Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Cập nhật: 09/04/2024
Tác giả: Thanh Tử
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 37,545,048
Đánh giá:                        
Đô thị
Dị Giới
Truyện ma
Linh Dị
     
     

“Hiểu là một chuyện, chứng cớ lại là một chuyện, chỉ cần không có bím tóc bị nắm, tùy chị đoán như thế nào, tôi hoàn toàn có thể không nhận.

Tạ Vũ Tình nghe xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Thì ra âm ty cũng giống với nhân gian, các loại nhân tình tính kế, ngươi lừa ta gạt.

“Nơi có người, thì có giang hồ. Nơi có quỷ cũng vậy.

Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, sau đó đột nhiên cảm thấy, câu này quả thực quá khắc sâu quá có nội hàm, nếu nói cho người âm ty nghe, nói không chừng có thể truyền lưu ra.

Đã biết nhân số cùng lai lịch đối thủ, tuy đội hình hơi cường đại, ít nhất trong lòng có cái nắm chắc, mọi người thương lượng một phen, sau đó lão Quách và Lâm Tiểu Hiền lưu lại tiếp tục bố trí, người còn lại cùng nhau rời khỏi.

Tiểu Ngư muốn lưu lại bồi lão Quách, bị lão Quách lấy chậm trễ mình làm việc làm lý do để từ chối, nghĩ đến lúc trước phân tích, xác định ở trước khi làm phép, lão Quách cũng sẽ không có gì nguy hiểm, Tiểu Ngư lúc này mới theo đám người Diệp Thiếu Dương rời khỏi.

Trương Tiểu Nhị đề xuất buổi tối mời khách ăn cơm, bị Diệp Thiếu Dương từ chối, tình huống trước mắt, tuy hắn cử trọng nhược khinh, biểu hiện như không có việc gì, nhưng thực sự không có tâm tình đi ra ngoài.

“Chờ sự tình chấm dứt đi, đến lúc đó tiệc mừng công do em mời.

Trương Tiểu Nhị lập tức đáp ứng.

Sau khi ước định thời gian ngày mai gặp mặt, Tạ Vũ Tình và Mã Thừa cũng đều tự rời đi, đoàn người Diệp Thiếu Dương về nhà.

“Tiểu sư thúc, Ngư Huyền Cơ này, chính là nữ thi nhân cổ đại kia sao?” Trầm mặc hồi lâuTiểu Ngư đột nhiên hỏi.

“Quá không thể tưởng tượng...

.

” Sau khi được Diệp Thiếu Dương xác nhận, Tiểu Ngư lẩm bẩm: “Ngư Huyền Cơ một nữ tử, có thể có thù gì với cha con, bày ra trận thế lớn như vậy để đối phó ông ấy, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.

.

.

Đột nhiên tóm lấy tay Diệp Thiếu Dương nói: “Tiểu sư thúc, có khả năng giải hòa hay không, để cha con đi nhận lỗi, Ngư Huyền Cơ sẽ tha thứ cho ông ấy không?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: “Đừng ngốc nữa, một trận là không thể tránh được.

Tiểu Ngư thở dài, ảm đạm thương tâm, nhẹ giọng nói: “Con bây giờ thật sự rất sợ hãi, nhỡ đâu sự tình bất thành, lão cha.

.

. Ài, nếu có thể, con ngược lại thật muốn đi thay ông ấy.

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, chỉ có thể cười khổ.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, nếu để Tiểu Ngư biết, chuyện này vốn chính bởi cô bé mà dựng lên, lão Quách là vì cô bé, mới không thể không nhọc lòng bố trí tất cả cái này, đối địch với Ngư Huyền Cơ.

.

. Không biết cô bé sẽ nghĩ thế nào?

Sau bữa cơm chiều, Thanh Vân Tử đi ban công uống trà ngồi nhàn nhã, Diệp Thiếu Dương, Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo đều tự về phòng thu thập pháp khí, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai đại chiến.

Hơn mười giờ, Nhuế Lãnh Ngọc đói bụng đặt đồ ăn mang tới, mấy người cùng nhau ăn, uống bia còn lại, cảm thấy rất thích ý.

Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Đúng rồi, các quỷ phó kia của cậu, còn có Lâm Tam Sinh bọn họ, không tìm đến hỗ trợ sao?”

“Lâm Tam Sinh thì sao, hắn và Ngư Huyền Cơ quan hệ cá nhân rất tốt, gặp mặt sẽ xấu hổ, đừng làm khó dễ người ta. Về phần Tiểu Thanh Tiểu Bạch bọn họ, đều ở âm ty làm quan, càng không thích hợp.

Diệp Thiếu Dương nói cho hắn, mấy ngày hôm trước Chanh Tử khi đi lên, hắn đã nghiêm khắc dặn, tuyệt không cho phép mấy người bọn họ đi lên hỗ trợ, hiện tại tuy tình huống rất nghiêm trọng, nhưng sự tình thật ra cũng không quá phức tạp, một khi bọn họ gia nhập vào, toàn bộ sẽ lộn xộn, đến lúc đó hoàn toàn không thể thu thập.

