Chương 1 - Giới Thiệu
Chương 2 - Tái Sinh
Chương 3 - Không Gian
Chương 4 - Nhà Họ Trần
Chương 5 - Quản Gia Ai
Chương 6 - Ra Khỏi Không Gian
Chương 7 - Đi Đâu?
Chương 8 - Cơm Xin Lỗi
Chương 9 - Khách Sáo Quá Rồi
Chương 10 - Con Trai Tôi Cứu Cô
Chương 11 - Đòi Bồi Thường
Chương 12 - Bà Cào Chết Mày
Chương 13 - Điều Tra Cái Tên Hứa Lê Hương
Chương 14 - Cốt Truyện
Chương 15 - Phân Tích Ý Đồ Của Nữ Chính Trong Sách
Chương 16 - Phản Diện Vì Sao Lại Giết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 17 - Phán Đoán Thế Giới Hiện Tại
Chương 18 - Phối Hợp Diễn Kịch
Chương 19 - Bôi Thuốc Cho Nữ Chính
Chương 20 - Bồi Thường
Chương 21 - Tặng Quà Cho Cao Cường
Chương 22 - Hạ Mai Bị Ngã Chảy Máu Mũi
Chương 23 - Báo Công An Đi
Chương 24 - Hạ Mai Xin Lỗi
Chương 25 - Nguyên Thân Nghèo Rớt
Chương 26 - Câu Cá
Chương 27 - Làm Người Thì Cần Phải Biết Ơn
Chương 28 - Tìm Rau Dại
Chương 29 - Biết Đầu Thai Thật Là Tốt
Chương 30 - Hái Hoa Đỗ Quyên
Chương 31 - Sập Chuồng Bò
Chương 32 - Cứu Người
Chương 33 - Không Được Khám Bệnh
Chương 34 - Thuốc Không Thể Uống Bừa
Chương 35 - Nối Xương Cho Cụ Già
Chương 36 - Bị Bắt Gặp
Chương 37 - Đại Hội Phê Bình
Chương 38 - Có Khác Nào Giết Người?
Chương 39 - Hình Phạt Nặng
Chương 40 - Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn
Chương 41 - Đúng Là Một Xã Hội Khốn Kiếp!
Chương 42 - Đi Lên Núi
Chương 43 - Không Có Cơm Tối
Chương 44 - Ruồi Nhặng Không Cắn Người, Nhưng Ghê Tởm
Chương 45 - Cứu Giúp Các Cụ Già
Chương 46 - Ngã Nhào
Chương 47 - Cho Chàng Trai Ăn Cơm
Chương 48 - Không Thể Để Lại Sẹo
Chương 49 - Cho Anh Thử Độc
Chương 50 - Biến Thành Lão Già
Chương 428 - Tố Tố Lớn Và Tố Tố Nhỏ
Chương 429 - Làm Bánh Thanh Minh
Chương 1 - Giới Thiệu
Chương 2 - Tái Sinh
Chương 3 - Không Gian
Chương 4 - Nhà Họ Trần
Chương 5 - Quản Gia Ai
Chương 6 - Ra Khỏi Không Gian
Chương 7 - Đi Đâu?
Chương 8 - Cơm Xin Lỗi
Chương 9 - Khách Sáo Quá Rồi
Chương 10 - Con Trai Tôi Cứu Cô
Chương 11 - Đòi Bồi Thường
Chương 12 - Bà Cào Chết Mày
Chương 13 - Điều Tra Cái Tên Hứa Lê Hương
Chương 14 - Cốt Truyện
Chương 15 - Phân Tích Ý Đồ Của Nữ Chính Trong Sách
Chương 16 - Phản Diện Vì Sao Lại Giết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 17 - Phán Đoán Thế Giới Hiện Tại
Chương 18 - Phối Hợp Diễn Kịch
Chương 19 - Bôi Thuốc Cho Nữ Chính
Chương 20 - Bồi Thường
Chương 21 - Tặng Quà Cho Cao Cường
Chương 22 - Hạ Mai Bị Ngã Chảy Máu Mũi
Chương 23 - Báo Công An Đi
Chương 24 - Hạ Mai Xin Lỗi
Chương 25 - Nguyên Thân Nghèo Rớt
Chương 26 - Câu Cá
Chương 27 - Làm Người Thì Cần Phải Biết Ơn
Chương 28 - Tìm Rau Dại
Chương 29 - Biết Đầu Thai Thật Là Tốt
Chương 30 - Hái Hoa Đỗ Quyên
Chương 31 - Sập Chuồng Bò
Chương 32 - Cứu Người
Chương 33 - Không Được Khám Bệnh
Chương 34 - Thuốc Không Thể Uống Bừa
Chương 35 - Nối Xương Cho Cụ Già
Chương 36 - Bị Bắt Gặp
Chương 37 - Đại Hội Phê Bình
Chương 38 - Có Khác Nào Giết Người?
