Cô và Thiên Điệp bước ngang qua Ngọc Khuê, nhưng bị chị em song sinh đó chặn lại. Lúc này, Ngọc Khuê mới lấy lại tinh thần
- Con khốn, mày dám tát tao
- Cô có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy. Cẩn thận cái miệng của cô đấy
Cô nhíu mi khi nghe lời nói vừa mới thốt ra từ miệng của Ngọc Khuê, vốn định tha cho ả nhưng ả lại không biết điều chọc vào ổ kiến lửa là cô. (−_−#)
Thấy giọng nói của Tiểu Tuyết, Ngọc Khuê bỗng chốt rùng mình. Tuy lời nói bình thường nhưng lại chứa một sự uy hiếp vô hình nào đó. Nhưng mấy chốc, ả lại trấn định mình, không thể nào mà mình lại chịu thua 2 đứa con gái đã làm mình mất mặt này.
- Ha ha, làm như tao sợ những điều đấy lắm à? Tao là đại tiểu thư của tập đoàn xxx đấy, chúng mày thử động vào tao xem
Cô và Thiên Điệp không nói gì nhìn ả đang tự biên tự diễn một mình. Tập đoàn xxx? Chưa nghe bao giờ.
- Nói đủ chưa? Nói xong rồi thì cút làm tốn thời gian quá
Cô lạnh lùng nói, trước đến nay cô là người rất kiên nhẫn. Nhưng gần đây, quá nhiều tình tiết máu chó trong truyện này khiến cô bực mình. Tâm trạng không được xã street nên bây giờ cô cảm thấy rất rất rất là buồn bực.
- Sợ rồi sao? Nếu mày quỳ trước tao xin lỗi tao có thể rộng lượng tha cho đó
Cô cười lạnh không nói gì, trước đến nay cô không quỳ trước bất kì ai sao lại có thể quỳ trước mặt con bánh bèo này chứ. Cô tiến đến cái bàn gần nhất, cầm lên con dao gọt trái cây trên bày mà phóng một cái
Chỉ nghe thấy "Vút" một cái, con dao nhọn cắm chặt trên tường. Còn bên má Ngọc Khuê liền có mặt vạch dài lướt qua, máu đỏ chợt tràn ra bao phủ cả một bên má trái khiến khuôn mặt xinh đẹp chẳng mấy chốc biến thành xấu xí, ghê tởm đến phát sợ.
- Đừng để tôi nổi điên lên. Nếu không, không chỉ là thế này đâu.
Ngọc Khuê hoảng sợ ôm mặt chạy đi, cặp song sinh cũng sợ hãi chạy theo. Cô liền quay qua nói chuyện với Thiên Điệp, gương mặt tươi cười khác hẳn so với gương mặt lạnh lùng khi nãy. Thật bất ngờ khi 2 biểu cảm này lại cùng một người cơ chứ
- Chúng ta đi ăn thôi
- Ừm, nè Tiểu Tuyết lúc nãy cậu phóng chuẩn lắm, cậu dạy mình nhé
Thiên Điệp đối với biến hoa này của cô cũng không nói gì. Chỉ dùng gương mặt hâm mộ nhìn cô.
Tiểu Tuyết cảm thấy lòng ấm áp, vốn tưởng Thiên Điệp sẽ sợ hãi mà xa lánh mình. Nhưng cô thật không ngờ khả năng thích nghi của Thiên Điệp lại cao như vậy, vẫn chịu làm bạn với cô.
Cô và Thiên Điệp chọn một bàn trống mà ngồi ăn cơm, cười nói vui vẻ không quan tâm bất cứ ai khác
Còn mọi người thấy kịch đã hết liền nhanh chóng rồi đi. Phòng ăn lại trở về vẻ vốn có của nó ồn ào, náo nhiệt.
Ở một chỗ nào đó có thể thận lợi quan sát cả phòng ăn nhưng lại không gây chú ý nhiều. Có bốn chàng trai ngồi đấy, đương nhiên nói đến trai thì phải là trai đẹp mới giới thiệu. Bốn vị trai đẹp của chúng ta phải là mỗi người một vẻ mới sinh động chứ. Bỗng một người trong số họ lên tiếng
- A thật thú vị! Các cậu, có ai biết cô bé dễ thương kia là ai không?
- Là Vân Tiểu Tuyết!
!
!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên nhưng có vẻ khi nhắc đến tên Tiểu Tuyết thì lại có một chút ôn nhu. Vâng giọng nói ấy chính là của Tiêu Chính Phong. Mà người hỏi câu hỏi là Lôi Dạ Vũ, cũng là một trong số nam9 trong dàn hậu cung hùng mạnh của nữ9.
- A! Cậu quen cô bé đó à Chính Phong
Hai người con trai kia tuy im lặng nhưng tai lại âm thầm hướng lên muốn nghe câu trả lời. Chính Phong như có như không trả lời qua loa
- Ừ gặp qua một lần. Tôi đoán không lầm chắc cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Vân.
Tâm trạng của ba chàng trai khi nghe câu trả lời ấy liền biết sẽ không có thu hoạch gì lập tức ỉu xìu. Nếu mà có Tiểu Tuyết ở đây nhất định sẽ hoá đá tại chỗ, tại vì sao? Vì bốn chàng soái ca ở đây đều là nam9 hết đấy, tụ tập lại chắc chắn sẽ có âm mưu.
Chuông vào học bắt đầu, cô và Thiên Điệp đã vào lớp trước. Bốn vị nam9 của chúng ta bây giờ mới cất bước về lớp. Đang đi đường, Chính Phong lên tiếng
- Các cậu muốn làm quen Vân Tiểu Tuyết?
- Ừ_ Ba người đồng thanh
- Nếu vậy, tôi đoán 2 tuần nữa sẽ tới sinh nhật 15t của cô ấy, các cậu có thể mượn cơ hội ngay làm quen
- Thật à?_ Lại đồng thanh
- Ừ, chúng ta điều để ý Tiểu Tuyết, chúng ta sẽ thi xem ai mới có thể có được cô ấy. Nhưng nói trước, cô ấy là của tôi!
- Cô ấy phải là của tôi_Lôi Dạ Vũ lên tiếng, giọng thập phần tự tin
- Đừng mơ, trái tim cô ấy sẽ là của tôi_ Bạch Dật cũng không yếu thế lên tiếng
- Người cô ấy yêu phải là tôi_ Hiên Viên Ngạo Thiên cũng phản bác, giọng nói mang vài phần bướng bỉnh.
- Được rồi, chúng ta đợi xem, rốt cuộc cô ấy sẽ là của ai,
vào học thôi
Tiêu Chính Phong lên tiếng cắt ngay sự tranh chấp của cả đám
Và cuối cùng buổi học đầu tiên của cô cũng kết thúc như vậy. Thật là một ngày học đáng nhớ.