Chương 1 - Kiếp Trước
Chương 2 - Hận Thế Giới Này
Chương 3 - Trước Tận Thế
Chương 4 - Hẹn Con Mẹ Cô
Chương 5 - Gặp Mặt
Chương 6 - Con Mẹ Nó Cô Có Bệnh À
Chương 7 - Còn Rất Đẹp Trai
Chương 8 - Thật Dơ
Chương 9 - Xao Động
Chương 10 - Không Mệt
Chương 11 - Sao Anh Lại Khóc
Chương 12 - Hôn Môi
Chương 13 - Rốt Cuộc Là Cô Muốn Thế Nào
Chương 14 - Đúng Là Mất Trí
Chương 15 - Đối Thoại
Chương 16 - Cô Muốn Làm Gì
Chương 17 - Bắn Mấy Lần
Chương 18 - Không Đánh Trúng
Chương 19 - Sao Cô Còn Chưa Đi
Chương 20 - Tự Biết Chừng Mực
Chương 21 - Câm Miệng Cho Tôi
Chương 22 - Quả Nhiên
Chương 23 - Rất Vi Diệu
Chương 24 - Sao Em Biết
Chương 25 - Búng
Chương 26 - Anh Muốn Làm Em
Chương 27 - Cần Gì Phải Làm Như Thế
Chương 28 - Liếm
Chương 29 - Anh Đúng Là Giỏi Liếm
Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Chương 31 - Bọn Mình Đang Hẹn Hò
Chương 32 - Dỗ Cục Cưng Thối
Chương 33 - Cục Cưng, Sao Em Lại Khóc
Chương 34 - Anh Không Thể Dỗ Em Sao
Chương 35 - Nói Linh Tinh
Chương 36 - Khoe Khoang
Chương 37 - Thần Đồng Làm Liếm Cẩu
Chương 38 - Xa Nhau Một Lát
Chương 39 - Chỉ Cần Không Sợ Chết
Chương 40 - Trèo Ban Công
Chương 41 - Đau Mông
Chương 42 - Không Được Đeo
Chương 43 - Quá Thô
Chương 44 - Em Đau
Chương 45 - Gọi Anh Là Cẩu Còn Hưng Phấn Hơn
Chương 46 - Chó Chết
Chương 47 - Di Chuyển Một Chút
Chương 48 - Quả Thực Xấu Xa
Chương 49 - Bắn Thật Nhiều
Chương 50 - Cục Cưng Ngoan
Chương 1 - Kiếp Trước
Chương 2 - Hận Thế Giới Này
Chương 3 - Trước Tận Thế
Chương 4 - Hẹn Con Mẹ Cô
Chương 5 - Gặp Mặt
Chương 6 - Con Mẹ Nó Cô Có Bệnh À
Chương 7 - Còn Rất Đẹp Trai
Chương 8 - Thật Dơ
Chương 9 - Xao Động
Chương 10 - Không Mệt
Chương 11 - Sao Anh Lại Khóc
Chương 12 - Hôn Môi
Chương 13 - Rốt Cuộc Là Cô Muốn Thế Nào
Chương 14 - Đúng Là Mất Trí
Chương 15 - Đối Thoại
Chương 16 - Cô Muốn Làm Gì
Chương 17 - Bắn Mấy Lần
Chương 18 - Không Đánh Trúng
Chương 19 - Sao Cô Còn Chưa Đi
Chương 20 - Tự Biết Chừng Mực
Chương 21 - Câm Miệng Cho Tôi
Chương 22 - Quả Nhiên
Chương 23 - Rất Vi Diệu
Chương 24 - Sao Em Biết
Chương 25 - Búng
Chương 26 - Anh Muốn Làm Em
Chương 27 - Cần Gì Phải Làm Như Thế
Chương 28 - Liếm
Chương 29 - Anh Đúng Là Giỏi Liếm
Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Chương 31 - Bọn Mình Đang Hẹn Hò
Chương 32 - Dỗ Cục Cưng Thối
Chương 33 - Cục Cưng, Sao Em Lại Khóc
Chương 34 - Anh Không Thể Dỗ Em Sao
Chương 35 - Nói Linh Tinh
Chương 36 - Khoe Khoang
Chương 37 - Thần Đồng Làm Liếm Cẩu
Chương 38 - Xa Nhau Một Lát
Chương 39 - Chỉ Cần Không Sợ Chết
Chương 40 - Trèo Ban Công
Chương 41 - Đau Mông
Chương 42 - Không Được Đeo
Chương 43 - Quá Thô
Chương 44 - Em Đau
Chương 45 - Gọi Anh Là Cẩu Còn Hưng Phấn Hơn
Chương 46 - Chó Chết
Chương 47 - Di Chuyển Một Chút
Chương 48 - Quả Thực Xấu Xa
Chương 49 - Bắn Thật Nhiều
Chương 50 - Cục Cưng Ngoan
Cô ta nói xong không quan tâm mở ra, vì thế mọi người thấy được cái gì gọi là chó dữ vồ mồi, con cóc gặm thiên nga trắng.