Chương 39 - Hình Phạt Nặng
Chương 40 - Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn
Chương 41 - Đúng Là Một Xã Hội Khốn Kiếp!
Chương 42 - Đi Lên Núi
Chương 43 - Không Có Cơm Tối
Chương 44 - Ruồi Nhặng Không Cắn Người, Nhưng Ghê Tởm
Chương 45 - Cứu Giúp Các Cụ Già
Chương 46 - Ngã Nhào
Chương 47 - Cho Chàng Trai Ăn Cơm
Chương 48 - Không Thể Để Lại Sẹo
Chương 49 - Cho Anh Thử Độc
Chương 50 - Biến Thành Lão Già
Chương 428 - Tố Tố Lớn Và Tố Tố Nhỏ
Chương 429 - Làm Bánh Thanh Minh
Ngày hôm sau, cho dù thân thể cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, thì Phong Tri Ý vẫn trả ngày phép với đội trưởng sản xuất để đi làm.
Nguyên thân đến nơi này khoảng một tháng, lại đi làm không tới năm ngày.
Hơn nữa, mỗi lần xuống đất không chỉ không làm được những công việc đồng áng, mà với thân thể đó cô ấy không thể làm được việc gì.
Vì vậy, đến giờ một công điểm cô ấy cũng không kiếm được.
Ở thời đại này, lao động sản xuất là một việc vô cùng trọng yếu.
Cuộc sống ở nông thôn hoàn toàn dựa vào công việc này để kiếm cơm và sinh tồn.
Cho nên có thể tưởng tượng được nguyên thân không được mọi người chào đón như thế này. Phong Tri Ý không thể không chăm chỉ một chút.
Nhưng sáng sớm cô đi theo một đám người còn chưa đi xuống ruộng, đã bị một người phụ nữ nông thôn mặt đen, răng hô ngăn lại:
“Thanh niên trí thức Trần, bệnh của cô đã khỏi chưa?”
Phong Tri Ý nhìn điệu bộ soi mói của cô ta, giọng nói cô ôn hòa hỏi thẳng vào vấn đề:
"Thím có việc gì sao?”
Người phụ nữ nông thôn có khuôn mặt sần sùi và đen sạm với lỗ chân lông to mắng Phong Tri Ý không ngừng:
"Nghe nói hôm qua cô khỏi bệnh đã mua thịt, dầu, gạo và mì để cảm ơn những thanh niên trí thức đã chăm sóc cho cô.
”
“Nhưng con trai tôi đã cứu mạng cô thì cô không cần thể hiện điều gì sao?"
Chuyện đêm qua trong điểm thanh niên trí thức, mà sáng sớm hôm nay đã lan truyền đến mức mọi người đều biết rồi sao?
Phong Tri Ý hơi lui về phía sau tránh né mùi hôi miệng của đối phương.
Cô nhìn lướt qua các thanh niên trí thức đi cùng mình thì thấy Hạ Mai đang trốn trong đám đông với vẻ mặt chột dạ. Cô thản nhiên hỏi:
“Con của thím?”
“Cô quên rồi à?!
”
Người phụ nữ nông thôn mạnh mẽ cao giọng nói:
"Hôm trước là một xô nước của con trai tôi cứu sống cô! Nếu không lúc đó cô đã toi mạng rồi!
”
Ồ, hóa ra là thằng ngu đó.
Nhưng ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, cô nhếch môi hừ lạnh:
"Cứu tôi?!
”
Đôi mắt trong trẻo kia tỏa ra khí lạnh, giống như đâm thẳng vào đáy lòng.
Người phụ nữ nông thôn kia bị dọa lỡ mất một nhịp tim đập, bà ta chợt cảm giác giống như có một luồng khí lạnh bò lên sống lưng.
Nhưng sự tham lam của bà ta vẫn giúp bà ta giữ được giọng nói the thé:
"Làm sao? Đó là ơn cứu mạng đấy! Cô cũng không phải người vô lương tâm mà không thừa nhận chứ!
”
"Ơn cứu mạng?"
Phong Tri Ý nhìn lướt qua quần chúng vây xem bị giọng nói the thé của bà ta thu hút tới, muốn dùng giá trị đạo đức để ép buộc cô à?
"Bệnh của tôi vốn là suy nhược thân thể, để một lát nữa là có thể tỉnh lại.
"