Đột nhiên những yêu thú kia im lặng, Ninh Hinh nhìn đến Huyết Cốt quả, sắp chín rồi, đoán chừng bốn Yêu thú này sẽ tranh đoạt chúng. Về sau nhất định sẽ có một trận ác chiến khốc liệt, Ninh Hinh dùng phù Ẩn Thân, phù Phòng Ngự, phù Dịch Chuyển lên cơ thể, nàng sẽ lập tức rời đi ngay khi có thể, nàng tin chắc hiện tại chỉ cần động một cái thôi, khẳng định chết không toàn thây.
Trong phút chốc toàn bộ vách đá tràn ngập vẻ huy hoàng, mùi trái cây tràn ngập, Huyết Cốt quả đã chín, tiếc là nàng không chiếm được a. Ninh Hinh tiếc nuối nghĩ thầm. Nàng nhìn thấy bốn Yêu thú lao rất nhanh về phía Huyết Cốt quả, lúc này Ninh Hinh đang định quay người bỏ chạy thì đột nhiên có một âm thanh nghèn nghẹt, một cỗ uy áp cực mạnh đánh vào người nàng, Ninh Hinh lập tức ngã xuống phun ra ngụm máu lớn, từ xa chứng kiến, trên vách đá đột nhiên xuất hiện một vũng máu, bất quá cũng may, bọn chúng đều chú ý đến Huyết Cốt quả, không để tâm đến điều này.
Thời gian trôi qua trong nháy mắt, cũng tựa như đã rất lâu, Ninh Hinh nằm bất động trên mặt đất, cảm giác như nàng sắp chết, toàn thân như bị xé ra thành từng mảnh. Từ trong ra ngoài, nguyên lai cái chết đã cận kề nàng gần như vậy, uy áp của tu sĩ cấp cao lại mạnh mẽ như vậy.
Cuộc chiến trên đầu nàng vẫn tiếp tục, Ninh Hinh cố gắng hết sức lấy ra Sinh Cơ đan và Tố Vốn đan, sau khi hồi phục được một lúc, lại đem Tụ Linh Châu cùng ngọc bội mà Đạo quân Thanh Mộc cho để ngăn ba đòn của tu sĩ Hóa Thần kỳ, lại lấy mấy tấm phù Phòng Ngự và phù Ẩn Thân dùng trên người mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi ngọc bội mà Lâm Lạc đưa cho nàng để ngăn cản mười đòn toàn lực của tu sĩ Kim Đan đã bị nát, nếu không có mặt ngọc này, nàng đã sớm tiến vào luân hồi.
Nhìn bọn họ chiến đấu, bốn Yêu thú có tu vi Thập giai trở lên đang đánh với ba tu sĩ Nguyên Anh. Ninh Hinh chọn hướng ngược với nơi đó rồi nàng nhanh chóng di chuyển, chạy được một lúc, Ninh Hinh lại cảm nhận được một cỗ uy lực cường đại đang hướng về phía mình, Ninh Hinh lại bị đánh ngã xuống đất, lần nữa thổ huyết. Ta đã chạy ra khỏi đó rồi, các ngươi các giữ không tha? Nàng ngẩng đầu lên hung hăng nhìn đám gia hỏa đang đánh nhau, đồng thời trong tầm mắt nàng còn có sự xuất hiện của một gốc cây ăn quả. Cây ăn quả đang bay về phía nàng. Chẳng lẽ vừa nãy bị thương là đang chuẩn bị cho lần đoạt được bảo vật này a?
Ninh Hinh nhanh chóng thu cây ăn quả vào vòng tay trữ vật trước khi đầu óc kịp quay lại. Nhìn thấy cây ăn quả biến mất, các tu sĩ Nguyên Anh và Yêu thú nóng nảy, liên tục công kích về phía Ninh Hinh. Ninh Hinh cũng kích hoạt phù Truyền Tống Ngũ phẩm ngay lập tức.
Phù Truyền Tống Ngũ phẩm có thể thuấn di trăm dặm, sau khi truyền tống đi, Ninh Hinh đã đến bên ngoài Mê Vụ lâm, nàng nằm rạp trên mặt đất, nôn ra máu dồn dập, vừa hay nơi nàng đi tới có một con Tật Phong lang Tứ giai, quả thực là họa vô đơn chí. Bình thường nàng cũng không lo lắng về Tật Phong Lang, nhưng bây giờ bị thương khắp người, tốc độ bị hạn chế ở một mức độ nhất định, trước khi truyền tống, nàng đã tiêu hao rất nhiều linh lực để chống lại sự tấn công của tu sĩ Nguyên Anh và đám Yêu thú kia, mà Tật Phong lang là Yêu thú tốc độ nha, Ninh Hinh thực sự khổ không thể tả.
Nàng không thể sử dụng linh lực, vậy thì dùng phù a, nàng không ngừng ném Linh phù vào Tật Phong lang, bên dưới nàng còn một lá. Chẳng lẽ phải sử dụng phù Lâm Lạc cho? Quá lãng phí, phù mà Lâm Lạc cho chống đỡ công kích của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ lúc ấy nàng đã dùng hết một tấm rồi, ngay tại thời điểm Ninh Hinh hung hăng định dùng luôn thì Tật Phong lang đột nhiên ngã xuống, sau đó có mấy đệ tử Thiên Nhất tông chạy đến, nàng được cứu, Ninh Hinh cảm thấy có chút cảm động muốn khóc, kỳ thật sau này nàng có thể thử liên thủ với những đệ tử khác đi làm nhiệm vụ.
