoàng Hạc quán.
Bọn họ mới là nhân vật chính của hôm nay, năm vị chân nhân của hai cung ba viện sẽ tới ngồi trên mộc đài cao cao, vừa uống trà, vừa bày ra vẻ mặt không đổi sắc nhìn qua đám trẻ con.
Mỗi đứa trẻ có cơ hội thể hiện khoảng hai mươi giây đồng hồ, trong hai mươi giây đồng hồ bọn chúng phải biểu hiện hết ưu thế của mình, sau đó vận mệnh của bọn chúng là do năm chân nhân quyết định, xem được nhận hay bị loại.
Đương nhiên sẽ xuất hiện tình huống năm chân nhân cùng nhìn trúng một người, nhưng cụ thể sắp xếp như thế nào, giữa bọn họ sớm đã có hẹn ngầm.
Ba trăm hai mươi đứa trẻ đợi tuyển chọn căn cứ vào danh sách xếp thành năm đội rồi, mỗi đội lần lượt tiến lên, ngay lập tức sẽ biết kết quả tuyển chọn mình.
Quách Tống xếp trong đội thứ tư, trước mặt của hắn là Hàn Tiểu Ngũ, phía trước nữa là tên Trương Hổ Nhi đã đánh hắn thừa sống thiếu chết.
- Người tiếp theo, Vi Bình ở Khánh Châu!
Quản lý của viện tiếp đón hô to một tiếng.
Một đứa trẻ lảo đảo chạy lên đài, tố chất thân thể của đứa trẻ đó bình thường, không cường tráng cũng không gầy yếu, lấy ra thư cam kết la lớn:
- Tiểu tử là đạo đồng cầu phúc của Vi gia, nhà quyền quý bậc nhất Khánh Châu, gia tộc cam kết, hàng năm quyên tám mươi quan tiền nhang đèn.
Năm tên chân nhân nhìn nhau, Vũ Diệu chân nhân của Huyền Hổ cung đánh dấu nhận vào mặt sau tên của y, đạo đồng này Huyền Hổ cung nhận.
Có thể được lựa chọn chỉ có ba loại tình huống, hoặc là có quyền thế, hoặc là có lương thực tài sản, hoặc là bản thân sức khỏe cường tráng.
Lần này Huyền Hổ cung nhận vì có tài sản, như thế tiếp theo do Thanh Ngưu quán tới nhận một kẻ có tiền, người kế tiếp do Bạch Dương quán nhận lấy, cứ thế lần lượt, đây là quy củ tuyển chọn của hơn hai mươi năm gần đây, tất cả mọi người rất ăn ý.
Đạo sĩ phía sau Vũ Diệu chân nhân giơ lên thẻ đỏ, quản sự lập tức hô to:
- Huyền Hổ cung lựa chọn!
Vi Bình mừng rỡ, quỳ gối dập đầu lạy ba cái, hào hứng lui ra.
- Kế tiếp, Mã Minh Minh ở Kỳ Châu.
Lại một tên nhi đồng chạy lên, không có bối cảnh, ngượng đỏ mặt, ra sức nâng khóa đá ba mươi cân lên, khóa đá có ba loại ba mươi cân, bốn mươi cân, năm mươi cân.
Ngươi muốn tỏ vẻ bản thân hiểu biết hơn người, nhất định phải nâng quá đỉnh bốn mươi cân, hoặc là nâng năm mươi cân lên trước ngực, giống như Mã Minh Minh này, chỉ giơ ba mươi cân lên, vẫn chới với, hai cung ba quán nhất định chướng mắt.
Quách Tống nhanh chóng liếc mắt ra cửa chính, cửa lớn có mười mấy tên đạo sĩ đứng đó, bọn họ đều thể hiện rõ ràng, sau khi hai cung ba quán kết thúc tuyển đạo, bọn họ trở lại nhặt đồ rơi vãi.
Quách Tống lại không tìm được lão đạo sĩ kia, cũng không biết ông ta có trở lại hay không?
Năm tên chân nhân lắc đầu, đều đánh loại phía sau tên Mã Minh Minh, bài đen giơ lên, quản sự lạnh lùng nói:
- Không thông qua!
Mã Minh Minh vẻ mặt chán nản đi xuống đài, rảo bước đi về phía cửa lớn, lúc này nó chỉ có thể trông cậy vào dã đạo tới nhận mình.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, một lúc sau đến lượt đội thứ tư rồi.
- Kế tiếp, Trương Hổ Nhi ở Vị Châu!
Trương Hổ Nhi hùng hổ đi lên đài tuyển đạo, không chút do dự nhấc tạ đá năm mươi cân lên, một hơi giơ lên cao cao.
