Chương 1 - Giới Thiệu
Chương 2 - Tái Sinh
Chương 3 - Không Gian
Chương 4 - Nhà Họ Trần
Chương 5 - Quản Gia Ai
Chương 6 - Ra Khỏi Không Gian
Chương 7 - Đi Đâu?
Chương 8 - Cơm Xin Lỗi
Chương 9 - Khách Sáo Quá Rồi
Chương 10 - Con Trai Tôi Cứu Cô
Chương 11 - Đòi Bồi Thường
Chương 12 - Bà Cào Chết Mày
Chương 13 - Điều Tra Cái Tên Hứa Lê Hương
Chương 14 - Cốt Truyện
Chương 15 - Phân Tích Ý Đồ Của Nữ Chính Trong Sách
Chương 16 - Phản Diện Vì Sao Lại Giết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 17 - Phán Đoán Thế Giới Hiện Tại
Chương 18 - Phối Hợp Diễn Kịch
Chương 19 - Bôi Thuốc Cho Nữ Chính
Chương 20 - Bồi Thường
Chương 21 - Tặng Quà Cho Cao Cường
Chương 22 - Hạ Mai Bị Ngã Chảy Máu Mũi
Chương 23 - Báo Công An Đi
Chương 24 - Hạ Mai Xin Lỗi
Chương 25 - Nguyên Thân Nghèo Rớt
Chương 26 - Câu Cá
Chương 27 - Làm Người Thì Cần Phải Biết Ơn
Chương 28 - Tìm Rau Dại
Chương 29 - Biết Đầu Thai Thật Là Tốt
Chương 30 - Hái Hoa Đỗ Quyên
Chương 31 - Sập Chuồng Bò
Chương 32 - Cứu Người
Chương 33 - Không Được Khám Bệnh
Chương 34 - Thuốc Không Thể Uống Bừa
Chương 35 - Nối Xương Cho Cụ Già
Chương 36 - Bị Bắt Gặp
Chương 37 - Đại Hội Phê Bình
Chương 38 - Có Khác Nào Giết Người?
Chương 39 - Hình Phạt Nặng
Chương 40 - Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn
Chương 41 - Đúng Là Một Xã Hội Khốn Kiếp!
Chương 42 - Đi Lên Núi
Chương 43 - Không Có Cơm Tối
Chương 44 - Ruồi Nhặng Không Cắn Người, Nhưng Ghê Tởm
Chương 45 - Cứu Giúp Các Cụ Già
Chương 46 - Ngã Nhào
Chương 47 - Cho Chàng Trai Ăn Cơm
Chương 48 - Không Thể Để Lại Sẹo
Chương 49 - Cho Anh Thử Độc
Chương 50 - Biến Thành Lão Già
Chương 428 - Tố Tố Lớn Và Tố Tố Nhỏ
Chương 429 - Làm Bánh Thanh Minh
Chương 1 - Giới Thiệu
Chương 2 - Tái Sinh
Chương 3 - Không Gian
Chương 4 - Nhà Họ Trần
Chương 5 - Quản Gia Ai
Chương 6 - Ra Khỏi Không Gian
Chương 7 - Đi Đâu?
Chương 8 - Cơm Xin Lỗi
Chương 9 - Khách Sáo Quá Rồi
Chương 10 - Con Trai Tôi Cứu Cô
Chương 11 - Đòi Bồi Thường
Chương 12 - Bà Cào Chết Mày
Chương 13 - Điều Tra Cái Tên Hứa Lê Hương
Chương 14 - Cốt Truyện
Chương 15 - Phân Tích Ý Đồ Của Nữ Chính Trong Sách
Chương 16 - Phản Diện Vì Sao Lại Giết Hết Tất Cả Mọi Người
Chương 17 - Phán Đoán Thế Giới Hiện Tại
Chương 18 - Phối Hợp Diễn Kịch
Chương 19 - Bôi Thuốc Cho Nữ Chính
Chương 20 - Bồi Thường
Chương 21 - Tặng Quà Cho Cao Cường
Chương 22 - Hạ Mai Bị Ngã Chảy Máu Mũi
Chương 23 - Báo Công An Đi
Chương 24 - Hạ Mai Xin Lỗi
Chương 25 - Nguyên Thân Nghèo Rớt
Chương 26 - Câu Cá
Chương 27 - Làm Người Thì Cần Phải Biết Ơn
Chương 28 - Tìm Rau Dại
Chương 29 - Biết Đầu Thai Thật Là Tốt
Chương 30 - Hái Hoa Đỗ Quyên
Chương 31 - Sập Chuồng Bò
Chương 32 - Cứu Người
Chương 33 - Không Được Khám Bệnh
Chương 34 - Thuốc Không Thể Uống Bừa
Chương 35 - Nối Xương Cho Cụ Già
Chương 36 - Bị Bắt Gặp
Chương 37 - Đại Hội Phê Bình
Chương 38 - Có Khác Nào Giết Người?
