Ninh Hinh, Đơn linh căn Mộc hệ, độ tinh khiết là 9. Nàng biết rõ mình là Mộc linh thể cho nên độ tinh khiết hẳn là tối đa. Kết quả kiểm tra này hẳn là do tác dụng của hơi thở Linh Ngọc.
Phong chủ Đan Đỉnh phong nói: "Về vị đệ tử này, các ngươi coi như cho ta mặt mũi, đừng đoạt của Đan Đỉnh phong, tại hạ đa tạ các vị trước.
"
Hắn vừa dứt lời thì thấy một nam tu sĩ đi vào chính điện.
"Ta thu đệ tử này.
" Chỉ nhìn thấy nam tu sĩ kia mặc một bộ Thanh y, đầu đeo chiếc khăn, mặt cắt như dao, lông mày như tranh mực họa, đôi mắt như làn thu thủy. Hay cho một ôn nhu chi nhân! Thật khiến cho người ta bất tri bất giác thân cận.
"Đệ tử bái kiến Đạo Quân Thanh Mộc!
"
Chưởng môn và Các Phong chủ mỗi phong đều đứng dậy hành lễ với nam tu sĩ.
“Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?” Mỹ nam hỏi Ninh Hinh.
"Đệ tử bái kiến sư tôn" Ninh hinh lập tức tiến lên dập đầu, sau khi nhìn thấy phản ứng của những người phía trên, trong lòng nàng biết người này hẳn là tu sĩ Hóa Thần, ở đây không ai dám tranh đây này.
"Tốt lắm, từ nay ngươi sẽ là đệ tử của Diệp Tranh ta, hôm nay các vị ở đây làm chứng, ngươi ngay chỗ này gọi vi sư là được rồi.
"
Ngay sau đó một đệ tử bưng tách trà đi tới, Ninh Hinh nhận lấy trà, dập đầu ba cái với Thanh Mộc đạo quân, "Đệ tử Mục Ninh Hinh bái kiến sư tôn.
"
"Từ nay trở đi ngươi chính là đệ tử của Thanh Mộc đạo quân ta, ngươi ra ngoài từ biệt người nhà đi, vi sư bên ngoài chờ ngươi.
"
"Đã biết, sư phụ.
"
Ninh Hinh ra khỏi chính điện, nàng hơi choáng váng, thế là xong à? Làm đệ tử có đơn giản như vậy không?
"Tỷ tỷ, chờ ta một chút, chúng ta cùng trở về tạm biệt gia gia, ta nghe người khác nói rồi, không đến Trúc Cơ là không thể rời tông môn đấy.
"
"Ừ, vậy chúng ta nhanh chóng trở về đi.
"
Lúc này Mục Ninh Nguyệt cũng đi ra khỏi đại sảnh, nàng không còn vui sướng như khi được Chưởng môn nhận làm đệ tử nữa, Mục Ninh Hinh chính là luôn luôn may mắn như vậy, có sư phụ là tu sĩ Hóa Thần, vốn tưởng rằng với tư chất của nàng, tại Thiên Nhất tông này nàng nhất định sẽ hơn Ninh Hinh, thật không ngờ...
.
Tại nơi Mục gia ở trong Thiên Nhất tông.
“Sao ngươi lại trở về?” Tộc trưởng Mục Khiêm lo lắng hỏi, rất nhiều đệ tử Mục gia cùng trưởng lão tụ tập xung quanh.
"Gia gia, sư phụ bảo ta về từ biệt người.
"
"Ninh Hinh, ngươi bái sư rồi à? Nói nhanh lên ngươi bái ai?" Mục Thủy Lam vội vàng chạy tới kéo Ninh Hinh hỏi, nàng là Song linh căn nên hiện tại chỉ là đệ tử ký danh của Linh Phù phong, không có sư phụ.
"Là đạo quân Thanh Mộc. Tỷ tỷ bái tu sĩ Hóa Thần làm sư phụ.
