"Mục Phong cùng Hạ Thiên Vượng ở đâu?" Một đệ tử Đan Đỉnh phong hỏi.
"Sư huynh sư tỷ, bọn họ vừa nhận nhiệm vụ đưa thư cho Thiên Nhạc tông liền trực tiếp rời đi rồi. Đã đi được một lúc.
” Một đệ tử cung kính nói.
"Người cứ chạy cho nhanh vào, đừng để ta gặp được ngươi Mục Phong.
" Hàn Nhu gay gắt nói.
Ở một nơi xa xôi trên đỉnh núi của Chưởng môn, có một số tu sĩ trẻ đang ngồi, họ đều là những tinh anh thế hệ mới của nội phong, đám người La Sinh, Hàn Thành Đào, Hàn Thành Dũng, La Như Âm, Mộ Dung Hiên, Mục Ninh Hạo tất cả đều ngồi ở đây, hôm nay là sinh nhật của Mục Ninh Nguyệt, bất kể có quan hệ gì, phần lớn mọi người vẫn muốn tới thổi phồng nàng.
"Ta nói Mục gia các ngươi thật sự không có người tên Mục Phong?" Mộ Dung Hiên không cam lòng hỏi Mục Ninh Nguyệt cùng Mục Ninh Hạo.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không có, nếu nàng là đệ tử của Mục gia, ta nhất định sẽ biết.
" Mục Ninh Hạo sốt ruột nói.
"Mục Phong, đó có phải là gia hỏa đắc tội Hàn Nhu không? Hàn Nhu vẫn chưa đến, có vẻ là vẫn đang tìm nàng.
" La Như Âm nhìn Mộ Dung Hiên hỏi.
"Giữa hai người chỉ có hiểu lầm nhỏ, cũng không phải chuyện gì to tát" Mộ Dung Hiên nói.
"Hôm nay là sinh nhật Ninh Nguyệt sư tỷ, các ngươi nói những thứ không liên quan làm gì?” Hàn Thừa Dũng nói, hắn từ nhỏ đã sùng bái Mục Ninh Nguyệt, vẫn một mực lấy nàng làm gương, một lúc sau hắn lại có chút không vui nói: “Mục Ninh Hinh và Mục Ninh Ý sao lại thế này? Mỗi lần sư tỷ sinh nhật đều không đến chúc mừng.
"
“Trong chúng ta có ai lại có mặt mũi để làm phiền đến Tiểu sư thúc kia đến nha.
” Giọng nói của Hàn Nhu vang lên.
“Cho dù là bối phận cao, nàng vẫn là muội muội của Ninh Nguyệt sư tỷ, như thế nào lại không đến?”
“sự tình hai tỷ muội người ta, người ngoài như ngươi hiểu rõ lắm sao?” Hàn Nhu mỉa mai nói với Hàn Thành Dũng, ai trong đây mà không biết hai tỷ muội có ân oán chứ.
"Muội muội ta không tới, có lẽ là đang bận tu luyện. Các ngươi có thể đến đây ta đã rất vui rồi.
" Mục Ninh Nguyệt nói. Nàng trước giờ luôn sắm vai thấu hiểu lòng người trước mặt người khác.
"Muội muội? Người ta còn chẳng thừa nhận tỷ tỷ như ngươi.
" Hàn Nhu liếc nhìn Mục Ninh Nguyệt
“Nhu nhi, hôm nay là sinh nhật của sư muội Ninh Nguyệt...
. bớt nói vài lời đi.
" Hàn Thành Đào nói với Hàn Nhu với vẻ cảnh cáo trong mắt.
Những ân oán giữa Hàn Nhu và Mục Ninh Nguyệt giống như một loại so sánh giữa những kẻ ưu tú, không ai phục ai. Các nàng một người là Hỏa linh căn, một người là Băng linh căn, căn bản thủy hỏa bất dung.