Chanh Tử cũng biết, bọn họ một khi gia nhập, không phải giúp mình, mà là hại mình, cho nên mới kiềm chế chưa động thủ, đặc biệt là Chanh Tử, chỉ cần nàng có thể trước sau bơm hơi Thôi phủ quân, để hắn thiên hướng về bên này của mình, đã là cống hiến lớn nhất rồi.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu,

, nhìn thoáng qua Thanh Vân Tử vẫn cầm cổ vịt gặm ngon lành nói: “Sư phụ, người cũng đừng đóng vai cao nhân nữa, sư phụ lộ chân tướng cho con, ngày mai chiến một trận, người có mấy thành nắm chắc?”

Thanh Vân Tử nhìn hắn một cái, buông cổ vịt ra, chậm rãi phun ra một câu: “Trên đời không có việc khó.

.

.

“Có ý tứ gì, cổ vũ chúng ta sao?” Diệp Thiếu Dương nghe xong nửa câu nói này, lập tức có lòng tin, kết quả Thanh Vân Tử lại chậm rãi phun ra nửa câu sau nói: “Chỉ cần không đi nghĩ.

“Cái gì, cái gì?” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời não có chút không đủ dùng.

“Trên đời không có việc khó, chỉ cần không đi nghĩ. Chuyện ngày mai để ngày mai nói sau, nghĩ nhiều làm gì?”

“Được rồi.

.

.

” Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi. Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc cũng là đầu nổi đầy gân đen.

Buổi chiều hôm sau, toàn bộ mọi người đều tới kho hàng, Mã Thừa cầm tới mấy cái bộ đàm cấp cao, không sai biệt lắm với tai nghe điện thoại, đặt trên tai là có thể đối thoại cự ly xa, chia cho mọi người.

Diệp Thiếu Dương và Thanh Vân Tử bởi vì cần chủ trì trận pháp, cần tai thính mắt tinh, cũng không cần trao đổi với người khác, không lấy, người còn lại mỗi người một cái, đeo lên tai.

Mã Thừa điều chỉnh thử một phen, giúp mọi người đều đem máy thu nhận mở ra, sau đó đều tự đeo lên.

Diệp Thiếu Dương vào phòng nhỏ trước, từ trên khối đá quỷ tín kia tháo vải đỏ, khôi lỗi tiểu nhân phía dưới lập tức đứng dậy, hoa chân múa tay, vừa muốn từ trên tảng đá nhảy xuống, bị Diệp Thiếu Dương tóm chặt, dán lên sau đầu một tấm linh phù, lúc này mới an tĩnh lại.

Diệp Thiếu Dương theo lão Quách cùng nhau kiểm tra xung quanh một lần, toàn bộ cơ quan và pháp khí đều xử lý tốt. Thanh Vân Tử ở trên tám tấm gương thủy tinh dùng bút chu sa vẽ xuống bát quái, sau đó lão Quách lấy ra trang phục trước đó chuẩn bị sẵn, mời Thanh Vân Tử đi thay quần áo.

Thanh Vân Tử từ phòng nhỏ lầu hai thay đổi quần áo đi ra, mọi người nhìn qua, nhất thời đều mắt sáng ngời.

Trương Tiểu Nhị lớn tiếng than thở: “Oa!

Thanh Vân Tử đầu đội một cái búi tóc long lanh, hình dạng như ngọc trai, bên trên tuyên khắc mấy con rồng bơi, đó là cái gọi là Ngũ Long Trân Châu Kế, mặc một cái đạo bào màu vàng, phía sau lưng thêu một bức Thái Cực đồ thật lớn, quần áo này cũng có tên, gọi là Bát Quái Hoàng Kim Y.

Trừ một ít công năng tiên y đặc thù, bộ quần áo này có thể tăng lên linh lực là nhiều nhất.

Thanh Vân Tử thắt bên hông một cái dải lụa sư man gấm tử kim, bên trên cắm một thanh kiếm gỗ đào, lưng còng nhưng không gù, hai tay đặt ở trong tay áo, râu dài bay bay, nhìn qua tiên phong đạo cốt, so với lão lúc trước như hai người khác nhau.

Thanh Vân Tử chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương nói: “Đem Thái Ất Phất Trần cầm tới cho ta!

“Ặc, sư phụ dùng xong phải trả lại cho con đó.

” Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, đưa lên.

Thanh Vân Tử đón lấy, chậm rãi đi lên linh đài giữa kho hàng, đứng bên trong, khép hai tay, vẻ mặt nghiêm túc, cộng thêm Thái Ất Phất Trần trong tay, nhìn qua càng có phong phạm thần tiên hơn nữa.

Mọi người đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thanh Vân Tử, trong ánh mắt chỉ có sùng kính.

Thanh Vân Tử nhắm mắt dưỡng thần một lát, cúi đầu nhìn lão Quách một cái, tiếng vang như chuông: “Ngươi tuy là ký danh đệ tử của ta, nhưng chung quy thầy trò một hồi. Ta mười năm qua chưa đấu pháp với người, vì việc của ngươi, hôm nay đại động can qua, nhưng chỉ một trận này, sau này không có khả năng ra tay nữa, ngươi phải tự giải quyết cho tốt!