“Mục Phong, được nha, lần trước ngươi đã làm gia ngạc nhiên rồi, không nghĩ đến ngươi còn biết trận pháp.
” Cố Thiên Cầm cười với Ninh Hinh: “Ngươi còn biết cái gì, khai mau lên, miễn lần sau ta lại bị giật mình.
”
“Thiên Cầm, chúng ta là bằng hữu, ta biết cái gì thì chỉ cần ở chung với ta nhiều ngươi tự nhiên sẽ biết.
” Ninh Hinh vừa cười vừa nói với Cố Thiên Cầm, nàng rất muốn kết giao với Cố Thiên Cần này, cho nên mới nói như vậy.
“Được, ta chờ đấy.
” Nghe xong câu trả lời của nàng, hai người cùng nhìn nhau cười.
“Thiên Nhất tông? Sư tỷ họ Mục, chẳng lẽ là Mục gia Dương thành? Vậy nhất định sẽ biết Mục Ninh Nguyệt, nghe nói nàng là thiên tài tu luyện của Thiên Nhất tông.
” Dương Vũ Vi nói lần nữa, nghe lời nàng, người Cố gia đều nhìn về Ninh Hinh, giống như đang chờ câu trả lời.
“Họ Mục liền là Mục gia sao? Là Thiên Nhất tông phải biết Mục Ninh Nguyệt?” Ninh Hinh có chút không vui.
“Người ta là người nào, có quen biết Mục Ninh Nguyệt của Thiên Nhất tông hay không thì cũng không có quan hệ với ngươi.
” Thẩm Như Tuyết châm chọc.
Nghe những lời này của Thẩm Như Tuyết, Ninh Hinh dù sao cảm giác Thẩm Như Tuyết cũng đỡ hơn Dương Vũ Vi chút.
“Được rồi, mọi ngươi nghiên cứu các vào động.
” Cố Thiên Lăng nói, Ninh Hinh nghĩ đây là hắn đang muốn giải vây vì Dương Vũ Vi.
“Trở ra chia như thế nào?” Một đệ tử Thiên Nhạc tông nhìn hai ngươi Ninh Hinh nói.
“Đương nhiên ai lấy được là của người đó.
” Một đệ tử Thiên Nhạc tông khác nói.
Cố Thiên Cầm áy náy nhìn Ninh Hinh, phân chia như vậy sẽ bất lợi với hai người Ninh Hinh.
Ninh Hinh cười nói: “Chúng ta không sao.
” Ai đoạt được còn rất khó nói nha.
Nghiên cứu tại của động phủ hồi lâu, bọn họ cũng không biết phải tiến vào như thế nào, cũng không có dấu vết của bất kỳ trận pháp nào, cuối cùng mọi người quyết định dùng vũ lực phá vỡ của động. Thay phiên nhau công kích hồi lâu thì cửa động mới hé mở. Thấy cửa đã mở, đệ tử Thiên Nhạc tông cao hứng, kích động tiến vào, Hạ Thiên Vượng vừa muốn đi vào đã bị Ninh Hinh kéo lại, chỉ chốc lát trong động đã truyền đến tiếng kêu cứu, bất quá rất nhanh đã không còn, trong động quả nhiên có nguy hiểm. Đệ tử đứng ngoài động sốt ruột, nhưng lại không dám tiến vào nữa.
“Mục Phong sư tỷ có phải ngươi đã biết trong động có nguy hiểm? Ta thấy ngươi vừa kéo sư đệ lại nhưng lại không nói bọn ta.
” Dương Vũ Vi đột nhiên lên tiếng, theo âm thanh của nàng, đệ tử Thiên Nhạc tông đều rất căm phẫn nhìn về hai người Ninh Hinh, như thể người kích động đi vào không phải bọn hắn vậy.
Ninh Hinh nhìn chằm chằm Dương Vũ Vi rất lâu, cho đến khi trên mặt nàng cũng có chút lúng túng. Tình huống cũng không như vậy nữa, Cố Thiên Cầm không vui nói với Dương Vũ Vi: “Mục Phong là bằng hữu của ta, Dương Vũ Vi ngươi có ý gì? Tất cả mọi người đều là lần đầu tới, nàng làm sao biết trong động phủ có nguy hiểm hay không?”
“Sư tỷ ta không có ý gì, chẳng qua chứng kiến các sư huynh đệ như vậy có chút sốt ruột, ngươi đừng nóng giận.
” Dương Vũ Vi vội vàng trả lời.
“Ồ, ngươi đã gấp gáp như vậy, sao không tự mình đi vào cứu họ đi? Có thời gian ở đây nói nhảm không bằng tiến vào cứu người.
” Hạ Thiên Vượng nổi giận, hắn hung hãn nói.
“Được rồi, lát nữa vào động cẩn thận chút, không cần hành động lỗ mãng.
” Cố Thiên Lăng nói.
Ninh Hinh nhìn Cố Thiên Lăng, sau đó lại nhìn đến Cố Thiên Cầm, nàng nói: “Ta cùng Hạ Thiên Vượng sẽ không cùng các ngươi đi vào nữa, chờ một chút các ngươi vào rồi chúng ta sẽ tự vào sau, hoặc là chờ chúng ta vào rồi các ngươi tự đi sau.
”
“Mục Phong, ngươi đừng như vậy, chúng ta đi chung.
