Người chèo thuyền nên làm việc thì vẫn làm việc, nên nói chuyện phiếm thì vẫn nói chuyện phiếm. Chẳng ai để ý đến một con chó.
Lần mua bán này không kéo dài quá lâu, chưa đến nửa tiếng đã xong xuôi.
Có 57 cô bé bị bán đi, nhỏ thì có 5 - 6 tuổi, lớn có 15 -16 tuổi.
Cô nương trẻ tuổi thuộc thế hệ này của thôn Phục Ngưu đã bị tận diệt gần hết.
"Cha, ngài đừng bán ta, đừng bán ta!
"
Một bé gái bỗng bật khóc, tiếng gào phá tan bầu không khí im ắng nặng nề.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn, nhận ra cô bé chính là con gái của Bạch nhị thúc, tên Nha Nha. Lại nói, dưới gối Bạch nhị thúc không có con trai, chỉ có mỗi một đứa con gái này.
Bạch nhị thúc ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, buồn bực không lên tiếng. Từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn con mình dù chỉ một cái.
"Mang đi, mang đi.
"
Ông chủ Tiền không nhịn được, phất phất tay. Có một tên lực lưỡng đi qua, chẳng nói năng gì đã ngang ngược của kéo Nha Nha.
Tiếp đó, một người chèo thuyền quẳng nửa túi gạo đến trước mặt Bạch nhị thúc.
Nha Nha lớn lên rất đẹp, bán được 40 cân gạo.
Bạch nhị thúc yên lặng của nhấc túi gạo kia lên, quay người đi về nhà. Bên tai vẫn còn quanh quẩn từng tiếng gọi “Cha ơi!
” của Nha Nha.
"Mẹ ơi!
"
"Ông nội!
"
"Bà nội!
"
Những bé gái bị bán khác bỗng đồng loạn kêu lên. Từng tiếng gào khóc xé lòng, giống như đây chính là lần được kêu gào cuối cùng trong đời mình.
Thế nhưng. . .
57 bé gái, tất cả vẫn bị kéo lên thuyền. Vừa tiến vào trong khoang, tiếng kêu khóc của bọn họ cũng theo đó mà im bặt.
"Thôn trưởng Triệu, chuyện này ngươi làm khá lắm.
"
Ông chủ Tiền cười tủm tỉm, mở miệng khen ngợi. Sau đó gã nghiêng đầu, gật nhẹ với một một người chèo thuyền đứng gần đó.
Người chèo thuyền kia lập tức gánh nửa túi gạo đến, đặt bên chân lão thôn trưởng.
"Đây là thù lao đã thỏa thuận trước, 50 cân gạo.
" ông chủ Tiền cười nói.
"Vâng, vâng, vâng, tạ ơn ông chủ Tiền.
" lão thôn trưởng cúi người, luôn mồm vâng dạ. Khuôn mặt già nua tươi cười rạng rỡ, nom y như một bông vạn thọ nở rộ.
Ông chủ Tiền cũng không nhiều lời nữa, quay người lên thuyền.
Thuyền lớn nhanh chóng rời đi, từ từ biến mất dưới bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh.
Không lâu sau, từng nhà trong thôn Phục Ngưu đều có khói bếp bốc lên.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lại quay về bờ sông, lấy sọt trúc rách rồi đi đến chỗ cát vàng, sau đó nhóm lửa, nướng đồ.
"Sao rồi, có nghe lén được gì không?" Phương Tri Hành hỏi.
Tế Cẩu sắp xếp lại đôi chút rồi chậm rãi nói: "Hai người chèo thuyền kia liên tục nói nhảm, chủ yếu là về nữ nhân. Tối qua bọn chúng đi qua thanh lâu, ngủ với kỹ nữ. Rồi lại tả mấy ả kia trắng trẻo thế nào, tươi ngon mọng nước ra sao.
”
Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, phát hiện tâm trí con hàng này đã đi chơi rất xa. Cậu khinh bỉ nói: "Đáng tiếc, đời này mày có muốn cũng không đi thanh lâu được.
"
Tế Cẩu bị đánh về hiện thực, mắng: "Cút mẹ mày đi, có muốn nghe nữa không hả.
"
Phương Tri Hành chỉ chỉ đồ ăn đang nướng, lạnh lùng cười: "Không muốn ăn thì thôi.
"
Tế Cẩu lập tức đầu hàng, nói: "Được được được, Trương Trường Kích tao không chấp nhặt với loại tiểu nhân như mày.
"
Sau đó, nó nói tiếp: "Bọn họ nói, ông chủ Tiền này một đường xuôi nam, ven đường buôn bán rất nhiều bé trai bé. Đợi lúc đến quận thành Thanh Hà, bán sang tay cho người khác là có thể kiếm lời gấp 10 lần, thậm chí còn hơn.
"
Phương Tri Hành nhe răng nói: "Lòng mề đúng là đen như nước cống. Không gian thì không buôn bán được.
"
Tế Cẩu rất chi là tán thành, lập tức tiếp lời: "Bọn họ còn nhắc đến chuyện Bồ Châu đã xảy ra bạo động. Một kẻ rất mạnh tên Vương Thiên Bổ đã đứng lên tạo phản, giết thứ sử Bồ Châu, tự phong làm đại tướng quân- Thiên Bổ Bình Quân kiêm đô thống - Hải Nội Chư Hạo! Thanh thế mười phần to lớn.
"
Phương Tri Hành cau mày nói: " Quận Thanh Hà ở Đam Châu, không biết khoảng cách đến Bồ Châu bao xa.
"
Tế Cẩu thở dài: "Nếu có một tấm bản đồ thì tốt quá rồi.
"
Một người một chó hưởng dụng bữa tối, no căng cả bụng.
Sau khi ăn xong, Phương Tri Hành dập tắt lửa, cõng sọt trúc nát về thôn.
Vừa đến cửa thôn hắn đã ngửi thấy mùi nước cơm, cháo tràn ngập trong không khí, xộc thẳng vào mũi.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng lắc đầu.
"Ui cha, đây chẳng phải là Đại Ngưu à?
Từ chỗ rẽ giao lộ bỗng đâu có người bất ngờ nhảy ra, dọa cho một người một chó sợ run.
Phương Tri Hành định thần nhìn lại, thì ra là tên ăn bơ làm biếng nổi tiếng trong thôn, gầy như cây gậy trúc, xương sườn lộ ra ngoài tên Nhị Cẩu.
Thằng cha này vừa nghèo lại vừa lười, hơn 40 tuổi vẫn chưa cưới được vợ, một thân một mình sống qua ngày.
"Nhị Cẩu thúc, đã muộn như này mà vẫn chưa về nhà đi ngủ à?" Phương Tri Hành lên tiếng đáp lại.
Nhị Cẩu vỗ bụng nói: "Còn chưa ăn gì đâu. Ta đang định đến nhà Tống đại gia của ngươi mượn chút gạo đây.
"