Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Cập nhật: 09/04/2024
Tác giả: Thanh Tử
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 37,545,048
Đánh giá:                        
Đô thị
Dị Giới
Truyện ma
Linh Dị
     
     

"Tiền sinh bát quái, kỳ thực vẫn còn tồn tại, trong truyền thuyết hồng quân lão tổ thu lại pháp môn chứ không phải là đồ hình"

Diệp Thiếu Dương tiếp tục nói " Hậu thiên vô cùng ảo diệu, có thể hinh thanh 8 8 64 quẻ, nhưng không có pháp môn, kỳ thực không thể thực hiện, cái gọi là đạo thuật trước học 8 quái sau học khẩu khuyết, thường đây được gọi là đạo môn"

Tiền sinh bát quái nếu so sánh với hậu hậu thiên bát quái thì còn có rất nhiều biến hóa, nhưng không hiểu phương pháp và khẩu khuyết thì không có cách nào để tu luyện, Từ xưa đã có rất nhiều kỳ tài đã thử đoán ra khẩu khuyết của tiền sinh bát quái nhưng đều thất bại.

Diệp Tiểu Manh sau khi nghe xong, ngơ ngẩn nhìn hắn nói" vậy thiếu dương ca người có phá giải được không"

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu" Ngươi quá coi trọng ta, kỳ thực ta đã thử qua 1 lần, phát hiện đây là điều con người không thể nào làm được nên đã từ bỏ"

Diệp Tiểu Manh lại nói" vậy Thiếu Dương ca ngươi còn không nghĩ ra, thì khẳng định không còn ai có thể làm được, nhưng quan trọng Thiếu Dương ca trên tượng đá lại có khắc tiền sinh bát quái là từ đâu, chẳng lẽ cũng chỉ là tiền sinh bát quái không có khẩu khuyết"

" Không hẳn là vậy, ta nghĩ đây là 1 cách ám chỉ. . . .

" Diệp thiếu dương sờ cằm, nghĩ nghĩ nói" cái nếp uốn của quần áo này làm thực sự quá chân thật, nếu không phải là một cao thủ đạo gia, thì không thể chú y đến đây chính là 1 tiền sinh bát quái, khả năng đây là 1 cách thử chí, nếu có thể hiểu được thì ngươi có thể biết được thứ tiếp theo. . .

"

DIệp thiếu dương chỉ vào giữa đai lưng nói" ở đây cùng tiền sinh bát quái hội tụ nhũng hoa văn, các ngươi có nhìn ra thứ gì không"

Mọi người đều cùng tiến tới quan sát, tiểu mã nói" ở giữa chiếc đai lưng, có 1 lỗ hổng hình vuông, cổ nhân thường dùng để khảm đá, không phải như vậy sao, điều này ta xem từ rất nhiều bộ phim"

Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, ở giữa đai lưng, chính là có cái lỗ hổng hình vuông, nhìn qua thì rất tự nhiên, nhưng các ngươi xem kỹ lỗ hổng này cũng có thể bỏ vào thứ gì khác không"

Moi người nhìn nhau. Không nghĩ ra vật gì

DIệp thiếu dương thò tay vào túi, lấy ra thiên sư bài " ví như, cái này. . . . .

"

Liền đem thiên sư bài đặt vào lỗ hổng hình vuông, kết quả hoàn toàn trùng khớp không có 1 khe hở"

Diệp thiếu dương tâm tình cũng trở lên kích động, diều mà mình suy đoán hoàn toàn chính xác, cơ quan của tượng đá chính là dùng thiên sư bài để mở.

Chuyện tưởng như không thể, nhưng lại rất tự nhiên. Thiên sư bài này chính là vật sở hữu của diệp pháp thiên, Lại tượng trưng cho diệp gia đạo truyền thừa, chỉ có nó mới có thể mở ra cơ quan.

Sau khi thiên sư bài được đặt vào vị trí lỗ hổng đã kích hoạt cơ quan nào đó, phát ra tiếng" rắc răc" sau đó trên thân tượng phát ra ánh sáng, trải rộng toàn thân, sáng đến mức mọi mọi người không thể mở mắt nhìn ra được.

Diệp thiếu dương cảm nhận được một cỗ cương khí rất cường đại, chính mình luôn nghĩ diêp pháp thiện chỉ dùng đồ họa của tiền sinh bát quái làm 1 hình thức nhắc nhở, không ngờ. . . . lại thực sự tồn tại, hơn nữa vận dụng rất trơn tru, trong lòng sinh ra hoảng hốt, chẳng lẽ diệp pháp thiện thực sự đã thấu hiểu được thiên cơ, đã suy đoán ra được pháp môn của tiền sinh bát quái.