” Cố Thiên Cầm sốt ruột.
“Không được, ta không thích nhiều người, yên tâm đi, sau khi ngươi vào động cẩn thận chút, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình đấy.
” Ninh Hinh nhỏ giọng với Cố Thiên Cầm, sau đó xoay người nhìn Dương Vũ Vi: “Dương sư muội đúng không, không cần dùng cái chiêu vừa rồi lên người ta, cũng đừng hành động như thể một lòng nghĩ cho người khác, ngươi biết trong lòng ngươi nghĩ gì mà, ngoại trừ loại người không đầu óc, ta cũng rất chán ghét cái bộ dạng đó của ngươi, nhớ đấy.
”
Ninh Hinh nói không chút lưu tình như đánh lên mặt Dương Vũ Vi, làm cho nàng cảm thấy không chịu nổi, thoáng cái mặt liền đỏ lên, bộ dáng giận mà không dám nói, thấp phần điềm đạm đáng yêu.
Đối với lời nói không chút lưu tình của Ninh Hinh, đệ tử Thiên Nhạc tông tất cả đều rất giật mình và tức giận, ngoại trừ Thẩm Như Tuyết cao hứng cùng Cố Thiên Cầm trắng mặt.
Không quản đám người đó nghĩ gì, Ninh Hinh hỏi: “Đám các ngươi vào trước hay chúng ta?” Khả năng vừa rồi lời nàng nói với Dương Vũ Vi quá nặng nên hiện tại sắc mặt hắn không dễ coi.
“Các ngươi tiến vào trước.
”
“Được.
” Nói xong nàng liền đem Hạ Thiên Vượng tiến vào động phủ, chứng kiến thi thể của đám đệ tử vừa rồi, nàng nói: “Cẩn thận chút, bọn họ hẳn là bị cái gì công kích, hình như là Yêu thú nào đó, tốc độ cực nhanh.
”
Nói qua nàng liền vận khởi lớp linh lực bảo vệ, đem roi Vô Ảnh cầm trên tay, cẩn thận bước vào. Rất nhanh bọn nàng đi đến một ngã ba, Ninh Hinh tùy tiện chọn đại một phương hướng, tiến vào không lâu nàng chỉ nghe thấy một thanh âm “Shhhh”, nàng dùng mắt biểu thị cẩn thận chút với Hạ Thiên Vượng, đột nhiên một đạo tàn ảnh lướt qua, trên người Ninh Hinh đã có một vệt máu.
“Sư tỷ?” Hạ Thiên Vượng sốt ruột, Ninh Hinh lắc đầu với hắn rồi nhìn chằm chằm xung quanh.
Yêu thú vừa rồi tốc độ quá nhanh, không chỉ phá vỡ lớp linh lực mà còn đả thương nàng, có lẽ cần cẩn thận hơn rất nhiều, một lần nữa, cảm giác được linh lực bên người có chút thay đổi, Ninh Hinh vận khởi Vô Tung bước, nàng rất nhanh hướng đến phát động công kích, Yêu thú kia liền hiện nguyên hình, một con chuột có kích thước không khác gì con sư tử ở kiếp trước, quan sát tốc độ cùng hình thể của nó, đây chính là Ảnh Thử rồi, một loại Yêu thú ưa thích nơi có bóng tối, chỉ cần trước khi bị công kích tìm được vị trí của nó thì thường ta sẽ có khả năng đánh trả được, nhưng muốn công kích lại thì cũng không dễ dàng, nó chính là khảo nghiệm năng lực ứng biến cùng tốc độ phản ứng của tu sĩ.
Khá may là chỉ có một con, bằng không nàng quả thật là không xong rồi, nàng cẩn thận lấy ra châm Vô Ảnh tấn công lúc Ảnh Thử phát động công kích, đem châm bắn về đầu của Yêu thú, bất quá điều đó cũng chọc giận nó rồi, tốc độ công kích của nó càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hung ác, sau khi chịu vài lần bị đánh thì Ninh Hinh mới giết chết được nó.
Để cho Hạ Thiên Vương chú ý cảnh giác, Ninh Hinh phóng thần thức dò xét chung quanh, sau nó đàng ngồi một bên bắt đầu chữa thương cùng khôi phục linh lực, còn không biết lát nữa sẽ gặp phải cái gì, bắt buộc phải có lực tác chiến thật tốt.
Đột nhiên Ninh Hinh mở mắt, thần thức nàng phát hiện có mấy Ảnh Thử cách đây vài dặm đang di chuyển về hướng này.
“Đi mau.
” Nói xong nàng mang Hạ Thiên Vượng chạy qua thông đạo, cũng may thần thức nàng cường đại, nếu không căn bản không thể phóng đến phạm vi mà Ảnh Thử đang di chuyển.
Đi qua đi lại trong thông đạo, bọn nàng không phát hiện bất kỳ một gian phòng hay thứ gì, khắp nơi đều là thông đạo, lúc gặp Ảnh Thử, nàng cùng Hạ Thiên Vượng liên thủ giết chết, nếu gặp nhiều thì đơn nhiên là né tránh, cứ như vậy bọn họ đã ở nơi bốn phía đều là thông đạo đi qua đi lại được vài ngày rồi, hai người bọn nàng cũng bắt đầu sốt ruột, sẽ không bị vây ở chỗ này mãi mãi chứ.