Dương Vũ Vi đang đi trên đường phố ở phường thị, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng cảm thấy rất tức giận, Thẩm Tuyết Như bất quá chỉ là một tu sĩ nhị đại, có cái gì mà chảnh chứ, về sau nàng cường đại rồi nhất định sẽ khiến cho Thẩm Như Tuyết rửa mắt.
Dương Vũ Vi là một người xuyên không, kiếp trước nàng chỉ là một dân thường, nhiều năm làm việc chăm chỉ đã giúp nàng có được vị trí giám đốc điều hành công ty. Ai ngờ cao hứng chưa được bao lâu lại gặp phải một trận động đất trong chuyến du lịch của công ty, sau đó nàng xuyên không đến đây, kiếp này nàng sinh ra không ở vị thế cao, phụ thân là con thị thiếp của một tiểu gia tộc tu tiên, mẫu thân sinh ra nàng không lâu liền qua đời, vì phụ thân là Tứ linh căn, cho nên cuộc sống của họ trong gia tộc không mấy tốt đẹp. Nàng là Ngũ linh căn, vốn không có cơ hội để tiến vào Thiên Nhạc tông, nhưng bởi vì trong một lần rèn luyện, phụ thân cứu được một vị trưởng lão của Thiên Nhạc tông, bản thân ông cũng vì cứu người mà chết, cho nên trước khi phụ thân chết đã đem Dương Vũ Vi nhờ vả vị trưởng lão kia, về sau nàng được trưởng lão dẫn vào Thiên Nhạc tông, làm đệ tử tạp dịch ngoại môn.
Vốn dĩ với tư chất Ngũ linh căn của Dương Vũ Vi, nếu không có sự ủng hộ của gia tộc và tông môn thì không có khả năng thành công tiến Trúc Cơ, nhưng nàng thực sự rất may mắn, sau khi vào tông môn không lâu, nàng đã mở ra ngọc bội mà mẫu thân lưu lại, sau đó còn vô tình ăn phải liên tâm năm màu, biến Ngũ căn linh căn của nàng thành Ngũ linh căn Hỗn độn. Điều đó giúp tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn các đệ tử đơn linh bình thường. Sau khi ra khỏi bí cảnh Linh Lung, nàng lại càng trở nên xuất sắc, đầu tiên giành được vị trí thứ nhất trong cuộc tỷ thí của đệ tử Luyện Khí trong môn phái, sau đó thành công tiến Trúc Cơ, nhiêu đó đã đủ làm nàng trở thành hình mẫu đệ tử ngoại môn điển hình, song cũng làm rất nhiều trưởng bối và đệ tử tinh anh của Thiên Nhất tông chú ý đến nàng.
Ngọc bội do mẫu thân Dương Vũ Vi để lại là một không gian tùy thân, bên trong chứa vô số Linh dược phẩm chất cao, còn có nhiều loại trên vạn năm cùng một số Linh dược không còn tồn tại ở Tu Chân giới, trong không gian cũng không thiếu ngọc giản công pháp, trong đó Hỗn Độn Quyết là dành riêng cho chính nàng.
Chuột Tầm Bảo trên vai Dương Vũ Vi là do nàng tìm được ở phường thị tông môn, bất quá ngoại nhân cũng không biết nó là chuột Tầm Bảo, nhìn bề ngoài thì giống như một con chuột bình thường được nữ tu yêu thích. Cho nê khi không có việc nàng sẽ thường đến phường thị đi dạo, nhìn xem có thứ gì quý còn sót lại. Hôm nay sau khi gặp được viên đá kia, chuột Tầm Bảo liền nhanh chóng thúc giục nàng, muốn nàng mua nó. Đồ vật bình thường mà chuột Tầm Bảo ngắm đến đều có ích với nàng hoặc là giá trị sẽ rất cao. Nàng vừa định trả tiền thì sự tình cũng như Ninh Hinh đã thấy lúc nãy.
“Tiểu Bảo, xem ra chúng ta không thể lấy được viên đá kia rồi.
” Dương Vũ Vi nói với chuột Tầm Bảo có chút tiếc nuối.
Sau khi xem xong vở kịch, hai người Ninh Hinh đến một gian quán rượu, vừa vào chỉ nghe tiếng vang của một nữ tu: “Mục Phong, sao ngươi lại ở đây?”
Ninh Hinh quay lại thì thấy Cố Thiên Cầm cùng một đám đệ tử Thiên Nhạc tông đang đi về phía bọn nàng.
“Thì ra là Cố đạo hữu, ta còn nghĩ như thế nào đệ tử Thiên Nhạc tông lại biết tên ta.
” Ninh Hinh cười nói với Cố Thiên Cầm.
“Cái gì mà Cố đạo hữu, gọi ta là Thiên Cầm, ngươi không phải đệ tử Thiên Nhất tông sao, như thế nào lại ở đây?” Cố Thiên Cầm nói.
“Tiếng nhận nhiệm vụ đến nơi các ngươi gửi thư thôi, ngươi không chào đón ta à?”
“Nào có, ngươi tới cũng thật vẻ vang cho kẻ hèn này. Các ngươi đây là?”
“Chúng ta định đến đây ăn.
”
“Được, vậy ăn chung đi.
”
Nói rồi nàng lôi Ninh Hinh cùng nhau tiến vào quán rượu. Đi vào một gian phòng, nàng giới thiệu Ninh Hinh: “Đây là đại ca của ta, Cố Thiên Lăng.
”
“Đây là Ngũ ca của ta, Cố Thiên Hữu.
”
“Những người còn lại đều lạ đệ tử Cố gia.
”
“Các vị sư huynh, sư đệ! Ta mà Mục Phong, đây là sư đệ ta Hạ Thiên Vượng, chúng ta đều là đệ tử Thiên Nhất tông.
