Dùng xong bữa sáng, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghỉ cho tương lai sau này. Tôi giành cả mấy tiếng đồng hồ để ghi chép lại các sự kiện quan trọng mà tôi đã từng trãi qua. Tay tôi khoanh tròn vào gạch đầu dòng thứ ba, đó cũng là vụ việc tôi luôn cảm thấy vô cùng thắc mắc từ đời trước cho đến hiện tại.
"Lúc đó không biết ai đã cứu mình?"
Đời trước, tôi thức tỉnh dị năng là khi cứu một đàn em sinh viên khóa dưới, rồi bị Tang Thi cắn trúng. Đàn em khóa dưới, không những không biết ơn mà còn thông đồng với những sinh viên và giảng viên khác tính giết tôi, nếu không nhờ có cô giáo sư đó tôi đã chết từ lâu rồi! Dù tránh khỏi cái chết, nhưng tôi cũng không thể ở lại nơi trú ẩn. Lúc đi đến gần sân vận động cơ thể tôi nóng như lửa đốt, hơi thở nặng nhọc, ý thức lại mơ hồ, còn bị một đàn tang thi bao vây. Tôi nghỉ cuộc đời của mình đến đây là kết thúc rồi! Không ngờ, một luồng sức mạnh thần bí, khiến tang thi từng con ngã xuống. Tôi chỉ mơ màng nhìn thấy hình bòng của ai đó bước đến gần mình trước khi ngất xỉu.
Lúc tỉnh dậy, trước mắt tôi là Hàn đội trưởng! Hàn Chấn Phong, là người bạn trung học của anh trai tôi. Người mà chăm sóc tôi khi tôi còn nhỏ vào những lúc anh trai tôi bận. Và cũng là đội trưởng của một tiểu đội nổi tiếng đến nổi chỉ cần nhắc đến tên thôi ai cũng muốn dè chừng.
"Anh là người cứu em hả?"
Nhưng đáp lại chỉ cái lắc đầu, anh nói thấy tôi sốt cao nằm ở trong phòng dụng cụ thể dục, sau đó liền đem tôi về nơi đồng đội anh ấy đang đóng quân. Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không biết được ngày đó là ai đã cứu tôi.
Tôi thở dài nghĩ, tay vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
[Giờ muốn có dị năng không lẽ cho tang thi cắn một cái sao!
]
[Nhưng không có ai điên mà đi làm việc đó cả!
]
Tôi chả muốn một lần nữa thử cái trải nghiệm kinh dị bị hàm răng máu me cắn vào da thịt đâu! Tự nghỉ tự rùng mình, nhìn bảng kế hoạch mình viết lên giấy, tay xé bịch snack khoai tây, bỏ từng miếng vào miệng, nhai rộp rộp.
"Những sự kiện quan trọng đều ghi vào. Hiện bây giờ anh trai có thể đã xuất phát đi về phía tây Mộc Quốc rồi! Tôi chỉ mong là anh ấy gặp được cô gái đó.
"
Còn mấy cái này thì phải chờ anh ấy gõ cửa nhà mình thôi! Và tôi cũng không thể ngồi ngây ngốc trong căn nhà mấy mét vuông này được. Trước đó, cứ tự tập luyện mấy bài huấn luyện khi gia nhập quân đội đi, để tăng cường cơ thể. Nghỉ là làm ngày, tôi bắt đầu bước vào khóa huấn luyện địa ngục cho thân thể yếu đuối.
Sáu ngày sau đó, tôi đã biến căn nhà của mình thành sàn chạy bộ, sau khi hoàn thành việc chạy buổi sáng. Tôi thở hổn hển, lấy khăn lau mồ hôi và uống một chút nước, ánh mắt nhìn về góc nhà đang để mấy thùng nước rỗng ở đó, thức ăn thì còn đủ nhưng nước đã gần hết rồi. Từ ngày tôi trọng sinh trở về thì mọi việc đều kỳ lạ! Đời trước, nguồn nước bị ô nhiễm là vào tuần thứ hai, tôi nhớ nhất rõ sáng hôm đó tôi mở vòi nước lên rửa mặt. Ôi thôi, một màu đen sì, khiến tôi giật mình hoảng hốt luôn á!
Những ngày qua tôi chỉ đành lấy nước bình tắm rửa, nên chiều này tôi phải ra ngoài tìm nước. Thật ra! Tôi cũng có thể đợi đội của Hàn Chấn Phong đến nhưng tôi vẫn quyết đi ra ngoài vận động chút gân cốt. Tôi nhớ không nhằm thì gần đây có cửa hàng tiện lợi! Trước mắt cứ đến đó coi có thu hoạch được gì hay không?
