(Chương có chứa một số chi tiết nhạy cảm, vui lòng cân nhắc trước khi đọc!
)
Thấy Thiên đang đắm đuối nhìn mình không chớp mắt thì hai má Vy nóng bừng lên. Giọng cô lắp bắp:
"Bộ...
.
Mặt tôi có dính gì hả?"
Thiên chợt bừng tỉnh, vội đáp:
"Ờm.
.
.
Có đó, để tôi lấy nó ra cho em"
"Không.
.
.
Không cần đâu mà!
"
Nói rồi không kịp để cô đồng ý, Thiên nhấc người dậy, nhẹ nhàng áp sát khuôn mặt điển trai lại gần mặt Vy. Bờ môi êm ái khẽ chạm vào trán khiến cô thiếu nữ lại càng thêm phần xấu hổ. Nhìn sơ qua cũng thấy mặt Vy đã đỏ lên như người đang bị sốt cao. Vẻ đẹp tuổi mười tám của cô chưa gì đã bị một tên lạ hoắc lăm le, chiếm đoạt từng chút một. Vy thầm mắng anh ta quả là tên háo sắc, bỉ ổi, tham lam và cực kỳ vô sỉ. Nội tâm Vy kêu gào, không biết phải xử lý tình huống này như thế nào cho phải. Cô liền bịa ra bừa một lý do để trốn tránh:
"À đúng rồi.
.
.
Tôi đi rửa tay cái đã, trông có hơi bẩn quá thì phải.
.
.
"
Nghe vậy Thiên mới chịu lùi người lại, tránh đường cho cô đi. Vy thở phào nhẹ nhõm, cái tình cảnh chết tiệt gì đây chứ. Cô hất nước lên mặt cho tỉnh táo, cố thoát khỏi cơn mộng mị chết tiệt này. Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật đó thôi, mọi thứ diễn ra đều không phải là mơ rồi. Cô đã đến Sài Gòn, cô Hai của cô đã qua đời và.
.
.
Cô sắp trở thành thiếu phu nhân của Lê gia sao? Đúng thật là điên rồ mà!
Lát sau trở lại chỗ giường thì thấy Thiên đã ngủ từ lúc nào. Vy tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại mỗi cây đèn ngủ tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Lần này cô đánh bạo, nằm lên giường ngủ cùng với Thiên. Nghĩ dù sao thì anh ta cũng đã ngủ say, chắc sẽ không làm gì mình đâu. Hai hàng mi cô nặng trĩu nhắm mắt lại, bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Trong mơ màng, Vy cảm nhận được cả thân thể mình đang áp vào thứ gì đó to lớn. Nó có thể bao phủ cả người cô lại, thật ấm áp làm sao! Cơ thể cô không tự chủ mà co rút lại trong vòng tay của cái thứ kia.
"Phu nhân! Phu nhân à! Mau dậy đi thôi! Lão bà bà đã tới rồi!
Tiếng hối thúc của ai đó khiến Vy rất khó chịu. Nếp ngủ của cô khá xấu, mọi khi mẹ gọi dậy đi học thì y như rằng, xin thêm năm đến mười phút. Có lần mẹ hỏi thì Vy chỉ cười rồi nói là đợi hồn nhập xác. Mẹ cô cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán với đứa con gái của bà.
Vy chầm chậm hé mắt ra, ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ chói chang. Cả cơ thể đầy mệt mỏi của cô chầm chậm ngồi dậy. Khoảng vài phút sau, cô lại đảo mắt nhìn quanh, nhìn đến cái đồng hồ thì chợt hoảng hốt. Cô thốt lên:
"Đã hơn mười giờ rồi sao!
"
Cô vội nhảy tót xuống giường, chạy một mạch vào phòng tắm. Làm vệ sinh cá nhân xong Vy mới chầm chậm bước ra. Không hiểu sao mà ở phần ngực cô lại có cảm giác hơi đau. Kỳ kinh nguyệt vừa qua sao lại có triệu chứng như vừa bắt đầu hành kinh, thật kỳ lạ. Một chị gái trẻ tầm độ hai mươi đứng đợi Vy bước ra. Thấy Vy nhìn mình, chị ta bắt đầu giới thiệu về bản thân:
"Chào em! Chị tên là Nhung, được chủ tịch sắp xếp để chăm sóc riêng cho em hôm nay.
"
Có vẻ như chị ta vẫn chưa biết Thiên sẽ kết hôn với cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình. Nhung chỉ nghĩ đơn thuần Vy cũng như là người tình của chủ tịch, bởi anh ta có tính trăng hoa mà. Thấy Vy còn đang ngơ ngác thì Nhung nói tiếp:
"Em chọn một bộ đồ để thay đi, hôm nay lão bà bà đến công ty nên không thể qua loa được đâu!
"
"Dạ, em biết rồi.
"
Lựa một hồi Vy mới tìm được một bộ váy ưng ý. Tuy thiết kế không quá nhiều chi tiết, nhưng nó lại đem đến một vẻ đẹp khác lạ. Nhung nhanh tay giúp Vy mặc vào. Xong chị ta còn tấm tắc:
"Trời! Không ngờ em mặc lên lại đẹp như vậy đó, bảo sao chủ tịch lại không điêu đứng cơ chứ!
"
Nói rồi cả hai cùng bật cười, Vy thầm nghĩ cái tên đó bình thường thích mấy bộ gợi cảm chứ có phải giản đơn như thế này đâu. Hoàn tất mọi việc ở trên này thì Nhung dắt Vy xuống bên dưới họp mặt với mọi người. Cô hồi hộp tới nỗi lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, môi bất giác mím chặt.
Dưới này, Thiên đang bận rộn tiếp đón đoàn xe của bà nội. Anh thầm than:
"Đi coi mắt cháu dâu thôi mà đem hết nguyên cái dòng họ theo luôn hả trời!
"
Đoàn từ đâu đứng sát bên cạnh, thì thầm với anh. Giọng anh ta u ám như hồn ma:
"Chứ sao nữa, bình thường có bao giờ nghe chủ tịch nói tới việc lấy vợ, sinh con đâu chứ! Bà nội xem đó là việc hệ trọng của gia tộc cũng phải thôi chàng trai ơi!
"
"Cậu định hù chết tôi hay gì vậy Đoàn!
"
Nhưng khi Thiên vừa quay mặt lại thì anh ta đã biến đi đâu mất, hành tung không khác gì một con ma thật. Thiên bất giác rùng mình một cái. Chợt anh lại nhớ đến Thanh Vy, không biết cô ấy đã chuẩn bị mọi thứ đến đâu rồi. Nghĩ lại chuyện đêm qua mình có hơi quá đà, không biết có làm Vy đau hay không. Anh chỉ sợ con bé lăn ra ăn vạ thì lúc đó lại rắc rối to.