Muốn tỷ thí trên lôi đài ở Thiên Nhất tông cần phải báo danh trước, đối thủ tỷ thí cũng không được biết trước.
Quá trình báo danh cũng rất bình thường, đầu tiên hỏi ngươi muốn cùng đệ tử giai đoạn nào khiêu chiến, sau đó trong hàng đệ tử báo danh tìm được trước đó tiến hành phân chia, vận khí tốt thì ngày ngay hôm sau đã có thể lên lối đài tỷ thí, nếu vận khí kém không có đệ tử cùng giai báo danh thì phởi đợi mấy ngày sau. Đương nhiên cũng có thể chỉ định ai đó để khiêu chiến, nhưng điều kiện tiên quyết là người đó đáp ứng.
Ninh Hinh cũng muốn rèn luyện khả năng cận chiến, pháp quyết Mộc hệ mà nàng sử dụng đều là công kích tầm xa, hơn nữa nàng vẫn còn thiếu kinh nghiệm cận chiến. Ninh Hinh từ bốn tuổi bắt đầu tu luyện, đến nay đã hơn 20 năm, sức mạnh thân thể của nàng mạnh hơn người bình thường rất nhiều, tuy không phải là bất khả xâm phạm nhưng trong tình huống bình thường nàng vốn không thể bị thương. Thười điểm cận chiến tác dụng cũng rất tốt.
Ngày hôm sau Ninh Hinh không có bày hàng rong mà chờ đợi cuộc tỷ thí, nói thật, nàng có chút hồi hộp, có chút hưng phấn, có chút mong chờ, chính là giống như kiếp trước thi đại học vậy.
Đứng trên lôi đài, nàng nhìn đối thủ của mình, một nam đệ tử đang ở giai đoạn Trúc Cơ trung kỳ, trong ánh mắt hắn có sự miệt thị, khinh thường. Đây là một người có thực lực, cũng là một kẻ kiêu ngạo, Ninh Hinh phán đoán hắn.
Tương tự như vậy, người đối diện cũng đang đánh giá nàng, nhìn đối thủ hôm nay, Mộ Dung Hiên rất tự tin, cho rằng trận chiến này sẽ sớm kết thúc, hắn là Đơn linh căn Hỏa hệ. Thuật ngự hỏa mà hắn tu luyện lợi hại đến mức đệ tử bình thường gần như không có khả năng chống cự, tuy nhiên đối phương lại là một nữ tu, hắn tự coi mình là quân tử nên không thể để nàng thua quá nặng.
"Ta là Mộ Dung Hiên của Ngự Hỏa phong, xin sư muội chỉ giáo nhiều hơn.
" Mộ Dung Hiên mở miệng trước.
"Ngoại phong Mục Phong, xin sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.
" Ninh Hinh nhìn Mộ Dung Hiên nói.
"Nói thì dễ, bắt đầu thôi.
"
Ninh Hinh rất coi trọng trận đấu này. Nói chung, chỉ những cường giả mới thể hiện vẻ mặt kiêu hãnh đó, đồng thời lại tạo cho người khác cảm giác như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của họ. Nàng biết đối phương đang đợi chính mình ra tay trước, nếu đã như vậy, để nàng cho hắn xem thực lực của nàng.
Ninh Hinh vận khởi Vô Tung bộ, trong tay cầm roi Vô Ảnh, thời điểm chỉ còn cách hắn vài mét nàng nhanh chóng phát động công kích đến Mộ Dung Hiên. Người ngoài chỉ nhìn thấy một dư ảnh bay rất nhanh về phía Mộ Dung Hiên, khi nhìn rõ, một sợi roi như tia chớp giáng xuống Mộ Dung Hiên. Lúc này Mộ Dung Hiên cũng di chuyển rất nhanh, hắn có chút kinh ngạc với tốc độ của Ninh Hinh, nhưng cũng không mấy xem trọng.
Truyền linh lực vào roi Vô Ảnh, Ninh Hinh nhanh chóng tấn công Mộ Dung Hiên, nhưng đối phương rất nhanh đã tránh được, Ninh Hinh phát hiện đối thủ còn cường đại hơn nàng tưởng tượng. Trận đấu vẫn tiếp diễn, Mộ Dung Hiên dần dần bỏ đi sự khinh thường, hắn bắt đầu coi trọng đối thủ hôm nay. Chỉ thấy Ninh Hinh không ngừng truyền một dòng linh lực ổn định vào roi, tốc độ của roi Vô Ảnh cũng càng lúc càng nhanh, Mộ Dung Hiên bị công kích mấy lần, trên người xuất hiện vết máu.
“Sư muội thực lực không tệ, sư huynh hiện tại sắp thi triển chiêu cuối rồi.
” Mộ Dung Hiên nói.