Đầu giờ chiều, nhìn mình trong gương một lần nữa trước khi bước ra khỏi nhà. Mái tóc gọn gàng cột cao, mũ lưỡi trai và khuẩn trang che đi hết khuôn mặt ưa nhìn, quần jean đen, áo thun trắng bên ngoài là áo khoác , giày thể thao đen, một cái ba lô đựng những nhu yếu phẩm cần thiết và một cây gậy bóng chày mua ở ngày đầu mới trọng sinh về. Gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ngoại hình của mình, tôi nhìn lại căn nhà một lần nữa trước khi rời khỏi đây.
Tôi cẩn thận áp sát tai lên cửa, nghe thử bên ngoài có động tỉnh gì hay không. Thấy an toàn mới từ từ mở cửa bước ra, tôi khép cửa thật nhẹ nhàng không gây tiếng động. Cửa của tất cả các khu căn hộ ở đây đều là khoá tự động, chỉ cần đóng cửa lại thì nó sẽ tự khoá, phải có mật khẩu mới vào trong được, nên là tôi không sợ có ai đó đột nhập vào nhà mình lấy trộm đồ.
Tôi đứng gần vách tường cao đến ngang ngực, trên đó phủ đầy rong rêu mà đưa mắt quan sát phía ngoài. Hiện giờ bên ngoài có tổng cộng năm con tang thi đang du đãng, tay tôi cầm chắt gậy bóng chày, bước từng bước đi về phía cổng chính, tay sắp chạm vào chốt khóa cửa, thì một giọng nói có âm vọng hơi lớn từ nhà bên kia vang qua bên nhà tôi.
"CÔ BÉ NHANH ĐI VÀO NHÀ, BÊN NGOÀI RẤT NGUY HIỂM!
"
Đó chẳng phải giọng hét của bà cô hàng xóm mấy hôm trước hay sao! Tôi chán nản nhìn bà cô không ngừng quơ tay múa chân đứng bên cửa sổ trên lầu gọi tôi đi vào trong nhà. Nhờ ơn bà cô mà giờ cả lũ phát hiện ra tôi, tang thi bọn chúng có thị lực rất kém nhưng thính giác và khứu giác là vũ khí của bọn chúng. Mấy con đó cơ thể cứng đơ, kéo đến trước cổng nhà tôi, nhìn con nào cũng máu me hung hăng đi chậm chạp về phía này mà thấy gớm, tay chúng xuyên qua các khe cổng sắt cố gắng bắt lấy con mồi béo mỡ là tôi đây! Tôi nhìn chúng, bỏ ngoài tai giọng hét như trời vang của bà cô nhà bên, hít vào thở ra chậm chạp.
[Coi như khởi động một chút đi ha!
]
Tôi dùng một lực thật mạnh đá văng cánh cổng. Đêm đầu tiên trọng sinh, vừa về đến đây, tôi đã quan sát, cái cổng này vì lâu ngày không được gia cố nên nó có dấu hiệu mục nát, chỉ cần dùng lực vừa phải thì sẽ sập ngay. Theo quán tính cú đá của tôi mà mấy con tang thi kia văng ra xa, nhưng như thế không làm bọn chúng nhục chí tiếp tục xông vào tôi.
Tay cầm gậy chạy lại một nam tang thi gần tôi nhất, hình như lúc còn là con người hắn rất ốm yếu nên thân xác chỉ có da bọc xương, thêm vào dấu vết hư thói khắp cơ thể, gân xanh trên mặt, mắt thì đỏ hoe, tay giơ lên tính nắm lấy tôi, hàm răng còn dính chút máu mở ra. Dù nhìn bao nhiêu lần tôi vẫn cảm thấy mắc ối qua đi! Cơm nước lúc trưa sắp nôn ra hết rồi.
Cố gắng bỏ qua cái suy nghỉ đó, tay cầm gậy dùng hết sức lực từ bữa luyện tập đến nay, nhắm vào đầu của tang thi mà đánh vào. Tôi vung gậy đánh liên hồi mới khiến đầu tang thi nát tan, máu văng tứ tung, dính hết lên người của tôi. Tôi cứ như vậy mà phát huy, con nào cứ tiến lên là tôi đập nát cái đầu của nó.
Biết vì sao tôi chỉ nắm vào đầu thôi không? Tại vì, trời ban cho bọn chúng thân thể bất tử dù chặt hết tứ chi chúng cũng sẽ nhe răng ra cắn bạn. Nhưng mà đời không có gì là hoàn hảo cả, tất cả mọi vạn vật trên thế giới này đều có điểm mạnh và điểm yếu. Bọn chúng cũng vậy! Điểm yếu của chúng chính là não, nơi trung tâm của virus điều khiển mọi hành động của bọn chúng. Bạn chỉ cần chém đứt đầu hoặc như hành động của tôi hiện giờ, cứ đập nát đầu nó là được. Nhưng việc đập này rất tốn sức chỉ có thể áp dụng lên tang thi sơ cấp, hành động chậm chạp thôi đó nha!
