Trở lại bên hồ nước, trận chiến của đám Hạ Thiên Vượng vừa mới kết thúc, bọn họ đang dọn dẹp chiến trường, chuẩn bị đi tìm Ninh Hinh.
"Sư tỷ, ngươi đã trở lại, chúng ta chuẩn bị đi tìm ngươi.
" Đỗ lão tam nói.
"Ngươi không sao chứ, Yêu thú Ngũ giai sao rồi? Có phải ngươi...
. bị thương rồi?" Hạ Thiên Vượng hỏi.
"Không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi, con Yêu thú đã chết. Còn ngươi thì sao? Không việc gì chứ?"
"Tất cả chúng ta đều không bị thương.
"
Ninh Hinh nghe xong liền tiến vào trận pháp ngồi xuống chữa vết thương, khi nàng mở mắt lần nữa, Hạ Thiên Vượng và mấy đệ tử Đỗ gia đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, bí cảnh còn mấy ngày nữa là đóng cửa, phải chạy về nhanh một chút để ra khỏi bí cảnh.
"Mục sư tỷ, chúng ta cùng nhau quay trở lại lối ra bí cảnh, chúng ta chiếu cố lẫn nhau.
" Lão đại nói.
"Ừ.
" Ninh Hinh suy nghĩ một chút rồi trả lời, sau đó nàng đứng dậy thu hồi trận pháp.
"Đi thôi"
"Mục đạo hữu, ngươi mua trận pháp đó ở đâu? Nó thật lợi hại, ngay cả Yêu thú ngũ giai cũng không tấn công được.
" Tiểu Lục kia hỏi.
Nhưng mà cô bé vừa nói xong thì lão đại đã quát lớn: "Tiểu muội, ngươi lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy? Mục sư tỷ, đừng bận tâm.
"
“Không sao đâu, trận pháp là do trưởng lão trong tộc đưa cho.
” Ninh Hinh quay lại.
Trong lúc nhất thời không ai nói nhiều, một người nữa tựa hồ muốn hỏi chuyện khác thì bị lão đại ngăn lại.
Trên đường trở về đám người Ninh Hinh gặp phải một nhóm người đang cướp đoạt bảo vật, phần lớn tu sĩ đều nhìn thấy bọn họ rất đông, tu vi của bọn họ cơ bản là Luyện khí hậu kỳ, nên tránh né nha, tuy nhiên cũng có những người không có mắt.
“Giao túi trữ vật ra chúng ta liền tha cho ngươi một mạng.
”
“Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng gia hỏa ngươi, không biết tốt xấu, để chúng ta tiễn ngươi một đoạn.
”
Nói xong cũng giống như Ninh Hinh, bọn họ đã phát động tấn công, nói thật thì nhóm người này thực lực không tệ, xem ra ăn cướp rất thường xuyên, rất nhanh trận đấu đã kết thúc, nhóm người này đã bị đám người Ninh Hinh bắt lại.
"Chờ một chút, chỉ cần lấy túi trữ vật của bọn họ đi, không cần tổn hại đến tính mạng của bọn họ.
" Ninh Hinh ngăn cản khi nhìn thấy một đệ tử Đỗ gia đang muốn giết một tu sĩ.
“Mục đạo hữu, loại người này không nên bỏ qua, hôm nay chúng ta không giết bọn chúng thì ngày sau gặp chúng, chúng cũng sẽ giết chúng ta, hơn nữa bọn họ có ý định cướp đồ của chúng ta, nên giáo huấn chúng mới được.
” Tiểu Lục nói.
Tiểu Lục vừa nói xong, những người còn lại trong Đỗ gia đều không lên tiếng, coi như tán thành lời của Tiểu Lục, nàng có chút đắc ý nhìn Ninh Hinh, điều này khiến Ninh Hinh nghi hoặc, hình như nàng chưa trêu chọc đến Tiểu Lục mà.
"Không, xin các ngươi thả chúng ta đi, chúng ta không dám nữa.
" Một tu sĩ bị hạ vội vàng nói.
"Lấy túi trữ vật của bọn họ đồng nghĩa với việc bọn họ đã vô công bước vào bí cảnh. Đây là giáo huấn rồi. Tại sao ngươi lại còn lấy mạng của bọn họ?" Ninh Hinh tiếp tục nói, mặc dù nàng đã trải qua sinh tử, nhưng chưa từng giết người, nàng cũng không phải là người mềm lòng, chỉ là nàng cảm thấy không cần thiết, bí cảnh sẽ sớm đóng cửa, không dễ dàng sống sót cho đến bây giờ.
"Làm sao có thể được? Lỡ như chúng ta rời khỏi bí cảnh bọn họ sẽ đến gây phiền toái cho chúng ta thì sao?Ngươi muốn làm người tốt thì đừng lấy chúng ta làm đệm lưng.
" Tiểu Lục lập tức nghẹn ngào.
Ninh Hinh không ngờ Tiểu Lục sẽ nói như vậy, nhất thời nàng không biết phải nói gì.
"Tiểu lục, ngưới bớt nói đi, bây giờ các ngươi đọc Tâm Ma thệ, thề về sau không tìm chúng ta gây phiền toái, không ra tay với chúng ta, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.