Hạ Thiên Vượng cách đây không lâu đã thành công Trúc Cơ, bởi vì hắn có Tam linh căn cho nên hắn cơ bản không thể tự nhiên Trúc Cơ được, chỉ có thể dựa vào Trúc Cơ đan. Sau khi hiểu được tình huống của hắn, Ninh Hinh đã đặc biệt vì hắn mà luyện chế ra một lò Trúc Cơ đan.
Trúc Cơ đan là một đan dược Tứ phẩm. Ngoại trừ những tinh anh có tài năng xuất chúng, tự nhiên có sự hộ pháp của trưởng bối thì những đệ tử khác về cơ bản đều phải dựa vào Trúc Cơ đan mới có thể thành công tiến Trúc Cơ.
Hạ Thiên Vượng rất biết ơn Ninh Hinh, nếu không gặp được Mục Phong sư tỷ, không biết hắn phải mất bao lâu mới có thể thành công tiến Trúc Cơ. Tuy rằng hắn không biết luyện chế đan dược, nhưng hắn lâu nay đã thu thập các loại tài nguyên tu luyện để bán lại, cho nên hắn vẫn biết những viên Trúc Cơ đan do sư tỷ Mục Phong đưa cho hắn tốt hơn rất nhiều so với những đan dược do tông môn phân phát. Nghĩ đến lọ đan dược nàng lấy ra ở bí cảnh Linh Lung có thể nhanh chóng khôi phục sinh lực, Hạ Thiên Vượng biết Mục Phong sư tỷ nhất định là một Luyện Đan sư, còn có trình độ khắc trận pháp của nàng đều cho thấy sư tỷ có thân phận bất phàm. điều đó càng khiến hắn cảm thấy may mắn hơn.
"Ngươi vừa mới Trúc Cơ thành công, trước hết phải làm quen với các loại Linh phù, còn cả cách sử dụng linh lực sau khi đã Trúc Cơ nữa, những việc còn lại không cần gấp.
" Ninh Hinh ngồi ở trên mây trắng đối mặt với người đang làm quen với phi kiếm dưới chân, Hạ Thiên Vượng. Ngự phi kiếm là kỹ năng đầu tiên cần nắm vững sau khi Trúc Cơ, tốc độ bay thường có thể nói là tốc độ chạy trốn.
"Ừm, ta biết sư tỷ.
" Hắn đã bay được hơn nửa quãng đường, bây giờ muốn bay có chút mất sức.
Sau khi xem tình huống của Hạ Thiên Vượng, nàng nói: "Được rồi, lên đây. Luyện tập kết hợp nghỉ ngơi, còn cần bảo trì sức chiến đấu nữa.
" Hóa ra cảm giác làm sư phụ là cái loại như vậy, xem ra cũng không tệ.
“Cám ơn sư tỷ.
” Hạ Thiên Vượng lên pháp khi phi hành, lau mồ hôi trên trán.
Khi đi xuyên qua một mảnh rừng, Ninh Hinh nhận thấy trước mặt linh lực dao động mạnh mẽ, nàng nhắc nhở Hạ Thiên Vượng, điều khiển pháp khí chậm rãi bay về phía trước, lúc còn cách chiến trường mấy dặm, Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng đi tới.
Ninh Hinh núp sau một cái cây lớn, nàng quan sát mọi người đang đánh nhau, một bên có ba tu sĩ, tu vi của bọn họ cao nhất là ở Trúc Cơ hậu kỳ, thấp nhất là Trúc Cơ trung kỳ. Đối phương đang giao chiến là một tu sĩ mặc đồ đen. Tu vi của người đó là Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu có thể đánh bại ba người trong số họ, người đó hoặc là rất cường đại hoặc là có thứ gì đó để dựa vào.
Sau khi quan sát hai bên chiến đấu một lúc, Ninh Hinh dần dần cảm thấy có chút kỳ quái, thuật pháp mà tu sĩ áo đen sử dụng rất có lực sát thương, có chút hung ác và khát máu. Sau khi làm một tu sĩ thổ huyết ngã xuống đất, hắc tu sĩ kia lấy thêm ít máu dính vào mu bàn tay, hết sức yêu nghiệt mà.
