“Này, anh không sao chứ?” Diệu Diệu đứng ở cửa, không nhịn được hỏi.
Chẳng qua chỉ bị người ta cầm tay một chút, vả lại cô đã tốt bụng đứng ra đỡ đòn hộ rồi vậy mà Bạch Lập Nhân vẫn phải lao đến toilet kỳ cọ, phụ nữ cũng không phiền phức như anh ta nữa!
Vậy mà lúc nãy ra vẻ được như vậy, đúng là không dễ dàng gì mà!
“Nhỏ tiếng thôi, kẻo người ta nghe thấy!
” Anh vừa nói vừa lau tay, giọng nói sặc mùi cảnh cáo.
Hai người bọn họ mới tìm cớ trốn ra ngoài này.
Rõ ràng cô đang đứng đắn càu nhàu, nhưng ánh mắt xinh đẹp lại khiến người khác hiểu lầm rằng cô đang làm nũng.
Loại khiêu khích như có như không này quả thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Còn đối tượng đang bị “khiêu khích” thì đang nhìn cô bằng vẻ mặt lạnh lẽo.
“Tôi đưa cô đi.
” Cô càng như vậy, thái độ của anh càng lạnh lùng.
“Xem ra anh còn có chút lương tâm!
” Chỗ hẹn cách đây không xa lắm, nhưng đi bộ thì hơi mệt, đi taxi lại tốn kém, nghe Bạch Lập Nhân bảo sẽ đưa mình đến chỗ hẹn nên cô vui mừng ra mặt.
Diệu Diệu cười đến mặt mày sáng rỡ, rõ ràng là người thần kinh thô, không nhận ra bản thân đang bị người khác hiểu lầm.
“Bạch Lập Nhân, tôi để ý thấy cái cô tên Giai Giai gì đó mới “không cẩn thận” ngồi gần anh một chút, mà anh đã gần như nhảy dựng lên rồi.
” Ngồi trong xe, Diệu Diệu không bỏ qua cơ hội chế giễu anh.
Để Bạch Lập Nhân có thể tu luyện đến cảnh giới dám ôm lấy thắt lưng cô, hai người đã phải bỏ ra những sáu năm khắc khổ nhẫn nại.
Chứng nghiện sạch sẽ của người này trong mắt cô quả thực là một loại hài kịch.
Cho nên mỗi khi cần thiết, dù anh có ôm lấy eo cô, cô cũng không cảm thấy hoang mang, thậm chí còn có thể xem anh là chị em tốt mà đối đãi.
Cô nói như vậy là muốn chứng thực cái gì?
“Mùi nước hoa của cô ta gay mũi quá.
” Anh ném cho cô một lời giải thích, sau đó mặc cho Diệu Diệu tìm đề tài nào, anh cũng chỉ bày ra bộ dáng không thèm để ý.
“Không sao, cô không muộn, bọn tôi cũng vừa đến thôi.
” Người đàn ông đang đứng trước mặt cô có dáng người hơi gầy, ánh mắt vô cùng nhã nhặn.
Bộ dáng anh ta khi cười rất đẹp, giống như ngày xuân ấm áp, rõ ràng không khí tỏa ra từ người anh rất lạnh lùng, nhưng khi anh nở nụ cười, cô lại cảm thấy cả tâm hồn mình đều trở nên rất thoải mái.
“Xin chào, tôi tên là Liêu Diệu Trăn.
”
Bùm, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Lâu lắm lâu lắm rồi, cô chưa từng cảm thấy bối rối như vậy.
“Xin chào, tôi tên Tiết Khiêm Quân.
”
Vì thấy dáng vẻ đột nhiên trở nên mất tự nhiên của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười.
Béo: Có một sự hoang tưởng không hề nhẹ
P/s: Mọi người có thấy cái tên Tiết Khiêm Quân này quen quen không?
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!