Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Cập nhật: 09/04/2024
Tác giả: Thanh Tử
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 37,545,048
Đánh giá:                        
Đô thị
Dị Giới
Truyện ma
Linh Dị
     
     

Thái Âm sơn cùng thi tộc hai kẻ mạnh liên hợp...

.

Quả thực làm người ta không dám tưởng tượng, Diệp Thiếu Dương hầu như là tự mình an ủi nói: “Hẳn là không thể nào, thi tộc nhiều năm như vậy cũng chưa kết minh với Quỷ Vương, sao có thể đột nhiên hạ mình.

Đạo Phong nói: “Trước kia, chưa có Nữ Bạt. Hơn nữa thi tộc yên lặng quá lâu, Hậu Khanh có lẽ cũng có chút sốt ruột. Nhưng loại khả năng này quả thực không lớn, nhưng phải có điều đề phòng, một khi để bọn chúng công phá phòng tuyến nhân gian, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.

“Mẹ kiếp, loại chuyện này sao lại để ta gặp phải.

Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút buồn bực, vừa là thiên kiếp vừa là cái gì, tất cả đều để mình dính vào, không cẩn thận phải tan xương nát thịt.

Nói đến đây, hắn nhìn ảnh chụp Thanh Vân Tử trên mộ bia, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sư phụ nhắm mắt lại, đi hưởng thanh phúc rồi, chuyện gì cũng giao cho con, trong lòng đồ đệ khổ nha.

“Vậy, ngươi muốn ta làm như thế nào?” Phát biểu xong cảm khái, Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong.

“Chúng ta không có biện pháp truy tung tung tích Nữ Bạt, chỉ có thể cẩn thận đề phòng, chẳng may nơi nào đó xuất hiện sự kiện cương thi khác thường, ngươi phải chú ý nhiều hơn.

“Sau đó nói cho ngươi đúng không?”

“Nói cho ta biết làm gì?” Đạo Phong nói: “Ta cần bế quan tu luyện một đoạn thời gian, tạm thời sẽ không tìm đến ngươi.

“Tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù phải không?”

“Không sai.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta cũng rất chờ mong nhìn thấy ngươi sau khi tu thành, có thể mạnh lên bao nhiêu. Nhưng, ngươi cần bao lâu?”

“Không biết, ta phải đi đây.

Đạo Phong nói đi là đi, Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo vài bước, kêu lên: “Chờ chút.

Đạo Phong dừng lại, chưa quay đầu.

“Đáp ứng ta một việc!

” Diệp Thiếu Dương chạy đến trước mặt hắn, hai tay đè bờ vai của hắn, chăm chú nhìn vào đôi mắt màu lam đó của hắn, lặng lẽ nói: “Ta không muốn giết ngươi, ta cũng biết, ta không có cách nào ngăn ngươi trảm tam thi, nhưng ngươi ít nhất đáp ứng ta, tuyệt đối đừng tẩu hỏa nhập ma!

Ánh mắt Đạo Phong lóe lên một cái nói: “Biết rồi.

“Không phải biết rồi, ta muốn ngươi đáp ứng ta! Mặc kệ ngươi làm như thế đến, nhất định phải đáp ứng ta!

“Ta tận lực.

Đạo Phong cong lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười trào phúng: “Xem bộ dáng ngươi hiện tại, như đứa con nít.

“Không thể sao?” Diệp Thiếu Dương mỉm cười nhìn hắn.

“Ngươi ngày mai phải nhậm chức chưởng môn, sư phụ cũng không còn nữa, ngươi phải gánh vách trách nhiệm rồi.

Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Ngươi biết ta căn bản không muốn làm chưởng môn cái gì.

Đạo Phong khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta lại muốn làm cái gì cốc chủ sao, rất nhiều chuyện, không phải do ngươi có thích hay không.

Đạo Phong vươn tay, xoa xoa đầu hắn, đột nhiên xoay người, hướng xa xa bay đi.

Ánh trăng chiếu vào trên người hắn, lại lộ ra một loại bóng tối không soi sáng được.

“Đạo Phong, nhớ rõ chuyện ngươi đáp ứng ta!