Tuy rằng mình luôn suy đoán diệp pháp thiện vô cùng cao thâm, nhưng đến trình độ này thì. . . . .

Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống đất, trong lòng bội phục, dập đầu về phía tượng đá, khi ngẩng đầu lên phát hiện thiên sư bài đã rơi xuống, rơi ở trước mặt, đứng dậy nhặt lên, nhìn lại tượng đá, ánh sáng đã biến mất, nhưng mà cỗ cương khí kia vẫn đang tràn ngập khắp gian phòng.

"" răng rác" ngón tay của tượng đá mở ra, quyển sách cũng rớt xuống, diệp thiếu dương nhanh tay đón lấy.

"" thành công" tiểu mã kêu to" Tiểu diệp tử ngươi thật trâu bò a, mau nhìn xem bên trong quyển sách được viết cái gì, có khi nào là " quỳ hoa bảo điển" thần công.

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt,

" nếu là quỳ hoa bảo điển ta sẽ bắt ngươi luyện"

Diệp thiếu dương vuốt ve quyển sách nói" không mở được"

Tiểu mã cả kinh nói" vì sao không mở được"

Diệp Thiếu Dương đem quyển sách đưa tới trước mặt hắn,

" làm bằng ngọc thạch, ngươi mở cho ta coi"

mọi người đều ngơ ngẩn bìa quyển sách đúng thật được làm bằng đá trang sách thì được làm bằng giấy thật, được phân tách rất rõ giàng, nhưng là. . . . Rốt cục bìa sách làm bằng đá ai mà có thể đem nó mở ra.

" bằng không đem nó đập đi" Tiểu mã nói" chắc cũng không ảnh hưởng tới trang sách bên trong đâu"

" tuyệt không thể làm như vây, vạn nhất có điều gi, sẽ không có bìa sách thứ 2 đâu" Diệp bá cao giọng nói, tiến đến phía diệp thiếu dương chăm chú nhìn quyển sách, nhìn qua vài lần, nghĩ nghĩ nói với diệp thiếu dương" tiểu cẩu à, tổ tiên đem thứ này giấu trên tượng đá, hơn nữa còn dùng tiền sinh bát quái làm cơ quan, khẳng định có nguyên nhân nào đó, nhất thời ngươi không nên mở ra, từ từ suy nghĩ, sau này chắc sẽ có biện pháp.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu,

điều Diệp bá nói cũng là ý của hắn, dù sao cũng đã có được nó, cứ đem về từ từ nghiên cứu, nếu không được thì có thể mang tới nhờ su phụ nghĩ cách.

Lại ở bên tượng đá kiểm tra thêm 1 lần, không phát hiện thêm thứ gì, diệp thiếu dương cùng mọi người rời đi, còn rất nhiều chuyện phải làm không thể ở lại đây quá lâu.

Diệp thiếu dương cúi đầu vái chào tượng đá, sau đó chăm chú nhìn mặt tượng, trầm mặc 1 hồi, mỉm cười nói" Đa tạ tổ tiên đã ban thưởng, ta là dùng chính thiên sư bài của người, sau lại có được quyển sách tuy không biết là sách gì, nhưng bất quá,

ta sẽ không thua kém người ta sẽ cố làm hết sức mình tuyệt đối không làm người thất vọng, bởi vì ta là con cháu diệp gia cũng là một thiên sư của Mao sơn.

Nói xong, xoay người hướng phía ngoài đi ra, Diêp thiếu manh đi đến bên cạnh, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn,

Diệp thiếu dương cười nói" ta tìm được bảo bối, so ra ngươi cũng rất cao hứng a"

Diệp Tiểu Manh ngượng ngùng cười cười, nói" Ngươi là ca ca ta, đương nhiên là ta phải cao hứng, Thiếu Dương ca, ta tin tưởng ngươi, tuyệt đối nhìn thấy khuôn mặt ngươi và tổ tiên rất giống nhau!

"

Diệp Thiếu Dương hơi hơi mỉm cười, lại đi rồi vài bước, đột nhiên cảm thấy dưới chân có chút kì quái, cúi đầu nhìn lại, chính mình đang đi qua, một vết chân có dính máu.

Trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, ở chân tượng đá, có một bãi máu sền sệt, trên sàn nhà còn có một ít bị dẫm ra dấu chân,

. Vội vàng quay đầu lại, ngồi xổm vết máu bên cạnh, tay quết 1 chút, bôi lên 1 đạo linh phù, niệm thiên hỏa chú, đem máu dốt cháy, một mùi tanh tưởi dần lan tràn khắp căn phòng.