Một đống phân trâu bắn tung tóe lên hoa tươi.
Trong hình ảnh mơ hồ, mơ hồ thấy được một người đàn ông không mặc quần áo ngang ngược đè cô gái mảnh mai muốn làm gì thì làm.
Tôn Á hét lên một tiếng, nhanh chóng che miệng lại.
Giáo viên chủ nhiệm tức đến mức run rẩy: “Gọi Hứa Vong Xuyên tới đây cho tôi!
”
Văn phòng.
Hứa Vong Xuyên và Trương Hiểu Thi đứng, Diệp Tịch Nhan ngồi trên sô pha, còn đang khóc.
Người nào là người làm hại, người nào là người bị hại, ranh giới rõ ràng.
Cho dù giáo viên nói gì, Hứa Vong Xuyên đều chỉ nhìn sàn nhà tới phát ngốc, không cãi cọ không giải thích, tay cho vào trong quần cộc.
Trương Hiểu Thi liên tục nói Diệp Tịch Nhan đoạt đàn ông, không biết xấu hổ.
Giáo viên chủ nhiệm xoa mày, hỏi: “Bạn học Diệp, rốt cuộc là mọi chuyện thế nào?”
“Tối thứ sáu em gặp phải người xấu, Hứa Vong Xuyên thấy việc nghĩa hăng hái làm, đánh chạy lưu manh.
”
Nam sinh vẫn luôn im lặng lung lay.
Liếc mắt nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, có chút dao động.
Có lẽ cô thật sự nghiêm túc với anh, không có trào phúng, cũng không có trêu chọc.
Không ngờ tới người phụ nữ mới nói xong, lại khóc nói: “Ai biết cậu ấy đưa em về nhà, lại thú tính quá độ…”
Hứa Vong Xuyên: “…”
Trương Hiểu Thi xù lông, người khác không biết, nhưng cô ta biết rất rõ Hứa Vong Xuyên thế nào.
Hẹn hò mấy ngày, cô ta đều đã thuê phòng, người đều rửa sạch nằm trên giường, anh đều có thể đắp chăn giúp cô ta, nói đừng để bị cảm lạnh.
Cô ta từng thử với vô số người, biết nếu Hứa Vong Xuyên không phải gay, thì chính là người đàn ông tốt, bảo bối đốt đèn lồng đều khó tìm.
“Sao Hứa Vong Xuyên có thể thú tính quá độ đối với cô! Có cần mặt mũi không? Diệp Tịch Nhan! Chắc chắn là cô…”
“Sao không có khả năng?” Đôi mắt Diệp Tịch Nhan ngập nước, lớn tiếng nói: “Mông của tôi đều bị cậu ấy nắm tím, không tin cô tới đây nhìn xem!
”
Cuộc đối thoại càng thêm thái quá.
Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, bảo bọn họ mời phụ huynh tới nói chuyện.
Hứa Vong Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười: “Không có phụ huynh, chỉ có mình em, đuổi học hay thôi học, tùy tiện.
”
Không hiểu là người nào gõ cửa tiến vào, nói bên tai chủ nhiệm đang dạy dỗ hai câu, mơ hồ nhắc tới “quản lý mỏ Hứa” gì đó.
Vừa rồi sắc mặt giáo viên còn xanh mét lập tức thay đổi, vẻ mặt ôn hòa nhìn Hứa Vong Xuyên.