” Diệp Thiếu Dương khum hai tay ở bên miệng, hướng hắn hô to, nhìn theo bóng người hắn biến mất, cô đơn đứng ở trước mộ phần.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương rời giường, tắm rửa dâng hương, sau đó mặc vào ngũ sắc tiên y long trọng nhất, đầu đội thất bảo linh lung pháp quan, chân xỏ giày lưu vân trục nguyệt, trên lưng đeo kỵ hành long tuyền bảo kiếm, ở trong tiếng lễ nhạc long trọng cùng tiếng chuông xa xưa, đi từng bước đến đỉnh núi, một lắc ba vái, tiến vào Cửu Tiêu Vạn Phúc Cung.

Toàn bộ Mao Sơn ngoại môn đệ tử phân biệt đứng ở hai bên cung điện, cũng đều mặc pháp hoa phục long trọng nhất, tay ai cũng cầm một thanh kiếm gỗ đào.

Nhuế Lãnh Ngọc và lão Quách đứng ở ngoài thiên điện xem lễ, nhìn trang phục của Diệp Thiếu Dương, đều là mắt sáng ngời.

Lão Quách tay chống cằm nói: “Cái khác không nói, tiểu sư đệ mặc thành như vậy, thật sự có chút chó học đòi người.

Gò má bên trái đột nhiên truyền đến một tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn mình, đành phải cười làm lành hai tiếng, giải thích: “Ta đây là đang khen hắn đẹp trai mà.

Diệp Thiếu Dương sau khi tiến vào đại điện, trong lúc nhất thời chuông trống cùng vang, hai bên ngoại môn pháp sư cầm kiếm gỗ đào cùng nhau tràn lên, vây Diệp Thiếu Dương bắt đầu tiến công. Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hai tay bắt lưỡi kiếm, lại dùng cán kiếm tới đón địch, đánh vài hiệp, lui về phía sau tới cửa, sau đó phản kích, đem mọi người tránh đi, tiếp theo lại lui ra ngoài.

.

.

Tình huống tương tự liên tục lập lại ba lượt, Nhuế Lãnh Ngọc ở ngoài điện nhìn, nhíu mày nói: “Đây là ý tứ gì?”

“Đây là tam thối tam nhượng chi lễ, một bộ phận của nghi thức.

Khi nói chuyện, mọi người lui ra, đứng ở một bên như cũ.

Tiếp theo Tô Khâm Chương đi ra, tay cầm ba nén hương, hướng toàn thân cao thấp Diệp Thiếu Dương hun một lần, sau đó hòa một bát nước bùa, dùng cành cây tùng chấm, rắc ở toàn thân cao thấp Diệp Thiếu Dương một lần, tiếp theo hai tay khoanh trước ngực, chân trái dậm một cái, cao giọng nói:

“Thượng đảo Thái thượng tu hành, Nghiễm Thành tổ sư, tứ đế bát tiên, hai mươi bốn phương tinh tú linh tiên, kính báo khai phái tổ sư Tam Mao chân quân, kính báo Linh Thượng thái phó Đào chân tiên, kính báo Linh Bảo thái phó Diệp chân tiên cùng các vị tiên trưởng tổ sư, nay Mao Sơn nội môn đệ tử Diệp Thiếu Dương kế thừa đại thống, vinh đăng tam bảo chưởng giáo chi vị, vi chính nhất giáo chưởng môn Mao Sơn tông đời ba mươi chín.

.

.

Lời còn chưa dứt, lập tức vang lên tiếng chuông lễ nhạc, Tô Khâm Chương đạp tiếng chuông, đọc diễn cảm《 Thông Linh Thiên 》trong《 Thái Thượng Cảm Ứng Thiên 》, niệm xong, mọi người cùng nhau phát ra tiếng: “Đại thiện!

“Lễ xong, kính hương!

