Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Cập nhật: 09/04/2024
Tác giả: Thanh Tử
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 37,529,816
Đánh giá:                        
Đô thị
Dị Giới
Truyện ma
Linh Dị
     
     

Đây là cách phối Mao Sơn kim sang dược(thuốc trị thương). Trong Mao Sơn thuật có một nhánh chuyên về chữa bệnh trị thương, Diệp Thiếu Dương không học qua, không thể cứu sống người bị thương nặng, nhưng mấy thứ y thuật cầm máu giảm đau linh tinh vẫn biết một chút.

Sau khi máu ngưng chảy, sắc mặt Diệp bá cũng hồng hào lên đôi chút, tựa người vào giường, không hề kêu đau, trên mặt thần sắc phức tạp, nhìn Tam Nương mắt long lanh ngấn lệ.

Diệp Tiểu Manh hai tay lắc lắc bả vai Tam Nương, phẫn nộ kêu lên: “Ta đem bà về nhà chăm sóc, đối với bà tốt như vậy, sao bà lại làm cha ta bị thương, vì cái gì chứ!

“Bị thương ư?” Tam Nương cười to...

.

cười trong nước mắt, “So với việc hắn làm với Tiểu Thước nhà ta, cái này cũng được coi là thương tổn à.

.

.

.

ha ha.

.

. ngươi tự hỏi hắn đi, đã làm cái gì với Tiểu Thước của ta.

.

.

hahaha.

.

.

ta hận không thể giết hắn, ta hận không thể giết hắn a!

Diệp Tiểu Manh vẻ mặt khó hiểu, quay đầu nhìn sang Diệp bá.

Diệp bá nước mắt lã chã, lắc lắc đầu, nói: “Bà hiểu lầm rồi……”

“Hiểu lầm ư.

.

.

ha ha ha.

.

. ngươi giết chết con trai của ta, tuy bây giờ không có chứng cứ, nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy!

Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh giật mình kinh ngạc đến ngây cả người, quay về phía Diệp bá. Ông ta thật sự đã…… giết Diệp Tiểu Thước? Diệp bá thân là thôn trưởng, cư nhiên giết người vậy sao?

Diệp bá thở dài, Diệp Thiếu Dương đỡ ông ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường, im lặng một lát rồi nhìn Tam Nương nói: “Lúc ấy ta chưa kịp nói rõ chân tướng, bà đã phát điên rồi, để ta cho bà xem vật này.

” Nói xong ngẩng đầu hướng Diệp Tiểu Manh nói, “Tay ta bị thương, không thể dùng sức, trong túi quần của ta có một phong thư, con giúp ta mang tới đây.

Diệp Tiểu Manh vẻ mặt hoài nghi, kiểm tra trong túi quần, quả thực tìm được một phong thư. Vừa mới lấy ra, nhìn giấy viết thư đã kinh ngạc, các vết hoen ố chứng tỏ phong thư đã tồn tại rất lâu rồi.

Diệp Tiểu Manh đưa lá thư cho Tam Nương, Diệp Thiếu Dương cũng vội bước tới, ba người cùng nhau xem.

Thư được viết bằng bút máy, nét chữ vội vàng, chỉ có mấy câu ngắn ngủn:

"Mẹ, con quyết tâm liều mình làm phép, để cứu mẹ, cũng là cứu mọi người, việc này do con tự nguyện, người khác không liên can, mong mẹ cảm thấy tự hào vì việc con làm. Đứa con bất hiếu - Tiểu Thước.

"

Tam Nương vuốt ve chữ viết trên lá thư, nước mắt rơi lã chã, lạc giọng nói: “Không sai, đây là bút tích của Tiểu Thước, ta đã rõ ràng rồi……”

“Đó là do nó tự nguyện,

” Diệp bá vô lực nói, nước mắt tuôn rơi, “Tiểu Thước là một thanh niên tốt, lúc trước hắn tìm ta, nói muốn làm như vậy. Mới đầu ta không đồng ý, nhưng nó cứ năn nỉ cầu xin, nói chỉ có như vậy mới có thể cứu được mọi người, ta đã bị nó thuyết phục, giúp nó làm chuyện này……”

Diệp Thiếu Dương sốt ruột nhìn hai người, nói: “Hai người đừng có lấp lửng nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thẳng ra đi.