Ninh Hinh chỉ nghĩ đến một khả năng, đó là một tên ma tu, như để xác nhận sự nghi hoặc của nàng, nam tu sĩ ngã xuống đất toàn thân run rẩy, trên bề mặt dần dần xuất hiện những đốm đen, sau một lát, tu sĩ này chết rồi.
"Đồ ma tu đáng hận, ta sẽ giết ngươi để báo thù cho huynh đệ.
" Một nam tu sĩ với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt dữ tợn nói.
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không?” Nam tử áo đen khinh thường nói.
"Không nghĩ tới bọn họ lại gặp ma tu, Thổ Nhạc đại lục bình thường sẽ không xuất hiện ma tu đâu, ở Nhạc Thiên giới ma tu đều tập trung ở Hỏa Nhạc đại lục để tu luyện, quan hệ giữa tu sĩ và ma tu là kiểu không thể nói, chỉ là nếu gặp sẽ giết, tuyệt đối không tốt gì.
”
“Thiên Vượng, ngươi có nghĩ chúng ta nên ra ngoài để giúp không? " Ninh Hinh hỏi.
"Chúng ta nhìn lại một lần nữa xem, tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ vẫn còn rất có sức chiến đấu, nếu thật sự không được, chúng ta sẽ ra.
” Hạ Thiên Vượng thận trọng nói, nếu họ không thể không giết ma tu, cuối cùng bọn họ sẽ bị ma tu giết, giữa bọn họ đánh nhau nhất định là vì cái đồ vật đó, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Giao tranh càng lúc càng khốc liệt, song phương đều bị thương, một tu sĩ ở bên đông người hơn dường như đã bị tên ma tu hắc y ám toán, trên mu bàn tay nổi lên một tầng hắc khí, khiến hắn ngay cả vũ khí còn không cầm được.
“Chết tiệt, đại ca, tên ma tu đó quá mạnh, hay là chúng ta rút lui trước.
" Nam tu sĩ nói.
"Muốn trốn, cũng không dễ dàng như vậy.
" Ma tu hắc y nói, cung lúc hắn đánh từng đạo khí tức đến hai tu sĩ kia, chỉ trong chốc lát, tu sĩ trên tay nhiễm hắc khí cũng đã chết.
Còn sống chính là tên muốn chạy, bất quá lại bị tên ma tu ngăn khi hắn cố gắng chạy trốn rồi. Khi nam tu sĩ đó lại bị đánh ngã xuống đất, hắn phát hiện Ninh Hinh và Hạ Thiên Vương, kích động kêu lên: "Các đạo hữu, xin giúp đỡ, đây là ma tu.
”
Trong lúc Hạ Thiên Vượng còn đang do dự, Ninh Hinh đã bay ra, nàng trực tiếp tấn công tên ma tu, vô số mảnh lá trong nháy mắt biến thành một con Lục Long, như có sức mạnh hủy thiên diệt địa, nó công kích ma tu khiến hắn bị đánh văng mấy mét, Ninh Hinh nhận ra vạn vật đều hóa rồng khi nàng kích hoạt Linh phù của Thanh Mộc đạo quân. Sau đó nàng vận khởi thuật pháp Mộc hệ không ngừng công kích về hướng ma tu.
Lúc này Hạ Thiên Vượng cùng vị tu sĩ còn sống kia gia nhập chiến đấu, trước đó ma tu đã bị thương không ít, cho lên rất nhanh đã bị Ninh Hinh bọn nàng bắt lại, nàng còn muốn hỏi tên ma tu kia vì sao lại đến Thổ Nhạc đại lúc, vậy mà nam tu sĩ còn sống trực tiếp giết chết hắn. Mà lúc này ở phía xa Hỏa Nhạc đại lúc, trong động phủ truyền đến một hồi gào thét: “Là ai giết con ta, ta phải đem kẻ đó tút gân lột da.
” Sau đó chỉ thấy người xung quanh động phủ như diều đứt dây ngã sấp xuống, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.