Diệp Thiếu Dương tay cầm ba nén hương, trước dâng cho Thái Thượng Tam Thanh, sau đó là tứ phương đại đế, tiếp theo là Mao Sơn tông khai phái thượng tiên, vị số một trong mười hai kim tiên Nghiễm Thành Tử, sau đó là tông môn tổ sư Đào Hoằng Cảnh, nam bắc nhị tông tổng tông chủ Tam Mao chân quân, đại thành chi sư Diệp Pháp Thiện, cuối cùng là sư phụ mình Thanh Vân Tử.

.

.

Lễ kế vị tiến hành gần hai giờ, mới coi như hoàn thành, sau đó dựa theo lưu trình, là trở lại Tử Vân Bảo Điện, phát biểu đối với các đệ tử.

Ngồi ở ghế thái sư chưởng môn nhân ngồi, nhìn đệ tử phía dưới quỳ thành một mảng, Diệp Thiếu Dương cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng hiểu vì sao sư phụ mấy năm nay chưa bao giờ ngồi ở nơi này.

Có lẽ có người thích loại cảm giác quyền lực tập trung này, nhưng rất hiển nhiên, thầy trò bọn họ đều không phải loại người này.

Qua loa phân phó nói mấy câu, tuyên bố công việc trong môn phái sẽ do Tô Khâm Chương quản lý thay - Từ sau khi về núi, Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm quan sát Tô Khâm Chương, vấn đề lớn nhất của người này, là quá mức câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, nhưng vừa lúc thích hợp làm quản gia, mặc kệ là lễ tang sư phụ, hay là đại điển mình nhậm chức, đều an bài cực thỏa đáng, làm hắn cũng yên tâm đem công việc lớn nhỏ đều giao cho gã.

Dặn xong, Diệp Thiếu Dương bỏ trốn mất dạng đi thiên sư trủng phía sau núi, nhậm chức chưởng môn, tự nhiên phải đi trước mộ phần sư phụ dâng một nén nhang.

Diệp Thiếu Dương một mình tới, ở trước mộ phần nghỉ chân hồi lâu, thẳng đến khi Nhuế Lãnh Ngọc xuống núi đi tới.

“Diệp đại chưởng môn.

Diệp Thiếu Dương chưa quay đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc đi đến cái bàn trước mặt hắn, mới phát hiện hai mắt hắn ướt, vẻ mặt hiển lộ hết sự đau thương.

“Anh.

.

. Làm sao vậy?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, hít sâu một hơi nói: “Sư phụ không còn nữa, Đạo Phong cũng đi rồi, đột nhiên cảm thấy mình có chút cô độc.

Nhuế Lãnh Ngọc bắt lấy tay hắn, mười ngón đan vào nhau, dùng sức siết chặt, lẩm bẩm: “Anh không cô độc, ít nhất em còn đây, anh tự tay tạo ra tróc quỷ liên minh, cũng đều còn đó.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nàng, một tay đem nàng kéo vào trong lòng, động tình nói: “Em sẽ không rời khỏi anh chứ?”

“Anh còn cần lịch kiếp chứng đạo, còn có đường rất dài phải đi, em muốn tận mắt chứng kiến.

Có lẽ là bởi không khí, Nhuế Lãnh Ngọc rất khó được tình cảm một phen.

Sau đó kéo tay hắn, một hơi đi lên một ngọn đồi phụ cận, xa xa, là trấn nhỏ dưới Mao Sơn, khói bếp lượn lờ, mờ mịt thương sinh.

“Còn nhớ thời điểm Đạo Phong xông vào Huyền Không quan, trước một trận chiến cuối cùng, đối mặt đám người Vô Cực thiên sư cùng tám đại tông sư, đem Đả Thần Tiên nắm trong tay, không đặt mọi thứ vào mắt loại khí thế đó không!

” Nhuế Lãnh Ngọc nói.

“Đương nhiên nhớ rõ, bộ dạng đó quả thực đẹp trai ngây người.

“Đúng vậy, nhất là một câu khí nuốt núi sông ‘Đến đi!

’, thật sự là mê chết người, trách không được là vạn nhân mê của giới pháp thuật.

Diệp Thiếu Dương rớt cằm thật dài nói: “Em không phải thích hắn rồi chứ, anh nói với em, người thích hắn nhiều rồi, em tội gì đi chen một chân này, em đánh không lại Dương Cung Tử.