.

.

Diệp bá quay về phía Trân thẩm, nói: “Bà ra ngoài lánh mặt một lúc đi. Bà nhát gan, nghe không được đâu, lát quay lại tôi sẽ từ từ kể cho bà nghe, có Tiểu Manh ở đây chăm sóc tôi rồi, không phải lo lắng.

Trân thẩm không yên tâm nói: “Vậy ông nói nhanh lên, đợi lát nữa xe cứu thương tới, đưa ông nhập viện.

Diệp bá gật gật đầu, để vợ rời đi, rồi quay đầu sang nhìn Tam Nương, nói: “Lúc trước ở nhà Khánh Thiên, các người cũng đã nghe được một số việc, Tiểu Thước lúc ấy lôi kéo đám người Khánh Thiên cùng làm phép, đã xác định là liều mạng sống của mình.

.

.

.

. haizz.

.

. ai ngờ đến thời khắc quan trọng đám người Khánh Thiên lại đột nhiên chùn bước, mọi việc đổ bể, Tiểu Thước muốn liều mạng hiến thân nhưng không thành công. Khi đó, ta không hiểu rõ tình huống, những sau này nó đã nói cho ta biết:

Lần đó, tác pháp thất bại, bao nhiêu tài liệu/pháp thuật mà nó mất công nghiên cứu đã bị huỷ trong một giây.

. không tìm được cách nào khác, nó nản lòng thoái chí. Nếu không ngăn cản sát tinh xuất thế, tai hoạ nhất định phát sinh. Vì thế…… nó đã thay đổi cách thức, tự hỏi: sao không đợi sát tinh xuất thế rồi sau đó tìm cách tiêu diệt nó. Tiểu Thước pháp lực rất mạnh, ta tuy không biết pháp thuật, nhưng cảm thấy nó so với con, cũng không hề thua kém.

Diệp bá liếc nhìn Diệp Thiếu Dương: "Con có tin không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Có lẽ vậy. Người nói tiếp đi.

“Nó cùng Tuyết Kỳ pháp lực đều rất mạnh, nhưng nó vẫn cảm thấy chưa đủ để đối phó sát tinh kia, cho nên, nó đã nghĩ ra một biện pháp: chính là tự sát, sau đó biến thành quỷ, tìm sát tinh chiến đấu……”

Diệp Tiểu Manh vừa nghe đã kêu lên, “Không thể như vậy, pháp thuật của pháp sư, phần lớn đều dựa vào cương khí. Sau khi biến thành quỷ, thân thể không còn, cũng chỉ là một con quỷ bình thường, làm sao có thể đấu lại với con lệ quỷ ngàn năm tu luyện chứ!

Diệp Thiếu Dương tuy không nói gì, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động. Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì, hít một hơi thật sâu, hướng Diệp bá nói: “Nói như vậy thì mọi việc không bị gián đoạn !

Diệp bá gật đầu, nói: “Mấy pháp thuật đó ta thực sự không hiểu, nhưng thực sự nó có một biện pháp: đó là sau khi chết nhanh chóng biến thành lệ quỷ vô cùng đáng sợ. Tuy với sức của mình nó, chưa phải là đối thủ của sát tinh, nhưng còn có Tuyết Kỳ, nó nói pháp lực của Tuyết Kỳ không hề thua kém so với nó.

Khi đó, bọn họ một người một quỷ liên thủ, nhằm lúc sát tinh kia vừa ly khai phong ấn, nếu lập tức ra tay chắc sẽ có bảy phần thắng. Tuy nhiên, vì Tuyết Kỳ phải tới đạo quan bày trận, nó lại cần một người giúp nó hoàn thành bước cuối cùng, cho nên mới tới tìm ta, khẩn khoản cầu xin ta giúp nó.

.

.

.

.

ta cũng đành cắn răng đồng ý.