” Lão đại nói.
"Được được, chúng ta lập tức thề, sau khi ra khỏi bí cảnh sẽ không bao giờ tìm các ngươi gây phiền toái, về sau gặp được cũng không ra tay với các ngươi, nếu không tu vi cả đời không bao giờ lên.
” Tu sĩ bị bắt lập tức thề.
"Hừ, tiện nghi cho ngươi, cút đi.
" Tiểu Lục hung hăng nói, sau đó đi sang phía bên kia phớt lờ những người khác.
"Đừng bận tâm, tu sĩ đa số đều làm như vậy, giống ngươi rất ít.
" Hạ Thiên Vượng nhìn Ninh Hinh đứng ở một bên, đi tới bên cạnh nàng nói.
"Thật sao? Nếu như không gặp phải tu sĩ như ta, đoán chừng các ngươi cũng sẽ không đứng ở dây, chẳng qua ta cảm thấy mọi người sống được không dễ dàng, có lẽ nên cho người khác một cơ hội.
” Ninh Hinh nhìn về phía cuối rừng nói.
Điều gì sẽ xảy ra nếu sự sống và cái chết của nàng nằm trong tay người khác? Không, ngươi nhất định phải là cường nhân, không thể đặt mạng sống của mình vào tay người khác, đây chính là điều khiến Ninh hinh xúc động khi nhìn thấy các tu sĩ quỳ trên mặt đất cầu xin tha mạng.
Đỗ gia cũng nghe được câu trả lời của Ninh Hinh, Tiểu Lục tựa hồ đang định nói gì đó, lại bị những người Đỗ gia khác thuyết phục. Người qua đường tình cờ gặp nhau, ai quan tâm? Nàng nghĩ một cách mỉa mai.
Ninh Hinh cũng không muốn đồ vật trong tay mình là lấy của tu sĩ khác, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng đi ra lối ra bí cảnh để tách khỏi họ.
Mấy ngày tiếp theo nàng gặp phải nhiều đợt cướp, Ninh Hinh đều nhanh chóng hạ gục bọn chúng, bảo bọn chúng biến đi, mấy lần sau đó rất ít tu sĩ dám khiêu khích bọn nàng. Bất quá nnagf làm vậy lại để cho mấy người Đỗ gia không cao hứng lắm, nhất là Tiểu Lục.
Bên đống lửa trong đêm, Ninh Hinh vừa gặm Linh quả vừa nghĩ đến thu hoạch của bí cảnh này.
Nhìn Ninh Hinh nhàn nhã nhai Linh quả, nàng cũng chẳng chia cho bọn họ một ít, những Linh quả đó nhìn có vẻ ngon, mà nàng rõ ràng hỏi cũng không thèm hỏi họ ăn hay không, chỉ ngồi ngây ngốc ra đó ăn, nghĩ đến mấy đám người bị Ninh Hinh đuổi đi, Tiểu Lục trong nội tâm dâng lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.
"Mục đạo hữu, đoạn đường này của ngươi là có ý gì? Ngươi có bối cảnh, không cần những thứ đó, nhưng chúng ta cần?"
"Ý ngươi là gì, ngươi đang nói những người đó đã bị ta đuổi sao? Ta chỉ không muốn nhìn thấy người chết. Nếu ngươi thấy không quen chúng ta có thể tách ra đi thôi.
" Ninh Hinh thản nhiên nói.
"Mục sư tỷ, Tiểu Lục không có ý này.
" Lão Tam nói.
"Vậy ý ngươi là sao?" Ninh Hinh buồn cười nhìn vị tu sĩ tuy lớn nhưng thoạt nhìn lại nhỏ hơn nàng.
"Chỉ là không thú vị thôi, ngươi đừng nghĩ lung tung,
" Lão Tam vội vàng nói, sau đó quay người rời đi.
Haha, cái gì mà đừng suy nghĩ lung tung, nói nghe xem?
Lão đại vội vàng nháy mắt với Tiểu Lục, bảo nàng đừng nói nữa. Đỗ Thịnh phỏng đoán Ninh Hinh nhất định là đệ tử thế gia, nếu không nàng không thể giết Yêu thú ngũ giai khi chỉ là một tu sĩ Luyện khí, nhất định là vật mà trưởng bối nhà nàng đưa để bảo vệ tính mạng;
Phục Hợp trận, thứ đó đối với người bình thường không dễ có; còn có thực lực cao thâm kia, cũng với việc nàng tùy tiện lấy ra Linh quả, Tiểu Lục có thể không biết đó là loại Linh quả gì, nhưng hắn thì biết rõ, đó là Linh quả cao cấp, ăn vào có thể bài trừ tạp chất, dưỡng nhan, rất được nữ tu sĩ ưa thích. Loại người này chỉ có thể kết giao, không thể đắc tội, kết giao được thì rất có lợi.
Hai ngày trước khi bí cảnh đóng cửa, nhóm Ninh Hinh đã vội vã đi tới lối ra, chờ lối ra mở ra rồi dịch chuyển ra ngoài.
Bí cảnh Linh Lung đóng cửa, mười năm sau sẽ mở trở lại. . . .