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, “Sùng bái là sùng bái, thích là thích, anh đối với bản thân thiếu lòng tin như vậy.

Sau đó cười cười nói: “Em lúc ấy nghĩ, nếu là anh đứng ở nơi đó khiêu chiến, khí thế nhất định sẽ không kém hắn.

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng anh không muốn đi con đường của hắn, anh chỉ muốn làm chính anh, tuy anh cũng không biết anh nên làm gì.

“Trảm yêu trừ ma, lịch kiếp chứng đạo. Đạo Phong là kỵ sĩ bóng đêm, anh là đi ở trong ánh sáng.

“Ánh sáng.

.

.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nắm chặt tay nàng, sóng vai đứng chung một chỗ, quan sát trần thế mênh mông chân núi.

“Có ngươi làm bạn với anh, anh đầy lòng tin tưởng!

Đột nhiên vai trầm xuống, quay đầu nhìn lại, là Qua Qua nhảy lên.

“Lão đại, ta cũng theo ngươi!

“Theo cái rắm, ngươi chỉ biết làm bóng đèn.

Qua Qua cười hắc hắc: “Cũng không chỉ một cái bóng đèn là ta đâu, lão đại ngươi quay đầu nhìn xem.

Hai người quay đầy nhìn, nhất thời trợn mắt há hốc mồm: Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa, Chanh Tử, còn có Thất Bảo Lệ Lệ Cục Than bọn họ đều có mặt, mười mấy bóng người, sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn mình cười.

“Các ngươi.

.

. Sao lại đến đây?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, trước đó Qua Qua từng đề cập với hắn, mời mọi người đến xem lễ, Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy nhậm chức chưởng môn không có gì ghê gớm cả, không cho đi thông báo.

Chanh Tử chớp mắt nói: “Lão đại hôm nay là ngày đại hỷ của anh, bọn em như thế nào cũng phải đến xem nha.

Đại hỷ.

.

. Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, có chút cạn lời.

“Chỉ là trấn sơn linh thú trên ngọn núi cao nhất kia quá lợi hại, bọn em không dám đi lên, cho nên chỉ xa xa nhìn. Lão đại, mặc kệ anh muốn đi làm gì, sao có thể thiếu được bọn em chứ, tan xương nát thịt, cũng sẽ không tiếc!

Người còn lại cùng nhau gật đầu theo, cười hì hì nhìn Diệp Thiếu Dương.

Nhìn các môn nhân này của mình, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, bọn họ, mới là thu hoạch lớn nhất của mình.

Lập tức rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ hướng về phía trên sơn đạo: “Xông lên!

Nói xong kéo Nhuế Lãnh Ngọc, theo sơn đạo lao thẳng xuống.

Quỷ yêu tà linh đám Chanh Tử huýt sáo, kêu oa oa đuổi theo, tranh nhau lên trước.

Trên đỉnh cao nhất của Mao Sơn, rất nhiều đệ tử đều thấy được một màn này, cực kỳ kinh ngạc.

“Chưởng môn nhân thật tùy tính mà làm nha.

” Một đệ tử cười khổ mà nói, trong lời nói có một tia chế nhạo.

Tô Khâm Chương nhìn bóng lưng đoàn người Diệp Thiếu Dương nói: “Chưởng môn nhân là người có đại trí tuệ đại tạo hóa, có hắn ở nhân gian lịch kiếp, chúng ta ở nơi làm mọi thứ mới có ý nghĩa.

Sau khi xuống núi, Diệp Thiếu Dương nói lời từ biệt với từng môn nhân của mình, sau đó bảo Chanh Tử dẫn bọn họ cùng nhau về âm ty, mình và Nhuế Lãnh Ngọc cùng lão Quách quay về Thạch Thành. Đương nhiên còn có Qua Qua.

“Quách sư huynh, huynh hiện tại có thể nói cho đệ biết, trong khoảng thời gian đệ không có mặt, đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì di động của mình dính nước, hoàn toàn không thể dùng, Diệp Thiếu Dương cũng không liên hệ được với bất luận kẻ nào, sau khi về tới Mao Sơn, một lòng lo việc tang ma, nhớ sư phụ, cũng không cho phép lão Quách nhắc tới bất cứ chuyện gì với mình, miễn cho rối loạn tâm tư.

