Mộc Tiên Truyện

Mộc Tiên Truyện

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,248
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
Nữ Cường
     
     

“Thiên Cầm, các người tìm được biện pháp ra ngoài không?”

“Không có, chúng ta đi lòng vòng ở đây cũng rất lâu rồi, ca ca nói ở đây có Mê trận, phá được trận pháp này mới có thể đi ra, đúng rồi, không phải ngươi rất hiểu rõ trận pháp sao.

“Ta? Hiện tại ta căn bản không có cách nào phá bỏ Mê trận này. Cố sư huynh có biện pháp nào không?”

“Dựa vào tu vi của ta thì không giải được, trận pháp này cùng những trận pháp bình thường ta tiếp xúc không giống nhau.

“Đúng vậy.

Nghe lời Cố Thiên Lăng mọi người đều bắt đầu lo lắng trong lòng, bọn họ đã đến đây gần một tháng, Ảnh Thử trong thông đạo không biết khi nào sẽ công kích bọn họ, có một chút đan dược thì đệ tử Thiên Nhạc tông dùng hết rồi, nếu còn bị vây khốn lâu hơn nữa, khả năng tất cả đều phải chết ở chỗ này.

“Mục sư tỷ, các ngươi vẫn luôn đi trong thông đạo thật sao? Không có đi vào thạch thất gì chứ?” Dương Vũ Vi hỏi Ninh Hinh.

“Đúng vậy, ta cùng Hạ Thiên Vượng từ lúc tiến vào đều đi quang thông đạo, chẳng lẽ các ngươi đã tiến vào thạch thất? Làm sao để đi vào?”

Dương Vũ Vi nhìn Cố Thiên Lăng một chút mới nói: “Trên tường trong thông đạo có một vài trận pháp, bài trừ chúng liền có thể tiến vào, các ngươi không phát hiện ra?”

“Chúng ta vừa vào đã vội vàng trốn Ảnh Thử, căn bản cái gì cũng không phát hiện. Chúng ta đi đến nơi các ngươi phát hiện trận pháp nhìn xem, nói không chừng còn có thể phát hiện gì đó.

“Vô dụng, ta đã nhìn qua rồi, trận pháp hai nơi khác nhau hoàn toàn.

” Cố Thiên Lăng nói, đối với Ninh Hinh này hắn vẫn có chút hoài nghi.

“Các ngươi đi vào thạch thất, vậy hẳn sẽ có bảo vật tiền bối lưu lại, các ngươi cũng đừng nhạy cảm quá, ta chỉ muốn nói tiền bối có khả năng sẽ lưu lại ngọc giản có liên quan đến trận pháp hay gì đó mà chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu, như vậy không chừng còn có thể thoát ra.

Ninh Hinh nói hết lời, tất cả mọi người đều không có ý kiến. Cố Thiên Cầm nhìn người xung quanh rồi nói: “Mục Phong, đồ vật chúng ta có thu được một ít, bất quá bên trong đều không có đồ vật nào có liên quan đến trận pháp.

“Không nên chứ, nhìn tình huống từ lúc chúng ta tiến vào, chủ nhân động phủ tuyệt đối là Trận Pháp sư, đồ vật của hắn không có khả năng không liên quan.

Ninh Hinh vừa dứt lời, liền nghe Thẩm Như Tuyết nói với Dương Vũ Vi: “Dương sư muội, lúc trước ngươi tiến vào một thông đạo, mọi người đều cảm thấy nguy hiểm cho nên không đi vào, ngươi cùng chúng ta tách nhau một khoảng thời gian, vậy ngươi có phát hiện gì hay không? Nếu có thì tốt nhất nên nói cho chúng ta, nếu không tất cả mọi người đều sẽ bị vây ở đây mãi đấy.