Sau khi xử lý năm con tang thi trước nhà, tôi ngồi ngã vào vách tường thở hổn hển. Cái này gọi là lục nghề nè! Cũng đã năm năm từ khi bị bán cho giới quý tộc và trọng sinh trở về, thể lực tôi đã yếu đi rất nhiều. Còn nhớ hồi đó, một mình xông pha chiến đấu với hơn một trăm tang thi, giờ thì để mấy đứa em đồng đội nhìn thấy, nó cười vào mặt.
"Haiz! Nhục nhã quá đi thôi.
"
Tự chế giễu bản thân được một lúc, tôi đứng dậy không quên cầm cây gậy bóng cháy nhính máu của cuộc chiến trước đó. Chuẩn bị đi qua con đường bên kia, thì bà cô lúc nãy lên tiếng cản bước chân của tôi.
"Cô bé, con đi đâu đó! Không nghe thấy lời ta nói. Bên ngoài rất...
.
"
Câu còn chưa nói hết bà cô ngạc nhiên nhìn mấy cái xác nằm lăn lóc, đầu bị đập nát kia mà không ngừng nôn thóc nôn tháo. Tôi cũng không thèm nhìn bà cô, đứng dậy từng bước đi qua dãy nhà bên kia đường.
Nói ra thì kiến trúc của khu dân cư này không khác gì là một thành phố thu nhỏ cả. Ở đây chia làm hai khu dân cư gồm: " khu thường dân và khu của giới thượng lưu". Nhà tôi thuộc khu thường dân, cách cửa hàng tiện lợi khoảng hai con đường. Nói cho dễ hiểu là giữa khu nhà của tôi và cửa hàng tiện lợi, là một khu nhà khác. Chỉ cần đi thẳng qua là sẽ tới ngay nơi mình cần đến.
Mạt thế bùng nổ rộng rãi là tám giờ sáng ngày hôm sau, mọi người ở đây đều đã đi làm, nên khu nhà này không khác gì là nơi bỏ hoang, yên tĩnh rất đáng sợ! Dù vậy, tôi cũng không chủ quan lơ là, vì chỉ một phút sai sót nhỏ sẽ bỏ mạng tại đây.
Cố gắng men theo con hẻm tối, không một ánh sáng chiếu vào. Đúng là tôi chả muốn chọn đường này đâu! Bởi vì chỉ có những chỗ bóng tối là nơi yêu thích của tang thi, để bọn chúng có thể ẩn nấp, sẵn sàng nhảy ra vồ lấy bạn lúc nào không hay. Thấy chưa vừa mới nghỉ xong, liền có một nữ tang thi không biết từ đâu nhảy ra lao vào người tôi, khiến tôi ngã lăn ra đất. Cô ta mở ra hàm răng sắt bén của mình nhắm vào cổ tôi mà cắn xuống, hên là tôi phản ứng kịp lấy gậy bóng chày chặn cái miệng thôi tanh kia lại. Dùng sức đá cơ thể kinh tởm này qua một bên, tiếp tục công cuộc đập nát cái đầu của cô ta.
[Ôi! Mình mệt sắp chết rồi.
]
[Mới chỉ đi được nữa đường thôi mà! Mày không được bỏ cuộc, vì mấy thùng nước khoáng cố lên nào Đồng Đồng!
]
Tôi tiếp tục hành trình của mình, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi chỗ này. Nhưng đời đâu có như là mơ, đi khoảng mấy bước là phải dùng sức đánh một hai con tang thi. Cứ như thế cho đến khi tôi thấy ánh sáng cuối con đường, tôi mừng rỡ nghĩ mình sắp ra khỏi con hẻm chết tiệt này rồi! Nhưng bước chân chưa ra khỏi con hẻm tôi liền có một linh cảm bất án. Nhưng giờ cũng không thể quay đầu lại nữa! Sau khi xử lý ba con tang thi trước cửa hàng tiện lợi, tôi cẩn thận mở cửa bước vào. Một luồng không khí lạnh lẻo đập thẳng vào người tôi, tôi rùng mình, mỗi một sợi lông trên người đều dựng đứng.
Bên trong giờ là một cảnh hoang tàn, đồ đạc rơi rải rác mỗi chỗ một ít! Vết máu kéo dài khắp nơi, mùi tánh sốc vào mũi khiến tôi nhíu mày. Hiện trường này còn rất mới, có thể xảy ra cách đây vài tiếng trước. Theo như kinh nghiệm của tôi từ kiếp trước thì tôi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay lặp tức. Tôi quay lưng chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi nhưng tay chưa chạm vào cánh cửa thì một lực lượng mạnh mẽ đánh tôi ngã lăn vào bức tường.
HẾT CHƯƠNG 3.