” Song phương đều chào đón nhau một phen, Cố Thiên Lăng quả nhiên cao lãnh như lời đồn đại, từ lúc gặp mặt đến giờ đều trừng ra bộ mặt đấy.
"Ngươi cũng tới đi khu phường thị à?" Ninh Hinh hỏi Cố Thiên Cầm.
"Chúng ta vừa từ bên ngoài trở về, định quay về tông môn, nhưng lại nhìn thấy ngươi, tự nhiên muốn gặp ngươi. Có gì muốn ăn cứ nói cho ta, ta mời khách.
"
"Vậy thì đa tạ, ta có một Linh sủng đặc biệt thích ăn linh thưc, cho nên lát nữa đừng quá bất ngờ.
" Nàng nói rồi thả Tiểu Hắc ra.
“A, Linh sủng của ngươi sao lại là một con quạ?” Cố Thiên Cầm ngạc nhiên kêu lên.
Tiểu Hắc có vẻ rất quan tâm đến việc người ta gọi nó là con quạ. Nó bay đến trước mặt Cố Thiên Cầm ríu rít gầm lên với nàng.
“Ngươi xem, hình như nó tức giận.
”
“Thật xin lỗi, Tiểu Hắc bị ta chiều hư rồi, mau trở lại!
” Nói xong nàng liền đem Tiểu Hắc đặt sang bên cạnh rồi bắt đầu gọi món, thấy Ninh Hinh liên tục báo đồ ăn, Cố Thiên Lăng nhìn thoáng qua nàng, mặt khác đệ tử của Cố gia đều kinh ngạc với sự không khách khí của nàng. Nhưng điều mà Ninh Hinh suy nghĩ bây giờ là thật vất vả nàng mới được ăn, đương nhiên là phải thưởng thức, không biết lần sau là khi nào.
Thời điểm đang đợi đồ ăn, Ninh Hinh nói: "Ta vừa thấy đệ tử Thiên Nhạc tông đang cãi nhau, hình như là đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn của các ngươi dám khiêu chiến đệ tử nội môn?"
Cố Thiên Cầm nhanh chóng nhìn thoáng qua đại ca nhà nàng rồi nói: "Hai người tranh cãi một là Thẩm Như Tuyết, con gái của một Nguyên Anh trưởng lão trong tông môn, người còn lại là đệ tử ngoại môn, Dương Vũ Vi.
" Nói xong, nàng liền đem tình huống thuật lại cho Ninh Hinh, mà Ninh Hinh vừa nghe được liền cảm thấy cả người không tốt, vị đệ tử ngoại môn Dương Vũ vi kia, nghe như thế nào cũng nữ chính đại nhân trong tiểu thuyết mà kiếp trước hay kể đến, mà vị Thẩm Như Tuyết khả năng là nữ phụ rồi.
Dựa theo lời của Cố Thiên Cầm, Ninh Hinh cảm giác dương vũ Vi kia hẳn là người xuyên không, nàng cũng không phải không biết cái nhìn thoáng qua của Cố Thiên Cầm đến Cố Thiên Lăng, xem ra quan hệ của Cố Thiên Lăng cùng Dương Vũ Vi khá tốt a. Vừa hay là gia thế tốt, tư chất Lôi linh căn Biến dị, đây chẳng phải thỏa mãn hình tượng nam chủ sao, đối với lại tình huống này nàng có chút ngạc nhiên.
Cũng mau, nàng không phải đệ tử của Thiên Nhạc tông, bất cứ ai có gia thế tốt, tư chất tốt, bên cạnh nữ chính cơ bản đều là pháo hôi, nàng không muốn liên quan gì đến chuyện này, tốt nhất nàng phải cách xa ra. Nhìn thoáng qua Cố Thiên Cầm và Cố Thiên Lăng, Ninh Hinh vẫn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh, có vẻ về sau nàng nên nhắc nhở Cố Thiên cầm tranh xa Dương Vũ Vi kia chút.
Trước dáng vẻ đầy ẩn ý của Ninh Hinh, Cố Thiên Lăng cùng Cố Thiên Cầm đều rất khó hiểu. Vừa định hỏi thì đồ ăn đã tới.
Đoàn người Ninh Hinh sau khi ăn xong liền rời đi, nàng nói với Cố Thiên Cầm: “Đa tạ đã mời, các người hiện tại hồi tông, chúng ta cũng cáo từ từ đây.
”
“Không ở lại chơi vài ngày sao, hiếm lắm mới đến đây một lần, mấy ngày nay chúng ta không có viẹc gì, vừa hay có thể dẫn ngươi đi dạo.
” Cố Thiên Cầm có chút tiếc nuối nói.
“Không được rồi, lần này ra ngoài, ta cùng Thiên Vượng dự định đi rèn luyện.
”
“Được, vậy lần sau gặp lại.
”
“Cáo từ.
”
“Cáo từ.
”
Sau khi từ biệt đám người Cố Thiên Cầm, Ninh Hinh cũng Hạ Thiên Vượng rời đi, tại vùng phụ cận các nàng tìm hiểu một phen.
“Sư tỷ, chung quanh Thiên Nhạc tông thật náo nhiệt, mấy ngày nay toàn gặp đệ tử tông môn khác.
”
“Thiên Nhạc tông nằm ở trung tâm Thổ Nhạc đại lục, nam lai vãng bắc hầu như đều đến đây, vì thế mà chúng ta nhìn thấy đệ tử tông môn khác cũng nhiều.
”
“Sư tỷ, sao ngươi lại quen biết Cố Thiên Cầm sư tỷ của Thiên Nhạc tông đó?”
“Quen vào lần đầu ta ra ngoài rèn luyện.
”