"Ngươi không sao chứ?" Một nam tu sĩ chạy đến trước mặt Ninh Hinh, lo lắng nói. Nghe nam tu sĩ cấp bách hỏi, Ninh Hinh phản ứng có chút chậm rãi, sau khi nhìn kỹ hơn khuôn mặt đối phương, nàng cảm thấy nó hơi quen, nhưng lại không thể nhớ đó là ai.
"Sư tỷ, ngươi quên rồi à? Ta là Đỗ Tiểu Tam.
"
Ninh Hinh lúc này mới nhớ ra hắn là ai, Đỗ gia được nàng cứu trong bí cảnh Linh Lung, nhìn vào trong đám người xa xa kia, quả nhiên có vài gương mặt quen thuộc.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta,
” Ninh Hinh chân thành nói.
“Dù sao chúng ta cũng là đồng môn.
” Một nam tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nói.
"Sư tỷ, đây là Tần sư huynh, lần này chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, huynh ấy sẽ dẫn đầu.
" Đỗ Tiểu Tam giới thiệu với Ninh Hinh.
"Tần sư huynh, ta là Mục Phong, đa tạ kịp thời cứu giúp.
" Ninh Hinh nói
"Được rồi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói chuyện.
" Đỗ lão đại nói.
Đến ban đêm Ninh Hinh cũng tìm được một nơi nghỉ ngơi, Ninh Hinh không thể lấy trận pháp ra để bố trí nên đành phải để lại một phần thần thức của mình ở bên ngoài rồi bắt đầu chữa thương. Lần này nàng bị thương rất nghiêm trọng, bát quá nàng từng tu luyện qua Luyện Thể thuật, lại còn thường xuyên tắm thuốc cải tạo gân mạch, cho nên nội thường và ngoại thương đều có thể khỏi một ít, hơn nữa phần lớn công kích đều được ngọc bội của Đạo quân Thanh Mộc cho ngăn cản giúp, bằng không với tình huống đó, người bình thường đoán chừng gân mạch đều hao tổn hết rồi.
"Nhiệm vụ này hoàn thành không tệ, còn có thêm thu hoạch khác. Khi trở về tông môn, ta có thể tu luyện thêm một thời gian nữa,
" Một đệ tử của Thiên Nhất tông vui vẻ nói.
"Đúng vậy, lần này săn giết Yêu thú quả thực được rất nhiều, không biết trong Mê Vụ lâm xảy ra chuyện gì mà yêu thú bên ngoài lại nhiều như vậy.
" Một đệ tử khác đáp.
"Không biết tông môn có biết sự tình Mê Vụ lâm lần này hay không, lần này khả năng gặp được đoàn khác như ít đi rất nhiều, đoán chừng chết rồi.
”
"Ngươi đang lo lắng cái gì? Chuyện này không phải việc của chúng ta.
"
Đột nhiên, Ninh Hinh mở mắt ra, nói với Tần sư huynh đang dẫn đội: "Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.
" Ninh Hinh có chút lo lắng, nàng cầm lấy Huyết Cốt quả, Yêu thú nhất định sẽ không buông tha cho nàng, đến lúc đó chạy ra ngoài, cả đám bọn họ liền nguy hiểm.
“Hiện tại trời đã tối, buổi tối đi nhiều nguy hiểm.
” Tiểu Lục Đỗ gia đáp.
“Các ngươi nghĩ đi, hiện tại ở bên ngoài Yêu thú đột nhiên tăng nhiều như thế, bên trong lại không biết có chuyẹn gì xảy ra, toàn bộ Mê Vụ lâm đều nguy hiểm rồi. Vạn nhất Yêu thú bên trong chạy ra ngoài thì chúng ta phải làm sao đây?” Ninh Hinh kiến nhẫn giải thích.
Thấy họ vẫn chưa muốn rời đi, Ninh Hinh tiếp tục nói: "Cẩn thận chút, bên ngoài chưa chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
"
Tần sư huynh nhìn Ninh Hinh nói: "Bình thường Yêu thú bên trong sẽ không ra ngoài, ngươi yên tâm!
"
“Đúng vậy, coi như là Yêu thú bên trong ra ngoài đi, cao nhất cũng chỉ là Thất giai, lại có Tần sư huynh, chúng ta cũng nhiều người như vậy nên không sợ, ngươi đừng nhát gan như vậy.
” Đỗ Tiểu Lục khinh miệt Ninh Hinh, dường như nàng là tay mơ cái gì cũng không hiểu.
"Hừ, các ngươi ngay cả cho các Yêu thú kia cũng không đủ để chúng nhét kẻ răng.
" Ninh Hinh nghe xong lời nói của Tần sư huynh và Đỗ Tiểu Lục có chút tức giận.
"Đỗ gia đại ca, lần này ngươi cứu ta, ta rất cảm kích, cho nên ta cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì. Tốt nhất ngươi nên rời khỏi Mê Vụ lâm càng sớm càng tốt. Chúng ta không thể đối phó với những Yêu thú bên trong. Các ngươi không đi thì ta sẽ tự mình đi, nói đến đây thôi, các ngươi nghe hay không thì tùy. Nếu các ngươi gặp đồng môn, hãy nói với họ mau ra ngoài.
” Nói xong, Ninh Hinh đang muốn rời đi thì suy nghĩ một hồi, nàng nói:
“Cho dù đêm nay các ngươi không đi thì ngày mai cũng phải rời đi. Mê Vụ lâm hiện giờ không an toàn, nếu phát hiện có chuyện gì thì phải nhanh chóng chạy đi.
" Nói xong câu cuối cùng, Ninh Hinh rời đi, nàng hiện tại rất hoảng sợ.