Lúc sau nghe nói nó đi Âm Phủ, tìm kiếm một thân cây, mất mấy ngày mới làm ra một cái tượng hình người: cao tới hai mét, không có chân, phía dưới là một cây gậy, bên trong rỗng ruột.

.

.

. Phải nói, biện pháp của nó vô cùng tàn nhẫn……”

Nói đến đây, trán Diệp bá ướt đẫm mồ hôi, mặt nhăn nhó vặn vẹo, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

“Nó muốn dùng pháp thuật nguyền rủa linh tinh gì đó, tự giết chết mình, sau đó bảo ta mổ bụng nó ra, cắt lấy tim , bỏ vào tượng  gỗ hình người kia, sau đó ngâm trong thủy ngân, rồi dùng củi lửa đốt hắn thành tro cốt, phết vào bên trong tượng người, cuối cùng dùng một thứ giống như bùn đất do nó điều chế, phong kín cái tượng, chôn bên cạnh miệng giếng cổ. Cứ như vậy bốn mươi chín ngày sau, hồn phách của nó có thể biến thành lệ quỷ không ai địch nổi……"

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã cũng đã bị dọa đến nhấp nhổm không yên.

“Cách chết như vậy thật là tàn nhẫn, hơn nữa lại do chính hắn thực hiện trên cơ thể mình……” Tiểu Mã há hốc miệng, cảm thấy không thể tin nổi.

Diệp bá nhấp môi, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, sau khi nó chết, hồn phách lúc ấy còn chưa đi, vẫn luôn ở bên cạnh chỉ huy ta xử lý mọi chuyện: nó bảo ta đem tượng  gỗ hình người đó lên đạo quan trên đỉnh núi, Tuyết Kỳ giúp nó hoàn thành thuật nguyền rủa, sau đó hạ táng…… Haizzz, giai đoạn này quả thực là một cơn ác mộng đối với ta……”

Diệp Tiểu Manh nắm lấy tay Diệp bá an ủi, nói: “Con hiểu mà, cha cũng là vì cứu giúp thôn dân, đã làm việc tốt.

.

.

. con cảm thấy tự hào về cha”

Diệp bá thở dài, “Đúng ra là chuyện tốt, đáng tiếc cuối cùng, lại thất bại…… Sau đó khoảng hai tháng, sát tinh kia rốt cuộc cũng đột phá phong ấn ra ngoài. Tiểu Thước với Tuyết Kỳ cùng nhau đại chiến với nó một trận. Theo kế hoạch của Tiểu Thước, vốn dĩ đã có thể thành công, đáng tiếc vào thời điểm mấu chốt, lại xuất hiện một tà vật rất lợi hại, trợ giúp con sát tinh ngàn năm kia, đánh bại bọn họ, giết chết Tuyết Kỳ……”

Nghe đến đây, Diệp Thiếu Dương cũng chấn động, vội hỏi: “Nó là cái gì?”

Diệp bá lắc đầu, “Tối hôm đó, trời mưa rất to, lúc nó tới tìm ta, cả người chảy đầy máu xanh, trông rất tiều tụy.

.

.

chính nó cho ta biết.

.

.

rằng mình hoàn toàn thất bại, kết cục đã định, Tuyết Kỳ đã chết, trong vòng ba ngày, lũ sẽ bất ngờ bạo phát, bảo ta thông báo cho mọi người, ai chạy được thì chạy cho sớm.

Trước khi rời khỏi, nó còn nói cho ta biết : quỷ hồn của Tuyết Kỳ bị bắt, dù có dùng đến hơi thở cuối cùng nó cũng phải cứu cô ấy ra. Tình cảm hai người bọn họ thực sự rất tốt. Lúc trước, Tiểu Thước dự định hy sinh bản thân, biến thành lệ quỷ, nó không dám nói cho Tuyết Kỳ biết, cho tới khi Tuyết Kỳ phát hiện ra thì cục diện đã định, nên đành phải thực hiện kế hoạch của nó……

Tuyết Kỳ vì Tiểu Thước mới tham gia đối phó sát tinh, vì nó mà chết, Tiểu Thước bất luận thế nào cũng phải cứu cô ấy ra. Nói xong nó liền rời đi, từ đó về sau ta chưa gặp lại nó lần nào, không nghĩ mười năm sau, nó đột nhiên trở về.