Dương Vũ Vi biết rõ, dựa vào trình độ trận pháp cùng tu vi của nàng hiện tại căn bản không có cách nào cởi bỏ mê trận, nàng nếu không đem trận pháp truyền thừa ra, khả năng sẽ bị vây ở đây thật, nếu bọn họ thực sự đủ may mắn để ra ngoài, về sau nàng sử dụng trận pháp truyền thừa của tiền bối lưu lại thì Cố Thiên Lăng nhất định sẽ phát hiện. Nàng suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, ta có tiến vào một gian thạch thất, bên trong có một bộ trận pháp truyền thừa, vừa mới bắt đầu ta cũng không nghĩ tới, cho nên mới không lấy ra.

“Đây vốn dĩ là cơ duyên ngươi lấy được, nếu không phải bất đắc dĩ, chúng ta cũng không đưa ra hạ sách này, ngươi không cảm thấy chúng ta đoạt cơ duyên của ngươi là đã tốt rồi.

” Cố Thiên Hữu một bên nói, đối với nữ đệ tử mà đại ca Cố Thiên Lăng cứu trước mắt này, trong lòng hắn cũng rất cảm kích cho nên mới thay nàng giải vây.

Thẩm Như Tuyết giật giật môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Cố sư huynh. Đây là trận pháp truyền thừa tiền bối lưu lại, ngươi nhìn xem.

“Cảm ơn.

” Cố Thiên Lăng suy nghĩ một chút rồi cầm lấy ngọc giản, nếu không xem thử thì bọn họ không chừng chẳng còn cách nào đi ra ngoài. Đem ngọc giản dán trên trán, rất nhanh trận pháp bên trong ngọc giản đã tiến vào thức hải hắn, đã tìm được Mê trận, hắn phải cẩn thân nghiên cứu một chút rồi.

Cố Thiên Lăng mở mắt, nhìn Ninh Hinh một chút sau đó lại đem ngọc giản trả lại cho Dương Vũ Vi: “Sư muội xem qua ngọc giản chưa?”

“Ta chưa xem.

” Kỳ thật từ lúc bắt đầu lấy được Dương Vũ Vi đã nhìn rồi.

“Ngươi nhìn một chút đi, bây giờ ta sẽ chuyên tâm nghiên cứu.

” Nói xong hắn nhắm mắt lại.

“Thiên Cầm, ta cùng Thiên Vượng đến miệng thông đạo canh chừng.

“Ừ, các ngươi cẩn thận.

Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vương vừa đi, Cố Thiên Lăng liền mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng của hai người bọn nàng, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

“Sư tỷ, bọn họ có thể cởi bỏ mê trận này chứ.

” Hạ Thiên Vượng lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ không sao đâu.

” Ninh Hinh bây giờ đang nghĩ đến Dương Vũ Vi, nàng nghĩ nếu không phải Thẩm Như Tuyết luôn cố ý quan sát Dương Vũ Vi thì đoán chừng người đến đây đều không phát hiện ra truyền thừa động phủ đã bị người khác cầm đi. Vận khí của người đó quả thật quá tốt, một người tiến vào thông đạo không gặp Ảnh Thử công kích, còn thuận lợi mở ra trận pháp, không để cho kẻ nào phát hiện.

Trong tay nàng khẳng định không chỉ có một bộ trận pháp truyền thừa, trận pháp nơi này có chút quỷ dị, Đạo quân Thanh Mộc đã cho nàng xem qua đủ các loại trận pháp, nhưng cái này thì chưa từng thấy qua.

Ninh Hinh nghĩ đến Tàn Nguyệt phá mà nàng lấy được, nghe nói là lấy từ động phủ của tu sĩ thượng cổ, như vậy trận pháp truyền thừa này khả năng cũng là trận pháp thượng cổ? Chỉ có khả năng này, bằng không với tu vi của Đạo quân Thanh Mộc không thể không biết.

Từ thần thức phát hiện có mấy Ảnh Thử đi tới, Ninh Hinh chuẩn bị dặn dò với nhóm người Cố Thiên Cầm, tay vừa giơ lên, đột nhiên lại buông xuống, nàng xem nhẹ rồi, Cố Thiên Lăng làm sao mà không phát hiện ra được, trách không được nàng có cảm giác ánh mắt Cố Thiên Lăng nhìn nàng rất kỳ quái.