" Ninh Ý tiếp lời lớn tiếng nói, tựa như người trở thành sư phụ của nàng là hắn.
“Thật sao?” Tộc trưởng hào hứng hỏi.
“Đúng vậy, gia gia, sư phụ ta là đạo quân Thanh Mộc.
”
“Tốt.
.
.
Rất tốt.
.
. Rất tốt!
” Tộc trưởng Mục Khiêm nói tốt liên tục.
Ngay sau đó người Mục gia đều vây quanh Ninh Hinh và nói tương tự.
Ninh Nguyệt vừa trở về sân nhỏ Mục gia liền thấy Ninh hinh được đám đông vây quanh, oán hận trong mắt nàng lập tức bốc cháy, Mục Ninh Hinh, để xem, một ngày nào đó ta sẽ chà đạp ngươi dưới chân!
Sau khi từ biệt Mục gia, Ninh Hinh đi tới đại điện Chưởng môn, Đạo quân Thanh Mộc đang nói chuyện với Chưởng môn, nhìn thấy Ninh Hinh hắn hỏi: "Tạm biệt người nhà xong chưa?"
“Dạ rồi thưa sư phụ.
”
“Được, chúng ta về Vân Hải phong thôi.
”
Nhìn vào Vân Hải phong phía trước mắt nàng, Ninh Hinh cũng không nói được gì vì quá khiếp sợ, hoàn toàn khác hẳn với đỉnh phong của Chưởng môn, của Chương môn rất trang nghiêm, khiến người ta không dám tự phụ, nhưng đỉnh Vân Hải lại đẹp như vậy, giống như tiên cảnh, nghĩ đến sau này nàng sẽ ở lại đây tu luyện, Ninh Hinh hết sức kích động.
"Nơi vi sư ở là đỉnh Vân Hải, ngươi cứ đi dạo chơi rồi chọn động phủ trước, ngày mai lại đến tìm vi sư.
"
"Đã rõ thưa sư phụ.
” Từ trong động phủ sư phụ đi ra, Ninh Hinh nhìn cảnh sắc tựa như tiên cảnh, linh khí hấp thụ được còn nồng đậm hơn mấy lần trong phủ Mục gia, nàng quả thật sẽ chiếm được tiện nghi từ vị sư phụ này.
“Sư tỷ, ta là Lâm Lạc, quản sự của Vân Hải phong. Sư tỷ nếu có cần gì thì có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào. Đây là phù Truyền âm của ta.
" Thanh âm một đại thúc trung niên vang lên sau lưng Ninh Hinh.
"Tiền bối, xin chào. Ta là Mục Ninh Hinh, ngươi gọi ta là Ninh Hinh hay Hinh nhi đều được. Hôm nay ta mới đến đây, về sau phiền toái ngươi rồi.
" Bị một tiền bối Kim Đan hậu kỳ gọi tỷ tỷ có chút kỳ quái, Ninh Hinh liền vội vàng quay về.
"Ngươi là đệ tử của Đạo quân, tức là ngươi cùng bối phận với Chưởng môn, ta chỉ là quản sự trên đỉnh, nên gọi như vậy.
" Lâm Lạc tiếp tục nói.
Khi hắn còn nhỏ thì nạn đói hoành hành, phụ mẫu tỷ muội đều lần lượt qua đời, ngay thời điểm hắn tưởng mình sẽ chết đói, Đạo quân Thanh Mộc đã cứu hắn và đưa về Thiên Nhất tông, nhưng hắn cũng chỉ là một Tứ linh căn, không thể trở thành đệ tử chính thức của Thiên Nhất tông được, cho nên hắn đã đến Vân Hải phong và trở thành đệ tử tạp dịch.
Sau khi tu luyện, hắn may mắn gặp Đạo quân Thanh Mộc không chỉ một lần, mặc dù chỉ là một đệ tử tạp dịch, nhưng vì tu luyện ở Vân Hải phong nên thu được nhiều tài nguyên tu luyện hơn những người khác.