Lúc này sau khi xuống núi, Diệp Thiếu Dương điều chỉnh một chút cảm xúc, chủ động hỏi tới những thứ này, nói rõ là muốn trở lại trong sinh hoạt trước đây.

Lão Quách nói: “Một tin tức tốt, một tin tức xấu, đệ nghe cái nào trước?”

“Xấu.

” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi.

“Ừm, ta biết mà, tin tức xấu là, Vũ Tình tìm đệ khắp nơi, cũng sắp điên rồi.

Diệp Thiếu Dương không được tự nhiên liếc Nhuế Lãnh Ngọc bên người một cái, khóe miệng giật giật, nặn ra một câu: “Cái này tính là tin tức xấu gì?”

“Cô ấy tìm đệ, là vì đệ đi được không lâu, lại đã xảy ra một vụ án thần quái, đệ không có mặt, ta cùng Tuyết Kỳ đi hiện trường xem, giống với tình huống trước đó đệ nhìn thấy.

.

. Hiện trường có thi khí, nhưng ở dưới kết quả hoàn toàn phong bế, cương thi gây án không thấy, hồn phách người chết cũng không thấy, tám phần là bị mang đi rồi.

Diệp Thiếu Dương nhất thời nhíu mày, suy nghĩ trở lại trong vụ án lúc trước giúp Tạ Vũ Tình điều tra, nghĩ từ đầu một lần, vụ án đó mới nghe cũng không phức tạp, nhưng cương thi giết người, lại là từ một nơi hoàn toàn phong bế: trong tủ âm tường đào tẩu.

Vụ án thần quái này, để lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn, sau đó cũng từng nghiêm túc tự hỏi, nhưng vẫn không ra kết quả gì.

“Huynh nghĩ thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi lão Quách.

“Đây là một nghịch biện trái với thường thức sinh linh, trừ phi cương thi này có công năng đặc dị kiểu như ‘thuật xuyên tường’ giống với nhân loại.

“Đệ đến nay chưa từng gặp công năng đặc dị nào.

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Không ngờ vụ án tương tự vẫn đang liên tục xảy ra, xem ra đây lại là trách nhiệm của đệ, không thể để cho cương thi này gây họa tới nhiều người hơn nữa.

Nhuế Lãnh Ngọc cẩn thận hỏi tình huống, cũng vì hiện tượng quỷ dị này mà lâm vào trong suy nghĩ sâu xa.

“Đúng rồi, chuyện tốt huynh nói là cái gì?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này.

“Chuyện tốt chính là.

.

. Tiểu Tuệ tỉnh rồi.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, hít sâu một hơi nói: “Tỉnh rồi?”

“Đúng vậy, sau khi ngươi đi không lâu, Vu sư tên Cao Cao kia đã tới, ta đem Huyết Bồ Đề các loại pháp dược đệ lưu lại cho ta đưa cô ấy, cô ấy luyện vài ngày, đợi Tĩnh Như mang theo Tiểu Tuệ trở về, cô ấy liền cho nàng uống thuốc, sau đó làm phép, sau đó Tiểu Tuệ liền khôi phục thần trí.

“Hoàn toàn giống với trước kia?”

“Giống, thật ra chẳng khác nào thay đổi thể xác, đem linh hồn của nàng từ trên băng tằm, chuyển dời đến trên người Đàm Tiểu Tuệ thật sự.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Di hoa tiếp mộc, tương đương với người ta đoạt xá, Miêu Cương vu thuật, quả thật có chỗ thần kỳ.

Lão Quách nói: “Cho nên nàng hiện tại, nói đến cùng là một quỷ thi, vu thuật này lợi hại là lợi hại ở sau khi di hoa tiếp mộc, thân thể của cô ấy còn có thể sinh trưởng giống nhân loại, các phương diện cũng giống với người thường. Thiếu Dương, cái này có tính là làm trái thiên lý hay không?”