Đạo sĩ phía sau Huyền Hổ cung chân nhân giơ lên thẻ đỏ, quản sự hô:
- Huyền Hổ cung lựa chọn!
Trương Hổ Nhi ngạo mạn nắm tay phất phất về phía dưới đài…
Nghênh ngang đi xuống.
- Kế tiếp, Hàn Tiểu Ngũ ở Linh Châu!
Hàn Tiểu Ngũ vội vàng hấp tấp chạy lên đài, khom người bái thật sâu, ra sức giơ tạ đá ba mươi cân lên...
.
- Không thông qua!
Hàn Tiểu Ngũ cúi đầu đi về phía cửa lớn, nó biết mình không thông qua, liền trông cậy vào có dã đạo đồng ý thu nhận nó hay không?
- Kế tiếp, Quách Tống ở Linh Châu!
Dưới đài lập tức rộ lên một trận cười vang, có người giọng lạ hô:
- Quách Thảo đại soái lên đài bái ấn!
Dưới đài tiếng cười càng thêm càn rỡ.
Quách Tống đi lên đài tuyển đạo, năm tên chân nhân đều nhíu mày lại, bọn họ đều nhớ rõ hài đồng này, đứa trẻ gầy yếu nhất trong tiếp dẫn viện, không ngờ lại tới nữa.
Quách Tống không đợi bài đen giơ lên, lập tức lấy ra “Đạo Đức Kinh” mình viết, cao giọng nói:
- Đây là dùng khải thư viết chính tả “Đạo Đức kinh”, ta còn có thể đọc “Luận Ngữ”, cam đoan một chữ cũng không quên!
Trong sân lớn lập tức an tĩnh lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua có người biểu diễn chữ viết của mình, còn thể hiện mình có thể đọc đoạn văn dài, sẽ có hiệu quả sao?
Năm tên chân nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt kia dường như đang nhìn con kiến nhỏ bé gào thét, bọn họ không hẹn mà cùng kí hiệu loại ở phía sau tên Quách Tống, giơ bài đen lên.
- Không thông qua!
Quản sự mặt không thay đổi hô một tiếng.
Quách Tống âm thầm thở dài một tiếng, thật đúng là bị lão đạo sĩ nói đúng rồi, văn đạo suy thoái, võ đạo hưng thịnh, học văn không có tiền đồ.
Hắn chậm rãi đi xuống khỏi đài tuyển đạo, giống như những hài đồng không đậu, đi đến hướng chỗ cửa lớn, bên kia còn có một tràng tuyển đạo khác.
Hàn Tiểu Ngũ chào đón nhỏ giọng nói:
- Ta được Tĩnh Lạc cung chọn trúng.
Quách Tống gật gật đầu cười nói:
- Chúc mừng ngươi!
- Ai! Được dã đạo chọn trúng có gì tốt mà chúc mừng, ngươi cũng thử một chút đi!
Quách Tống đi vào cửa lớn, mười mấy tên đạo trưởng lắc đầu lui về phía sau một bước, cũng không phải là đạo quán nào cũng chướng mắt với văn đạo, thật sự là vì Quách Tống rất gầy yếu, vào đạo quán nhất định là gánh nặng.
Sau một phen cân nhắc, chúng đạo sĩ vẫn bỏ qua hắn.
Quách Tống bước đi nặng nề về phía cửa lớn, cũng không biết cái lão đạo sĩ kia còn có ở đó hay không? Mình nghèo túng mới đến tìm ông ta, ông ấy có xem thường bản thân mình không?
Trong lòng thấp thỏm mà đi ra cửa lớn, lại thấy dưới một gốc cây tùng, lão đạo sĩ cười híp mắt đang nhìn mình. Quách Tống đau xót, bước nhanh đi lên trước, khom người thi lễ,
- Quách Tống nguyện cùng chân nhân lên núi!
***
Không Động Sơn nằm ở Bình Lương huyện Nguyên Châu, là một mạch của núi Lục Bàn, trên trăm dặm xung quanh, tây giáp núi Lục Bàn, đông nhìn ra tám trăm dặm Tần Xuyên, nam là quan ải, bắc sừng sững Tiêu quan, Kính Hà và Yên Chi Hà ở hai bên nam bắc vây quanh, giao hội ở phía trước núi, từ tây bắc tiến vào yếu địa chiến lược của Quan Trung.
Nơi này thế núi hùng vĩ, núi non trùng điệp, vách đá đứng vững, giống như Quỷ Phủ thần công, cánh rừng bao la, quanh năm tỏa khói sương, giống hệt tiên cảnh mờ sương, từ xưa đã là ngọn núi đẹp nhất Hữu Tây.
