Chương 1 - Kiếp Trước
Chương 2 - Hận Thế Giới Này
Chương 3 - Trước Tận Thế
Chương 4 - Hẹn Con Mẹ Cô
Chương 5 - Gặp Mặt
Chương 6 - Con Mẹ Nó Cô Có Bệnh À
Chương 7 - Còn Rất Đẹp Trai
Chương 8 - Thật Dơ
Chương 9 - Xao Động
Chương 10 - Không Mệt
Chương 11 - Sao Anh Lại Khóc
Chương 12 - Hôn Môi
Chương 13 - Rốt Cuộc Là Cô Muốn Thế Nào
Chương 14 - Đúng Là Mất Trí
Chương 15 - Đối Thoại
Chương 16 - Cô Muốn Làm Gì
Chương 17 - Bắn Mấy Lần
Chương 18 - Không Đánh Trúng
Chương 19 - Sao Cô Còn Chưa Đi
Chương 20 - Tự Biết Chừng Mực
Chương 21 - Câm Miệng Cho Tôi
Chương 22 - Quả Nhiên
Chương 23 - Rất Vi Diệu
Chương 24 - Sao Em Biết
Chương 25 - Búng
Chương 26 - Anh Muốn Làm Em
Chương 27 - Cần Gì Phải Làm Như Thế
Chương 28 - Liếm
Chương 29 - Anh Đúng Là Giỏi Liếm
Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Chương 31 - Bọn Mình Đang Hẹn Hò
Chương 32 - Dỗ Cục Cưng Thối
Chương 33 - Cục Cưng, Sao Em Lại Khóc
Chương 34 - Anh Không Thể Dỗ Em Sao
Chương 35 - Nói Linh Tinh
Chương 36 - Khoe Khoang
Chương 37 - Thần Đồng Làm Liếm Cẩu
Chương 38 - Xa Nhau Một Lát
Chương 39 - Chỉ Cần Không Sợ Chết
Chương 40 - Trèo Ban Công
Chương 41 - Đau Mông
Chương 42 - Không Được Đeo
Chương 43 - Quá Thô
Chương 44 - Em Đau
Chương 45 - Gọi Anh Là Cẩu Còn Hưng Phấn Hơn
Chương 46 - Chó Chết
Chương 47 - Di Chuyển Một Chút
Chương 48 - Quả Thực Xấu Xa
Chương 49 - Bắn Thật Nhiều
Chương 50 - Cục Cưng Ngoan
Chương 1 - Kiếp Trước
Chương 2 - Hận Thế Giới Này
Chương 3 - Trước Tận Thế
Chương 4 - Hẹn Con Mẹ Cô
Chương 5 - Gặp Mặt
Chương 6 - Con Mẹ Nó Cô Có Bệnh À
Chương 7 - Còn Rất Đẹp Trai
Chương 8 - Thật Dơ
Chương 9 - Xao Động
Chương 10 - Không Mệt
Chương 11 - Sao Anh Lại Khóc
Chương 12 - Hôn Môi
Chương 13 - Rốt Cuộc Là Cô Muốn Thế Nào
Chương 14 - Đúng Là Mất Trí
Chương 15 - Đối Thoại
Chương 16 - Cô Muốn Làm Gì
Chương 17 - Bắn Mấy Lần
Chương 18 - Không Đánh Trúng
Chương 19 - Sao Cô Còn Chưa Đi
Chương 20 - Tự Biết Chừng Mực
Chương 21 - Câm Miệng Cho Tôi
Chương 22 - Quả Nhiên
Chương 23 - Rất Vi Diệu
Chương 24 - Sao Em Biết
Chương 25 - Búng
Chương 26 - Anh Muốn Làm Em
Chương 27 - Cần Gì Phải Làm Như Thế
Chương 28 - Liếm
Chương 29 - Anh Đúng Là Giỏi Liếm
Chương 30 - Ông Đây Thật Sự Muốn Làm Em, Muốn Đến Điên Mất
Chương 31 - Bọn Mình Đang Hẹn Hò
Chương 32 - Dỗ Cục Cưng Thối
Chương 33 - Cục Cưng, Sao Em Lại Khóc
Chương 34 - Anh Không Thể Dỗ Em Sao
Chương 35 - Nói Linh Tinh
Chương 36 - Khoe Khoang
Chương 37 - Thần Đồng Làm Liếm Cẩu
Chương 38 - Xa Nhau Một Lát
Chương 39 - Chỉ Cần Không Sợ Chết
Chương 40 - Trèo Ban Công
Chương 41 - Đau Mông
Chương 42 - Không Được Đeo
Chương 43 - Quá Thô
Chương 44 - Em Đau
Chương 45 - Gọi Anh Là Cẩu Còn Hưng Phấn Hơn
Chương 46 - Chó Chết
Chương 47 - Di Chuyển Một Chút
Chương 48 - Quả Thực Xấu Xa
Chương 49 - Bắn Thật Nhiều
Chương 50 - Cục Cưng Ngoan
Thấy mất mát của anh, Diệp Tịch Nhan cười rộ lên, nâng gương mặt ấm ức của anh hôn một cái:
“Đùa anh thôi, Hứa Vong Xuyên, cảm ơn anh đã tới cứu em.