.

. lại còn trở thành trợ thủ cho sát tinh kia.

Vừa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng xe cứu thương, Diệp bá kiên trì nói cho hết, sai Tiểu Manh ra ngoài, bảo xe cứu thương quay về trước, lát nữa sẽ tự mình đi bệnh viện.

“Cha, người.

.

. có ổn không?” Diệp Tiểu Manh tỏ vẻ lo lắng.

“Không có việc gì, miệng vết thương không sâu, cầm máu là không việc gì rồi, ta còn có chuyện chưa nói xong.

Diệp Tiểu Manh đành phải đi ra cửa, một lát sau quay lại, nói Diệp bá trả tiền, để xe cứu thương quay về.

Diệp bá gật gật đầu, đưa tiền cho Tiểu Manh rồi tiện thể rút ra một hình khắc  gỗ màu đỏ, đưa cho Diệp Thiếu Dương, nói: “Sau khi Tiểu Thước khắc xong tượng  gỗ hình người còn thừa lại mẩu gỗ, rồi dùng nó để khắc vật này, bảo ta đặt trong nhà, cam đoan tà khí không thể xâm nhập.

Diệp Thiếu Dương đưa tay nhận miếng gỗ khắc, để trên lòng bàn tay quan sát: là một con ô quy màu đỏ, chạm trổ bình thường, chẳng có gì đặc biệt, chất gỗ đỏ tươi giống như máu.

Tiểu Mã đưa tay sờ soạng một chút, nói: “Đây là gỗ đỏ sao?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, trầm giọng nói: “Đây là  gỗ cây huyết hòe, hơn nữa…… nó còn là gỗ cây trong rừng hoè trước Minh Vương điện, âm khí cực mạnh! Diệp Tiểu Thước có thể ngang nhiên đến nơi đó chặt cây, chứng tỏ pháp lực cũng không tồi.

Tiểu Mã cầm hình  gỗ lên, nhìn ngang nhìn dọc, nói: “ Trên này không có ghi ký hiệu gì, làm sao cậu biết khúc gỗ này từ đâu tới?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cây huyết hòe, sinh trưởng ở nơi khác nhau thì màu sắc đậm nhạt cũng khác nhau, loại này huyết sắc rất đậm, tuyệt đối là từ rừng hoè trước Minh Vương điện, pháp lực không đạt tu vi chân nhân trở lên, không thể lấy được.

Lấy lại hình  gỗ từ tay Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương cảm nhận một chút, phát hiện bên trong có một sợi cương khí, phong tỏa âm khí, Càn môn đại khai , lục môn chuyển niệm, âm cực phản dương…… Có tác dụng trấn trạch rất tốt, giống như thần tượng được khai quang vậy. Nói xong đưa lại hình  gỗ cho Diệp bá, trầm ngâm một lát, quay đầu hỏi Tam Nương: “Tiểu Thước học pháp thuật của ai?”

Tam Nương đầu óc còn đắm chìm trong lời kể của Diệp bá, đang ngẩn người ra, nước mắt tuôn rơi. Diệp Thiếu Dương phải gọi vài tiếng mới hồi phục tinh thần, nói: “Là một người bà con của nó, chỉ nhận nó không nhận ta, từ nhỏ đã đem nó xuống phía nam đi học, sau đó do cơ duyên nhận được một pháp sư rất lợi hại làm sư phụ, từ nhỏ đã học pháp thuật.

.

.

Cái đó ta cũng không rõ lắm, vì sau khi nó rời nhà, rất ít khi về thăm ta.

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Nếu tôi đoán không sai, Diệp Tiểu Thước, kỳ thật là một Vu sư Hàng đầu. Những pháp thuật mà hắn dùng đều là vu thuật nguyền rủa. Về mặt này tôi cũng không biết nhiều lắm, chỉ là xem qua trong tư liệu liên quan.