Kiếp trước Quách Tống đã tới núi Không Động, hắn biết rằng núi nổi tiếng Đạo giáo này chiếm diện tích rất lớn, có tất cả hơn mười ngọn núi lớn nhỏ, đỉnh cao nhất có hơn hai ngàn thước, cho dù là đỉnh Ngũ Đài nổi danh nhất cũng phải đi hơn một ngàn thước, cũng không biết đạo quán của lão đạo sĩ ở nơi nào?
Hắn đi rất chậm, lão đạo sĩ cũng rất kiên nhẫn, đi một chút dừng một chút, không thúc giục hắn, lúc này cũng không có đường mòn trên núi như đời sau, đều là đường nhỏ trong núi, vừa dốc vừa trơn, đi vô cùng gian nan, có lúc còn phải leo lên dây.
Đi gần nửa canh giờ, Quách Tống thật sự đi không nổi nữa rồi.
Hắn thở hồng hộc nói:
- Lão chân nhân, ngài.
.
. đạo quán của ngài ở.
.
. trên Ngũ Đài sao?
Lão đạo sĩ lắc đầu:
- Ngũ Đài là nơi ăn công lương, làm sao đến phiên chúng ta, ta dẫn con đi Thanh Hư cung ở đỉnh Lộc Thúy Bình phía tây Hương Sơn.
Trong lòng Quách Tống chợt lạnh, Hương Sơn chính là ngọn núi cao nhất của Không Động Sơn! Không ngờ lại ở Hương Sơn, mình có thể leo lên không đây?
- Sao thế, hối hận rồi hả?
Lão đạo sĩ thản nhiên hỏi.
Quách Tống lắc đầu:
- Thật không có hối hận, nhưng Hương Sơn rất cao xa, con sợ bản thân mình không lên nổi.
- Đi không được cũng phải đi, ta sẽ không giúp con, đây là bài rèn luyện đầu tiên của con, cho dù đi mất mười ngày con cũng phải bò vào đạo quán.
Lão đạo sĩ lấy ra một miếng bã đậu đưa cho hắn:
- Ăn chút gì đi, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi tiếp!
Ba năm qua mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, thân thể hắn sớm đã quen đói khát, lúc này hắn cũng không có cảm giác đặc biệt đói khát, nhưng có cái gì ăn nhất định có thể bổ sung sức khỏe.
Hắn nhận lấy bã đậu, ngồi ở trên một tảng đá yên lặng gặm, lão đạo sĩ lại đưa bình nước cho hắn cười nói:
- Nhìn ra được trong lòng con rất hoang mang, nhưng lại rất trầm lặng, có phải con nghĩ không ra, biết thư pháp, thông “Luận Ngữ”, sao lại không thể có đất cắm dùi ở Không Động Sơn?
Quách Tống gật gật đầu:
- Văn đạo thật sự suy tàn rồi sao?
Lão đạo sĩ cười cười:
- Nói cho đúng, phải là đệ tử bần hàn học văn không có tiền đồ, khoa cử đã ngừng mười mấy năm, thế gia nhà quyền quý thao túng con đường làm quan rồi, bọn họ học văn làm quan, thống trị thiên hạ, con cháu nhà giàu học văn còn có thể trợ tá, ngay cả một văn lại bình thường làm trong quan nha cũng đâu có chỗ cho con cháu bần hàn? Nhiều nhất làm phòng kế toán, hay là mở quầy, viết thư linh tinh cho người ta, ngay cả nuôi sống gia đình cũng khó khăn.
Quách Tống trầm mặc chốc lát nói:
- Đây chỉ là tạm thời, Đại Đường cuối cùng vẫn dựa vào văn nhân khôi phục trật tự, từ cổ tới nay đều là văn nhân ở trên, có thể lập tức nắm giữ thiên hạ, nhưng không có đạo lý lập tức trị thiên hạ.
- Con nói không sai, về sau có lẽ sẽ khôi phục địa vị văn nhân, nhưng ít ra trong hai ba mươi năm sẽ không, nhất là phương Bắc Đại Đường, hàng ngàn hàng vạn người dân bình thường đã dùng tính mạng mới hiểu được một đạo lý, chỉ có cứng đầu mới có thể tiếp tục sống sót, cho nên con muốn sống sót, ngoại trừ việc luyện võ ra, không có con đường nào khác.
- Chân nhân muốn nói con phải luyện võ?
Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói:
- Con nghĩ rằng ta xuống núi một chuyến, chỉ là tìm một đạo đồng biết ăn cơm thôi sao?