”
Cả thế giới, chỉ có anh là đùi thật.
Hứa Vong Xuyên cứng đờ, đôi môi mím chặt buông lỏng ra.
Anh đè đầu cô lại, tức giận nói: “Cảm ơn là đủ sao? Ông đây đã mất đi một người bạn gái… Em định bồi thường thế nào đây?”
“Đã biết, bồi thường cho anh.
”
Anh đang định nhếch miệng cười.
Chỉ thấy Diệp Tịch Nhan lấy di động ra, chọn một búp bê thổi khí, còn hỏi anh: “Một cái đủ không? Hay là thêm hai cái cốc tự sướng?”
Còn chưa đi vào bệnh viện.
Trong thời gian ngồi trên xe, sau gáy Hứa Vong Xuyên không còn chảy máu nữa, xương sống cong thành con tôm cũng trở nên ngay ngắn lần nữa.
Nếu không phải còn có vết máu và vết ứ xanh, Diệp Tịch Nhan đều đã báo cảnh sát.
“Tê, vì sao anh khỏi nhanh như vậy?”
“Đã nói là đừng đến bệnh viện, tự nó sẽ khỏi, ông đây không phải đám trai bao không dùng được kia.
”
Đây là vấn đề xài được hay không sao?
“Như vậy sao được, anh có bất trắc gì em sống thế nào?” Cái đùi này còn ôm được không? Cuộc sống sau này sẽ thế nào?
Diệp Tịch Nhan nói đúng lý hợp tình, đừng nói là Hứa Vong Xuyên đỏ mặt, ngay cả gương mặt già của chú tài xế đều đỏ bừng lên.
Cô gái nhỏ bây giờ miệng đúng là ngọt.
Ngọt chết người.
Hứa Vong Xuyên nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, mím môi, làm bộ không chút để ý nắm tay cô.
Khi chạm tới bàn tay hơi lạnh của cô gái thì như bị điện giật run rẩy, nắm lấy thật chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cứu mạng.
Nắm tay mà thôi, sao còn thuận tiện rửa tay như vậy?
Đến bệnh viện kiểm tra, chụp một đống ảnh, quả thực không có việc gì, điều kỳ lạ nhất chính là, vết thương ở sau gáy đều sắp khỏi.
Bác sĩ kê thuốc xong, bảo bọn họ tự mình về bôi thuốc.
Chỉ bị trầy da, nhưng y như bị thương nghiêm trọng lắm, còn khám gấp.
Diệp Tịch Nhan hỏi anh, có thể bôi thuốc tới sau lưng hay không.
Hứa Vong Xuyên: “Không thể, nhà anh chỉ có mình anh.
”
“Vậy làm sao bây giờ? Có thấy ngứa hay không, bôi chút…”
“Không có.
”
“Em còn chưa nói xong mà.
” Diệp Tịch Nhan nói thầm một tiếng: “Còn chưa nói xong, anh đã biết không có?”
“Trong nhà chỉ có một chiếc giường.
”
“Đúng là thành thật.
”
Đều sắp 22 giờ, thời gian này thực sự rất vi diệu.
Không cẩn thận sẽ phải ngủ ở nhà Hứa Vong Xuyên, không cẩn thận sẽ là thấy máu, lại không cẩn thận…
Chưa tới mạt thế, Hứa Vong Xuyên đã chơi chán ngấy muốn chia tay.
Đàn ông đều không khác nhau mấy.