Tay cầm con rùa  gỗ, nghiêm túc nói: “Tôi đã thấy chân thân của Diệp Tiểu Thước, đúng là một tượng  gỗ hình người. Lúc ấy tôi còn đang phân vân, sao trên đời lại có loại quỷ hồn hình dạng kỳ quái đến vậy. Bây giờ mới hiểu được, đây là một loại Hắc Vu thuật ở Tương Tây, kêu ‘nhân tâm quỷ ngẫu", về cái này, còn có một truyền thuyết:

Nó cơ bản giống như mộ chôn quần áo và di vật: người chết nơi đất khách, không thể mang thi thể về quê hoặc là thân thể không được nguyên vẹn, người ta sẽ dùng  gỗ điêu khắc thành tượng hình người. Người chết bị hoả thiêu, lấy tro cốt phết bên trong tượng, sau đó xếp nội tạng vào, mang về quê nhà. Để tiện cho việc vận chuyển nên nó mới có hình dạng như vậy.

Đáng lẽ cũng không có gì, nhưng nếu người làm tượng dùng lộn  gỗ thuộc Ngũ âm mộc, kết quả sẽ kích thích oán niệm của người chết, hồn phách không tiêu tan, biến thành lệ quỷ quấy nhiễu khắp nơi. Hắc vu sư Tương tây biết được nhược điểm này nên đã cải tiến cách làm tượng  gỗ, lợi dụng thuỷ ngân định linh, âm mộc sinh hồn, chỉ dùng trái tim bởi nó đứng đầu trong ngũ tạng, dễ dàng hấp thu linh khí nhất.

Vu sư sử dụng biện pháp này để chế tạo ra lệ quỷ có oán khí sâu nặng, dùng làm Quỷ Phó, gọi là "Nhân tâm quỷ ngẫu" (tức quỷ tượng  gỗ mang tim người). Nói tóm lại, Diệp Tiểu Thước đã đem bản thân biến thành nhân tâm quỷ ngẫu, để cùng Quỷ mẫu kia sống chết một phen.

Nói tới đây, liếc mắt nhìn Diệp bá một cái: “Theo như người nói, chắc chắn hắn đã dùng thuật nguyền rủa nào đó giết chết chính mình, đem toàn bộ cương khí chuyển hóa thành oán khí, hơn nữa lại dùng  gỗ cây huyết hoè trước Minh Vương điện để làm tượng người, sau khi thành quỷ tu vi sẽ càng sâu, còn lựa chọn vị trí hạ táng nữa.

.

.

.

Tuy tôi không được nhìn tận mắt, nhưng có thể đoán được, nhất định hắn đã lựa chọn rất kỹ nơi chôn cất.

Ngoài ra, còn có Tuyết Kỳ trợ giúp. Tập hợp tất cả các yếu tố này, Diệp Tiểu Thước sau khi hạ táng, hồn phách tu luyện bảy bảy bốn chín ngày, muốn không thành lệ quỷ siêu cấp cũng không được……”

Nói xong cười chua xót, lắc lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tự biến mình thành nhân tâm quỷ ngẫu. Hắc Vu thuật tà ác này, không ngờ lại được dùng trên người một pháp sư chính phái.

.

. Diệp Tiểu Thước, ta thật phục ngươi!

Diệp bá quay đầu sang Tam Nương nói: “Bà có biết vì sao mình lại bị điên không?”

Tam Nương mê man lắc đầu.

Diệp bá thở dài, nói: “Là do lúc đó, khi Tiểu Thước hạ quyết tâm làm việc này, nó sợ bà phản đối, nên không dám nói cho bà biết, không ngờ cuối cùng cũng bị bà phát hiện. Lúc ấy nó đã chết, nếu bỏ mặc bà không lo, sợ rằng bà sẽ đến nhà ta gây rối, ngăn cản ta giúp nó tiếp tục hoàn thành kế hoạch, hơn nữa nó còn sợ bà sẽ nghĩ quẩn mà làm thương tổn chính mình.

Trong lúc tình thế cấp bách, đành phải tạm thời đảo loạn hồn phách của bà, vốn định sau khi việc này chấm dứt, sẽ giúp bà hồi phục như cũ.

.

.

thật không ngờ cuối cùng Tiểu Thước đã thất bại, không còn cơ hội trở về……”