Mộc Tiên Truyện

Mộc Tiên Truyện

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,238
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
Nữ Cường
     
     

"Đại tiểu thư đã được phát hiện ra biến dị Băng linh căn, chủ nhân rất vui mừng, ban thưởng cho đại tiểu thư rất nhiều bảo vật.

" Mục Sam thị nữ bên cạnh Mục Ninh Nguyệt nói.

“Sam Sam tỷ, thật ghen tị với ngươi, có thể đi theo đại tiểu thư, sau này hãy nhớ đến đám tỷ muội này nhé.

" Những thị nữ nhỏ xung quanh Mộc Sam đều nói với nàng một cách nịnh nọt.

“Chính là, người bình thường cũng không may mắn được như Sam Sam tỷ, có thể đi theo chủ tử tốt như vậy, đến lúc tu luyện không cần phải vì tài nguyên mà phát sầu.

“Được rồi. Đại tiểu thư mới bắt đầu tu luyện, những chuyện khác còn sớm.

" Mục Sam giả vờ giả vịt nói, nhưng thực chất lại đang hưởng thụ lời khen của người khác.

Mục Sam rất kiêu ngạo, ban đầu không có người nguyện ý hầu hạ đại tiểu thư, cho rằng nàng là gái chưa chồng sinh ra, không có tiền đồ, nhưng bây giờ thì sao, lão gia yêu thương đại tiểu thư biết bao nhiêu, Mục phủ không ai không hiểu, sao với Nhị tiểu thư thì chỉ có hơn chứ không kém, hiện tại tra ra Băng linh căn biến dị, càng được gia tộc coi trọng, về sau nhất định sẽ rất có tiền đồ.

Tuy rằng tư chất của nàng là Tam linh căn, nhưng chỉ cần nàng chăm sóc tốt cho đại tiểu thư, chỉ cần đại tiểu thư vui vẻ tu luyện, tài nguyên là không thể thiếu, nhưng nàng so với Mục Linh hầu hạ Nhị tiểu như từ nhỏ kia mạnh hơn rất nhiều. Còn không biết được Nhị tiểu thư có linh căn hay không, Mục Sam Sam càng nghĩ càng thấy đi theo Đại tiểu thư rất tốt.

Như thường lệ, nàng dẫn Ninh Ý đi dạo quanh Mục phủ mới không bao lâu, nàng đã nhìn đám người trước mặt, nghe thấy tiếng ghen tị tung hô khắp nơi, Ninh Hinh đột nhiên xoay người lại, xoay người hỏi: "Linh nhi, ngươi cũng muốn đi theo Mục Ninh Nguyệt sao?"

“Tiểu thư, Linh nhi không có, Linh nhi cả đời hầu hạ tiểu thư. Lời những người đó tiểu thư không cần chú ý.

“Nếu ta quan tâm đến mọi thứ, ta sẽ chết vì kiệt sức mất. Lại nói một đời, tu sĩ một đời quá dài, ai có thể nói chắc chắn tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Đi thôi, đi đến Dược Viên” Một tiểu hài tử dưới năm tuổi lại có thể nói những lời già dặn như vậy, có chút kỳ quái.

“Tiểu Linh, ngươi có nghĩ ta nên tìm việc gì đó để làm không? Ta không thể chỉ ngồi không làm gì cả ngày.

" Nhìn Mục Ninh Nguyệt bắt đầu luyện tập, Ninh Hinh cũng có chút lo lắng. nghĩ rằng nàng nên làm gì đó.

Mặc dù nàng tự nhủ không cần quan tâm đến người khác và chỉ cần sống thật tốt, nhưng nàng vẫn luôn nghĩ đến ánh mắt khiêu khích mà Mục Ninh Nguyệt nhìn nàng khi biết được bản thân nàng ta là biến dị Băng linh căn, cùng cả vẻ mặt hớn hở như mình là đương phu nhân nhận lấy lời chúc phúc của người bên ngoài, cảm giác đó rất khó chịu.

“Hửm, tiểu thư cũng không có nhàn rỗi cả ngày, ta thấy người mỗi ngày đều phải dạo Mục phủ, đi vườn thuốc xem đan dược, sau khi trở về thì cùng Ngũ thiếu gia chơi đùa, người rất bận.

"

“Ngươi không hiểu đâu, ta nghĩ mình nên học một điều gì đó thôi.

Mặc dù kiếp trước Ninh Hinh là một thường dân, chưa từng sống trong gia đình giàu có, nhưng theo nhiều năm kinh nghiệm xem phim và đọc tiểu thuyết, Mục Ninh Nguyệt chính là hình mẫu cho tiểu tam nghịch tập phản kích điển hình.

Nàng phải có thực lực, nếu không sẽ không còn chỗ để khóc. Mẫu thân nàng không bằng Tạ thị, còn có đệ đệ, nó còn quá trẻ, không có khả năng tự bảo vệ mình. Ninh Hinh càng nghĩ càng sợ hãi, kiếp trước nàng là một người luôn không có cảm giác an toàn, sự xuất hiện của Mục Ninh Nguyệt khiến nàng cảm thấy tràn ngập nguy cơ.

Hôm nay Ninh Hinh đến Dược Viên không giống thường ngày, trong lòng có chút buồn bực, người chăm coi Dược Viên là ca ca của gia gia, tiểu nhi tử của Đại trưởng lão, Mục Khôn, Ngũ bá của Ninh Hinh, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Thủy Mộc Thổ Tam linh căn.

