Mê Tông Chi Quốc

Mê Tông Chi Quốc

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 633,983
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Truyện trinh thám
     
     

Gần mộ huyệt khu nghĩa địa ở ngoại thành chôn giấu rất nhiều "lò lửa", những lò lửa đó đều do xác chết mục rữa phân hủy, trộn lẫn với bùn hydrocacbua dưới lòng đất, từ đó hình thành một loại khí đốt đặc biệt. Hỗn hợp chất này bị vùi lấp nhiều năm trong động huyệt, một khi bất ngờ được giải phóng và tiếp xúc với không khí bên ngoài, nó sẽ sinh ra hiện tượng đốt cháy cực mạnh.

Lần này coi như Triệu Lão Biệt gặp vận rủi, viên Lôi Công Mặc mà lão ta muốn có lại nằm ngay giữa lò lửa tràn ngập khí hydrocacbua. Lão nhờ mọi người buộc sợi dây thừng vào viên đá để kéo lên, vô tình đã khiến vách đất hai bên mép khe bị sụt lở, hàng chuỗi cầu lửa từ trong kẽ phun lên nghe "phừng phừng". Quả cầu lửa thiêu đốt toàn thân khiến Triệu Lão Biệt giãy giụa quằn quại đầy đau đớn, thảm thiết gào thét; sợi dây thừng buộc quanh người lão ta cũng bị đứt thành từng đoạn, cả người và viên đá cùng rơi tõm xuống kẽ đất sâu hun hút.

Hội Tư Mã Khôi chứng kiến sự việc diễn ra ngoài dự liệu, liền vội vàng trườn người xuống ngó xem tình hình bên dưới, chỉ thấy đất đá cát sỏi từ hai bên vách đất rào rào lăn xuống, chiếc đèn kéo quân cũng rơi theo tắt ngấm, dưới đáy hố tối như hũ nút, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.

May mà ở gần chỗ viên Lôi Công Mặc là sào huyệt sinh sôi nảy nở của vô vàn kén nhộng đom đóm. Hàng ngàn vạn con đom đóm bị đánh động, bay túa ra từ gốc cỏ, điên loạn lao lung tung khắp nơi, ánh sáng đom đóm chập chờn di chuyển khắp khe nứt trong lòng đất. Nhờ vào màn sương ánh sáng nhàn nhạt âm u, hội Tư Mã Khôi có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh tượng phía dưới. Sau khi Triệu Lão Biệt bị rơi xuống khe, lão ta nằm ở chỗ cách mặt đất khoảng ba mươi mấy mét, nơi một đụn nham thạch thò ra chặn lại, đầu lão ta cắm xuống, chẳng rõ sống chết thế nào.

Tư Mã Khôi ở bên trên ra sức hét gọi Triệu Lão Biệt mấy câu. Không nghe thấy tiếng trả lời, trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng, nên định mạo hiểm lao xuống cứu người.

Hải ngọng thấy vậy vội cuống quýt can ngăn: "Thằng điên này! Khe đất kia là cái bình đất rỗng ruột đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sụt, cậu mà xuống chắc chắn sẽ bị chôn sống dưới đó. Lưng giắt mỗi cái cào gãy mà đòi liều mạng vào rừng săn cọp. Tớ nói cho cậu tỉnh, giờ không phải lúc giở thói anh hùng ra đâu!

"

Hạ Cần cũng bấn loạn hết cả lên, nhưng cô nàng còn thiếu chủ kiến hơn cả Hải ngọng, chỉ biết rối rít hỏi: "Bây giờ phải làm sao? Hay là chúng ta quay về tìm người đến giúp...

.

"

Tuy rằng Tư Mã Khôi cũng biết việc này vô cùng nguy hiểm, nhưng trực giác mách bảo cậu: Triệu Lão Biệt là một nhân vật kỳ tài hiếm có, bản lĩnh rất đỗi phi phàm, nếu lão ta phải bỏ mạng một cách lãng nhách và bất minh như vậy trong nghĩa địa La Sư này thì quả là đáng tiếc, nên cậu không thể thấy chết mà vô tình nhắm mắt, phẩy tay làm ngơ được. Trước mắt, việc cứu người là quan trọng, Tư Mã Khôi không nghĩ ngợi thêm nữa, chỉ rờ rờ vào dây lưng cài vũ khí buộc chặt ở ngang hông, trong đầu nảy ra một kế sách. Cậu lập tức bảo La Đại Hải và Hạ Cần đưa dây lưng của hai người ình rồi để họ ở bên trên tiếp ứng, sau đó liền phi thân bò xuống khe nứt phía dưới.

La Đại Hải và Hạ Cần vốn định tiếp tục khuyên ngăn nhưng nhìn thấy tư thế bò xuống hố của Tư Mã Khôi thì cả hai đều tròn mắt cứng miệng kinh ngạc. Nếu là người bình thường, bất luận là bò lên hay bò xuống, đương nhiên đều phải "đầu hướng lên trên, lòng bàn chân hướng xuống dưới", nhưng Tư Mã Khôi lại làm trái ngược hoàn toàn, chỉ thấy cậu ta "Đầu chúc xuống dưới, hai gối co lại, ngón chân bám chặt vào mép đá, hai cánh tay dang rộng đan chéo nhau nâng đỡ trọng tâm, trông chẳng khác nào một con thạch sùng bám chặt vào bờ tường chúc đầu thong dong bò xuống". Hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy loại thủ pháp quái dị như thế này trước đây, cho nên giờ cứ ngây ra, tim dường như trồi lên, đập phập phồng ngay trên cổ họng.

Thì ra món bản lĩnh leo vách vượt tường này của Tư Mã Khôi vốn là một tuyệt kỹ lục lâm, được tổ tiên truyền lại, có tên "Bọ cạp đảo đầu bò tường", hay còn gọi "tháo ủng ngược". Nghe nói, món "Bọ cạp bò tường" này vốn là một môn trong nghệ thuật xiếc dân gian, mà quê hương nổi tiếng nhất của bộ môn xiếc ở Trung Quốc thì phải kể đến huyện Ngô Kiều thuộc tỉnh Hà Bắc. Tại nơi này, từ ông cụ đã chín mươi chín tuổi đến đứa trẻ mới chập chững biết đi, bất luận già trẻ gái trai, người nào người nấy đều có vài món bí kíp nhà nghề giắt lưng, phòng khi gặp phải những năm làm ăn khốn khó, họ liền tụ hợp nhau lại thành từng nhóm đi nơi khác, mãi nghệ mua vui cho người để kiếm chút tiền mưu sinh. Đây là một truyền thống của người bản địa mà đời con nối đời cha từ thời thuở xa xưa, chẳng ai nói được chính xác phong tục này bắt đầu hình thành từ triều đại nào. Cách đây không lâu, ở gần khu vực Ngô Kiều, người ta mới khai quật được một ngôi mộ cổ có từ thời Ngụy Tấn, trên vách tường mộ có khắc một bức bích họa, trong đó mô tả các động tác biểu diễn xiếc thời cổ đại như "rốn đội bát", "bọ cạp bò tường", "lửa sao băng". Điều này chứng tỏ những tuyệt kỹ kiểu này đã có từ xa xưa với lịch sử rất lâu đời.

Tuy nhiên trong các động tác tạp kỹ có từ mấy trăm năm trước, môn công phu "bọ cạp đảo đầu bò tường" đã sớm bị thất truyền, có điều nó vẫn được tiếp tục kế th