Hạ Thiên Vượng nhìn Ninh Hinh không ngừng đập tay lên trán, cho rằng đã có chuyện: “Sư tỷ, làm sao vậy, Ảnh Thử đến sao?”

“Không, chỉ là cái trán có chút không thoải mái, vỗ vỗ thì đỡ hơn rồi.

Thời điểm Ảnh Thử cách bọn họ năm dặm, Ninh Hinh mới kêu Hạ Thiên Vượng đi đến nói cho bọn Cố Thiên Cầm.

“Lúc trước giải Mê trận chúng ta đều bị Ảnh Thử đuổi theo đến chạy không kịp.

” Một đệ tử Thiên Nhạc tông bên cạnh thông đạo nổi giận hung hăn nói.

“Mục sư tỷ, ngươi thật lợi hại, nếu không có ngươi chúng ta đều không phát hiện có Ảnh Thử, nếu như trước đây chúng ta đều phải đánh sinh tử với Ảnh Thử đấy.

” Dương Vũ Vi cảm kích nói.

“Đúng vậy, Mục Phong, làm sao ngươi phát hiện ra Ảnh Thử đấy.

” Cố Thiên Cầm một bên hỏi.

“Cẩn thận chút thì chung quy có thể phát hiện ra, ta cảm giác Linh khí dao động.

” Trong ánh mắt nhìn nàng như có suy tư, quả nhiên đều là người thông minh.

“Cố sư huynh, Mê trận này ngươi có phát hiện gì mới không?”

“Không có, Mê trận này hình như là dựa theo ngũ hành bát quái mà bố trí.

Lại qua thêm vài ngày, Dương Vũ Vi cùng Cố Thiên Lăng nghiên cứu giải trận như thế nào, những người khác thì thỉnh thoảng chú ý tình huống chung quanh, có một lần Ninh Hinh cố ý không nói trước cho bọn hắn biết Ảnh Thử đến, một số đệ tử Thiên Nhạc tông đã bị thương không ít, hiện tại cũng không dám đem việc cảnh giác giao cho hai người Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng.

“Sư tỷ, ngươi tới đây.

” Hạ Thiên Vượng lặng lẽ đến bên người Ninh Hinh.

“Làm sao vậy, phát hiện cái gì?”

“Ngươi tới nhìn chỗ tường nhô lên...

.

Ninh Hinh biết rõ ý của Hạ Thiên Vương, nàng không ngừng quan sát những vị trí nhô lên, nhưng hoa văn trong thứ này căn bản không giống với những thứ mà nàng phát hiện lúc trước, kích thước cũng không giống, trong lòng nàng dường như đã nghĩ ra cái gì. Nàng không biết Cố Thiên Lăng cùng Dương Vũ Vi còn có thể cởi bỏ trận pháp hay không, nhưng nàng không muốn bị vây trong động phủ này thêm nữa, nàng nói với người chung quanh:” Ta nghĩ ta biết chúng ta thoát ra như thế nào rồi.

Ninh Hinh đem linh lực lần lượt truyền vào những hoa văn bên trong chỗ nhô lên, khi linh lực đã lấp đầy hoa văn, hoa văn trên tường không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành một đường thẳng, đường thẳng đó chỉ xuất hiện trong vài giây đồng hồ rồi biến mất. Những cái nhô lên trước kia cũng không còn.

“Ta chỉ là đi theo cảm giác, trên đường nếu có phát sinh bất kỳ nguy hiểm nào cũng đừng trách ta, nếu tin được thì hãy đi.

Nói xong nàng mang theo Hạ Thiên Vượng đi.

Khi thấy ánh sáng chiếu vào trước miệng động phủ, tất cả mọi người có chút kích động, bọn họ đã bị nhốt gần hai tháng rồi.