Mục Khôn hỏi Ninh Hinh: "Hôm nay Hinh nhi sao vậy, sao lại không vui thế?" Mục Khôn nhìn tiểu hài tử nhỏ bé trước mặt, từ hai tuổi tiểu oa nhi này đã bắt đầu chạy đến Dược Viên, nàng đối với linh thực trong Dược Viên quen thuộc cực kỳ nhanh, còn có thể học một suy ra ba. Toàn bộ đồ vật trong Dược Viên này còn quen thuộc với đứa trẻ này hơn hắn nữa. Nếu linh căn tốt thì nhất định sẽ trở thành một Luyện Đan sư ưu tú.

“Ngũ bá, người nói nếu linh căn ta không tốt thì làm sao bây giờ?” Ninh Hinh ưu sầu nói.

“Làm sao lại nói như vậy, phụ thân và mẫu thân ngươi đều là Song linh căn, ngươi nhất định không hề kém cỏi.

“Vậy nếu ta không có linh căn?” Mục Khôn thực sự không biết nên trả lời như thế nào.

Sinh hoạt thế gia bề ngoài có vẻ tươi sáng nhưng chỉ có tự mình mới biết chuyện gì đang diễn ra bên trong. Nghĩ đến tình hình hiện tại trong nhà tộc trưởng, Mục Khôn cũng biết chút ít về Mục Dương và Tạ Như Ý.

Mục Dương cảm thấy mình mắc nợ Tạ Như Ý nên bằng mọi cách đối xử tốt với Tạ Như Ý và hai hài tử của nàng, nhưng lạnh nhạt với Ninh Hinh và Ninh Ý, La Tĩnh thì lúc trước không có yêu thích gì với Mục Dương, do áp lực từ hai gia tộc nên họ mới ở cùng chỗ, đã nhiều năm như vậy, cũng không thấy tình cảm của họ có chỗ nào sâu sắc, hết lần này đến lần khác tính tình Mục Dương lại như vậy, nói thật, trong lòng hắn cũng sốt ruột thay cho đứa trẻ này. Nếu là linh căn tốt, coi như cũng được, nếu không tốt, đoán chừng...

.

Nói đến La Tĩnh, Mục Khôn liền nghĩ đến mẹ của mình, mẫu thân chẳng qua cũng chỉ là một thị thiếp, hắn so với hai vị huynh đệ nhỏ hơn 200 tuổi và bọn họ nhìn đâu cũng không vừa mắt hắn, đây chính là cuộc đối đầu của đích thứ.

Nếu Ninh Hinh linh căn không tốt, rất có thể sẽ bị nha đầu Ninh Nguyệt đó bắt nạt. Mục Ninh Nguyệt, đừng nhìn nha đầu kia dễ dàng, nhưng nàng rất giỏi đọc ánh mắt người khác, tuổi còn nhỏ đã biết xây dựng quan hệ tốt với mọi người, đoán chừng cũng có dã tâm, quả thực giống với mẫu thân hắn.

“Hinh nhi, ngươi sợ khổ không?”

“Ngũ bá, ta không sợ khổ.

“Ngũ bá bởi vì là Tam linh căn, cho nên từ nhỏ đã luyện thể, luyện thể về sau sẽ gia tăng thân hình, thân thể cũng sẽ trở nên cường tráng, có một loại người chuyên môn luyện thể, bọn đó được gọi là thể tu, đều là một đám có linh căn không tốt hoặc là không có linh căn,

“Vậy Ngũ bá, ta có thể luyện chứ?”

“Ừ, đây là thuật Luyện thể, nữ tử luyện tập trước khi nhập khí, thích hợp với ngươi, trước tiên ngươi về hỏi mẫu thân giúp đỡ ngươi một chút xem sao.

“Thật tốt quá, như vậy ta cũng không cần mỗi ngày đều không làm gì rồi, cám ơn người, Ngũ bá!

“Không cần khách khí, về sau thường xuyên đến Dược Viên thăm ta là được rồi.

“Ta biết rồi, Ngũ bá đừng nghĩ ta khó chịu.

Mục Khôn cho Hinh nhi luyện thuật Luyện Thể, chủ yếu là bởi vì hắn rất thích tiểu nha đầu này, không hi vọng về sau nàng bị người ta khi dễ. Mục khôn năm nay đã 200 tuổi, nếu như không có cơ duyên, chỉ e là vô vọng tiến giai Kim Đan, chính hắn cũng không có con cái, mấy năm nay đều là tiểu hài tử kia chơi cùng hắn, cũng coi như có vài phần tình cảm. Chứng kiến tiểu cô nương nhỏ như vậy đã bắt đầu quan tâm chuyện sau này, lại khiến hắn nhớ đến bản thân mình khi còn bé, cũng sợ chính mình không có linh căn, sợ chính mình sẽ không được phụ thân yêu thích, hắn sợ.

.

.

Tu sĩ sau khi tiến vào Luyện Khí kỳ thì có một trăm năm mươi năm tuổi ythoj, sau khi tiến vào Trúc Cơ sẽ có hơn ba trăm thọ nguyện, Kim Đan kỳ thì có hơn tám trăm thọ nguyên, tiếng vào Nguyên Anh kỳ sẽ có hai nghìn năm trăm thọ nguyên, tiến vào Hóa Thần trực tiếp có một vạn thọ nguyên.