Trên đỉnh Vân Hải rất ít người, việc làm cũng không nhiều, thời gian tu luyện của hắn càng tăng, nếu không, hắn làm sao có thể dùng Tứ linh căn tiến tới Kim Đan?
Cho nên Lâm Lạc rất khách khí với Ninh Hinh, cũng không có biểu hiện ra vẻ của tu sĩ Kim Đan, đây là đệ tử đầu tiên của Đạo quân, nàng nhất định có gì đó rất đặc biệt.
Nhìn Lâm Lạc kiên trì, Ninh Hinh cũng không tiếp tục chủ đề này nữa: "Lâm thúc thúc, người kể cho ta nghe về đỉnh phong của chúng ta được không, để ta có thể hiểu rõ hơn.
.
. sư phủ kêu ta tự mình chọn động phủ.
"
Vân Hải phong, một trong tám đỉnh núi chính của Thiên Nhất tông, nơi của Phong chủ của đỉnh phong, Đạo quân Thanh Mộc, là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, Đơn linh căn Mộc hệ.
Vân Hải phong là đỉnh núi mà tất cả đệ tử Thiên Nhất tông đều muốn bước vào, không kể đến Phong chủ của đỉnh núi là Đạo quân Thanh Mộc, mà còn có phong cảnh tuyệt đẹp trên đỉnh núi, linh khí nồng đậm và còn có Linh thảo cùng Linh quả, đây chính là thứ tu sĩ rất cần.
Trên Vân Hải phong có một mảnh đất riêng cho Linh quả, Linh quả trong đó ngay cả các Phòng chủ ngọn khác cũng thèm muốn, ngoài ra còn có Dược Viên rải rác khắp nơi.
Đạo quân Thanh Mộc, tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, là vị Luyện đan sư duy nhất của Nhạc Thiên giới, cũng là một vị Dược sư.
Luyện đan sư, đa số là căn cứ đan phương luyện dược, tư chất tốt mới có khả năng sáng tạo cái mới.
Dược sư, này lại rất bất đồng, Dược sư có thể căn cứ mức độ bị thương mà phối dược luyện thuốc, điều này cần có đủ kiến thức mới làm được, và sử dụng thuốc của họ cũng triệt để giải quyết tại họa ngầm trong thân thể hơn là dùng đan dược.
Dược sư và Đan sư cũng không thể so sánh được, Dược sư giỏi có thể sẽ không luyện đan được, Đan sư giỏi cũng chưa chắc có thể trở thành Dược sư. Muốn có đủ cả hai thì ngoại trừ thiên phú cũng cần có sư phụ có chuyên môn.
Đạo quân Thanh Mộc hy vọng trước khi hắn phi thăng có thể bồi dưỡng ra một vị Dược sư cũng như Luyện đan sư. Nhưng yêu cầu của hắn quá cao, không có đệ tử nào có thể đáp ứng được yêu cầu của hắn. Ngay lúc hắn đang muốn bỏ cuộc, đang chuẩn bị hạ thấp yêu cầu của mình để tìm một đệ tử nhận làm đồ đệ thì Ninh Hinh đã đụng phải hắn rồi.
Mộc linh thể, trời sinh đã có hiểu biết về linh thực mà người thường không thể lĩnh hội được, có thể chỉ cần được dạy dỗ đàng hoàng, Thiên Nhất Tông sẽ lại sinh ra một Dược sư, Luyện đan sư ưu tú đấy.
Sở dĩ Đạo quân Thanh Mộc biết Ninh Hinh là Mộc linh thể không phải vì hơi thở Linh Ngọc vô dụng, mà bởi vì hắn cũng là Mộc linh thể, tu sĩ giống nhau về Linh thể thì khi ở một thời điểm nhất định nào đấy sẽ cảm ứng được.