Ninh Hinh chiến đấu nghiêm túc hơn, trước đó Mộ Dung Hiên không hề phát động tấn công mạnh mẽ. Chỉ vừa nghe Mộ Dung Hiên nói xong, hắn đã rút ra thanh đao thuộc tính hỏa tấn công Ninh Hinh, lúc này Ninh Hinh chỉ cảm thấy một luồng hỏa linh lực mạnh mẽ lao về phía mình, mặc dù nàng đã nhanh chóng né tránh nhưng vai vẫn bị thương, đây mới là thực lực thực sự của hắn. Ninh Hinh thu hồi roi Vô Ảnh, lấy ra thanh đao mua ở Vân Thủy thành, đối phương đã dùng đao, nàng cũng dùng đao. Trong trận đấu trước, cả hai đều tiêu hao rất nhiều linh lực cho nên đều nhanh chóng tấn công đối phương, đao quyết đấu đao, thỉnh thoảng còn xuất hiện tia lửa, ý chí chiến đấu của hai người càng ngày càng mạnh mẽ.
Các đệ tử dưới đài cũng xem một cách thích thú, ai mà không biết Mộ Dung Hiên đến từ Ngự Hỏa phong? Không biết có bao nhiêu đệ tử bị đánh bại bởi thanh hỏa đao của hắn. Truyền thuyết chính là hắn còn chống lại với La Sinh và Hàn Thành Đào, không cần phải nói, hiện tại nhìn thấy một nữ đệ tử lại có thể dưới đao của hắn phát động phản công, không hề có dấu hiệu thất bại, những đệ tử này làm sao có thể không hưng phấn? Nghe nói nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn, chẳng lẽ nàng sẽ đem con cưng của trời này đánh bại?
Trận chiến trên lôi đài đã chạm đến lòng của rất nhiều đệ tử, đặc biệt là những người ngoài đỉnh phong. Mấy năm nay, đối đầu với đệ tử nội phong, đệ tử ngoại phong cơ bản không chiếm được ưu thế gì, nếu có người có thể đánh bại đệ tử nội phong thì đối với đệ tử cũng là một điều an ủi. Ngay cả chưởng sự lôi đài cũng chú ý đến trận đấu của họ.
Những người dưới đài đang hào hứng suy đoán kết quả, nhưng những người trên đài lại không hề thoải mái chút nào. Mộ Dung Hiên càng ngày càng có hứng thú với Ninh Hinh, hắn càng ngày càng thận trọng, nàng tựa hồ có linh lực vô tận, mỗi lần hắn sử dụng đao, đối phương sẽ dùng linh lực của mình để ngăn chặn đòn tấn công, hắn không thể như vậy nữa, nếu như hắn bị nữ đệ tử ngoài đỉnh phong đánh bại, sẽ có bao nhiêu người cười nhạo hắn.
Mộ Dung Hiên quyết định dùng Hỏa Nhận nhất thức, đao hỏa không dứt, thứ mà thật lâu hắn không dùng đến. Nhìn thấy Hỏa Nhận trên đao, hỏa diễm hùng hồn, sau đó hắn dùng sức vung lên, ngọn lửa cuộn tròn, quét về phía Ninh Hinh. Hỏa diễm hùng mạnh tấn công Ninh Hinh như một trận lũ lụt, lúc này mọi người dưới đài đều ồ lên kinh ngạc.
Khi Mộ Dung Hiên chém nhát đao đó, Ninh Hinh biết mình đã thua, để tránh cho bản thân bị thương quá nặng, Ninh Hinh đã vận chuyển toàn bộ linh lực của mình, chỉ dùng nó để chống lại đòn tấn công đang tiến về phía nàng như biển lửa. Lúc này nàng đã bị hỏa hồn lực đánh ngã xuống đất, vết bỏng trên người đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Sư muội rất mạnh, sư huynh may mắn thắng được. Thật xin lỗi đã làm tổn thương sư muội.
" Mộ Dung Hiên đi tới chỗ Ninh Hinh, muốn đỡ nàng dậy nhưng lại không làm vậy, cũng có thể không biết phải làm thế nào nên chỉ đứng đó.
Ngay sau đó, Hạ Thiên Vượng chạy đến đỡ Ninh Hinh đứng dậy, vô tình chạm vào vết thương, Ninh Hinh đau đớn hít một hơi, sau đó khó nhọc nói: “Là tự chính mình không bằng ngươi, đánh nhau khó tránh bị thương, sư huynh không cần phải như vậy.
"
"Đây là thuốc mỡ Ngọc Tuyết, có tác dụng rất hiệu quả, thoa lên sẽ không để lại sẹo. Đây coi như là sư huynh tạ lỗi.
" Mộ Dung Hiên nói.
"Đa tạ lòng tốt của sư huynh. Chúng ta vốn chính là giao chiến, không cần phải tạ lỗi, ta xin cáo lui trước.
" Nói xong, nàng cùng Hạ Thiên Vượng rời đi .
Mộ Dung Hiên không ngờ tới một nữ đệ tử sẽ cự tuyệt chính mình, hơn nữa cự tuyệt thuốc mỡ Ngọc Tuyết, chẳng lẽ nàng không biết nó rất khó mua ở bên ngoài sao? Nhưng nghĩ đến thân phận đệ tử ngoại phong của nàng, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ nàng không biết giá trị của thuốc mỡ Ngọc Tuyết.