Chương 39 - Hình Phạt Nặng
Chương 40 - Ngây Thơ Đến Tàn Nhẫn
Chương 41 - Đúng Là Một Xã Hội Khốn Kiếp!
Chương 42 - Đi Lên Núi
Chương 43 - Không Có Cơm Tối
Chương 44 - Ruồi Nhặng Không Cắn Người, Nhưng Ghê Tởm
Chương 45 - Cứu Giúp Các Cụ Già
Chương 46 - Ngã Nhào
Chương 47 - Cho Chàng Trai Ăn Cơm
Chương 48 - Không Thể Để Lại Sẹo
Chương 49 - Cho Anh Thử Độc
Chương 50 - Biến Thành Lão Già
Chương 428 - Tố Tố Lớn Và Tố Tố Nhỏ
Chương 429 - Làm Bánh Thanh Minh
Phong Tri Ý ngước lên, lần thứ hai cô nhìn thấy đôi mắt khắc nghiệt mang theo ác ý dày đặc này.
Cô từ trong trí nhớ của nguyên thân biết được, đây là nữ thanh niên trí thức Hạ Mai ghét cô nhất.
Người này mặt mày dữ tợn, tính cách hung ác, nguyên tân tính tình nhu nhược sinh ra sợ hãi sau khi bị cô ta bắt nạt.
Nhưng hiện tại thân thể này đã bị cô nắm giữ hoàn toàn, cho nên Phong Tri Ý không hề dao động, lạnh nhạt nói:
"Hôm qua tôi đột nhiên phát bệnh, chưa kịp báo với mọi người một tiếng đã chạy tới thị trấn đi bệnh viện, truyền nước xong vừa mới trở về.
”
Nói xong, cô hướng về phía mọi người và hơi gật đầu:
"Xin lỗi, khiên mọi người lo lắng rồi.
”
Hôm qua cô không nói gì mà biến mất cả một ngày một đêm, đúng là có lỗi.
Chỉ là ngày hôm qua lúc cô tỉnh lại, bên ngoài đã là ban đêm.
Lúc đó mọi người đều ở đây, cô không tiện xuất hiện từ hư không, cho nên đành kéo dài đến bây giờ.
Người cao gầy phục hồi tinh thần đi tới ân cần hỏi cô:
"Thì ra hôm qua cô bị bệnh nằm viện à? Vậy bây giờ sức khỏe của cô thế nào rồi?”
Phong Tri Ý biết người này là nhóm trưởng Phạm Khải Minh, phụ trách thanh niên trí thức bọn họ.
Anh ta không biết chuyện hôm qua cô ngất xỉu, cô khẽ gật đầu:
"Cám ơn anh quan tâm, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.
”
"Vậy cô đã nói với đại đội trưởng một tiếng chưa?"
Người đàn ông nhã nhặn để tóc chia 3:7 tiến đến nhắc nhở:
"Hôm qua đột nhiên cô biến mất, cả đại đội đi tìm cô sắp tìm đến điên rồi!
”
Nam thanh niên trí thức tên Lục Giai Lương này, là người có thái độ tốt nhất đối với nguyên thân.
Cho nên Phong Tri Ý cười chân thành trả lời anh ta:
"Đã nói rồi, tôi vừa về là tìm đại đội trưởng giải thích nguyên nhân và bổ sung giấy tờ xin nghỉ rồi.
”
"Vậy là tốt rồi.
"
Phạm Khải Minh vượt qua Lục Giai Lương trả lời lại cô.
Liêu Chí Hồng ở bên cạnh nhịn không được nhìn thẳng vào trong phòng bếp:
"Trần Tố Tố, cô nấu cơm à? Nấu món gì mà mùi thơm vậy?!
”
"Tôi vừa mua ít thịt ở thị trấn về.
"
Mọi người vừa nghe thấy thịt, mắt "rầm" một cái sáng ngời như mắt sói.
Cô mỉm cười nói:
"Mọi người đói bụng rồi nhỉ, rửa tay ăn cơm trước đi.
”
“Được!
”
Nghe nói có thịt ăn, ai nấy đều chủ động bày bàn ghế, lấy bát đũa.
Chỉ là, khi nhìn thấy món ăn bày ra có thịt kho tàu miếng to sáng bóng, gà nướng cay giòn tan, trứng gà xào dưa chuột thanh mát, rau diếp xào thịt thái lát màu sắc hấp dẫn, canh đậu phụ rau xanh thơm ngon, còn có cơm gạo thơm ngon...
.