“Không nghĩ đến rừng rậm Vân Thương so với các sư huynh nói còn có phần nguy hiểm hơn.
”
“Chú ý nhiều hơn, chúng ta mới tiến vào chưa đến mười dặm đã gặp Yêu thú Tứ giai, càng đi vào trong khẳng định càng nguy hiểm.
”
“Yên tâm đi, ta biết rồi sư tỷ.
”
Theo tin tức mà Hạ Thiên Vượng thăm dò được, càng đi về hướng nam thì Yêu thú càng lợi hại, bọn nàng bây giờ chẳng qua là dang lưỡng lự ở biên giới bên ngoài mà đã gặp được nhiều Yêu thú như vậy, bên trong chẳng phải sẽ càng nhiều nguy hiểm sao, nhưng nàng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ đã tiến vào phía trong.
Khu rừng rất lớn, dường như không còn gặp được tu sĩ khác, Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng hợp lực giết chết một Yêu thú Lục giai, đang ngồi dưới đất thở hổn hển đột nhiên có một nhóm người vội vã chạy về hướng bọn nàng, nói đúng hơn là chạy từ rừng ra.
“Sư tỷ, bọn họ bị thương, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
”
“Ừ, ta thấy rồi.
” Không chỉ bị thương, còn có trúng độc, độc tính cũng rất mạnh, đoán chừng đám tu sĩ này không chống đỡ nổi đến thời điểm giải độc.
“Sư tỷ, ngươi xem, tu sĩ kia không phải người chúng ta đã gặp trên đường đến Thiên Nhạc tông sao?”
Ninh Hinh nhìn kỹ một chút nói: “Đúng, là hắn.
”
Lúc này nam tu kia cũng phát hiện hai người bọn nàng, nhưng hắn cũng rất sốt ruột nói với người bên cạnh vài câu rồi mới đến hỏi hai người Ninh Hinh: “Nguyên lai là hai vị đạo hữu, hai vị cũng đến rừng rậm Vân Thương rèn luyện sao?”
“Ừ, Diệp đạo hữu cũng vậy sao?”
“Ta cùng vãn bối trong nhà đi, nhưng hắn bị Hoa Quan xà Ngũ giai căn rồi, bây giờ chúng ta gấp rút đưa hắn về cứu chữa.
”
“Hoa Quan xà Ngũ giai, độc tính của nó rất mạnh, chỗ ta có một viên đan dược giải độc, hy vọng sẽ có ích với vãn bối nhà ngươi.
”
“Cảm ơn Mục đạo hữu, lần sau ta sẽ báo đáp hai vị.
” Diệp Trạch đối với đan dược Ninh Hinh cho cũng không có bất kỳ hy vọng gì, sau khi vãn bối vừa bị cắn thì hắn đã cho ăn qua đan dược giải độc rồi, nhưng cũng không có tác dụng. Nhưng hắn lại không biết đan dược trong tay hắn hiện tại chính là đan dược mà Ninh Hinh nghiên cứu ra chuyên môn khắc chế độc rắn, đối với bất kỳ loại độc rắn nào cũng đều hữu hiệu, ít nhất cũng sẽ trì hoãn được độc phát tác, Diệp Trạch không coi trọng thiếu chút nữa đã hại vãn bối của mình.
“Sư tỷ, ta xem Diệp đạo hữu không đem đan dược của ngươi để trong lòng đâu.
”
“Ta chỉ có thể cho hắn, cũng không thể bắt hắn sử dụng, chỉ mong tu sĩ trúng độc kia sẽ không sao.
” Nàng suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Hôm nay chúng ta trước hết dừng ở đây, trở về tiểu viện, ngày mai lại thăm dò thêm sự tình ở Vân Thương, hơn nữa còn chuẩn bị một ít Linh phù cùng trận pháp.
”
Hai người trở lại tiểu viện cho thuê, Ninh Hinh lấy ra ngọc giản mà Đạo quân Thanh Mộc cho để nghiên cứu về trận pháp, Hạ Thiên Vượng sau khi biến thành Song linh căn, hắn luôn nhiệt tình tu luyện, chỉ cần có thời gian tuyệt đối đều dùng để tu luyện.
Ninh Hinh đã có thể phá giải được trận pháp Tứ phẩm rồi, bất quá bây giờ nàng muốn tìm hiểu về trận pháp trong động phủ của vị Nguyên Anh, Đạo quân Thành Mộc có thủ pháp bày trận, phá trận, hắn nghiên cứu trận pháp chủ yếu là dựa vào sự vật chung quanh mà bày trận, mà trận pháp trong động phủ kia rất phức tạp, khônh hề giống bày trận theo Ngũ Hành, Ninh Hinh dựa theo những gì nàng gặp trong trận pháp ghi chép lại, lần đến hồi tông nàng sẽ đến Tàng Thư các tìm hiểu.
“Sư tỷ, chúng ta còn tiếp tục tiến vào trong chứ.
” Hạ Thiên Vượng hỏi Ninh Hinh.
Gần nhất đây nhìn thấy bọn họ vẫn ngây ngốc ở trong rừng Vân Thương, hiện tại vị trí của bọn họ hẳn là ngoại vi khu rừng, về cơ bản sẽ gặp phải Yêu thú Lục giai, cũng có đôi khi sẽ gặp cả Yêu thú Thất giai. Đi vào trong nữa, hắn có chút lo lắng cho an toàn của hai người.
Thông qua khoảng thời gian không ngừng chiến đấu cùng Yêu thú, tu vi của Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng cũng có phần tăng, nhất là Ninh Hinh, nàng sử dụng Tàn Nguyệt phá càng thêm thành thạo, nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa hiểu rõ hết được uy lực của Tàn Nguyệt phá, cho nên khi gặp Yêu thú Lục giai, nàng đều là dùng Tàn Nguyệt phá mà chiến đấu.
Hạ Thiên Vượng ở một bên nhìn xem Ninh Hinh cầm lấy một thanh đao đánh cho Yêu thú Lục giai than thiên gọi địa, khó mà giải quyết, vừa mới bắt đầu trong lòng cảm thấy mãnh liệt vô cùng, tưởng tượng sau này cũng muốn được như vậy nên về sau hắn cảm thấy áp lực lớn từ lão đại rồi, từ khi hắn gặp vị sư tỷ này, dường như sư tỷ luôn một mực bảo hộ hắn, muốn được như sư tỷ không biết phải mất bao lâu.
Lại giải quyết xong một Yêu thú Lục giai, Ninh Hinh nói với Hạ Thiên Vượng: “Chúng ta đã đi trong này mười mấy ngày, hay là ra ngoài đi, đi vào trong là gặp những Yêu thú không thể đối phó đấy.
”
Thời điểm hai người ra khỏi khu rừng có gặp vài nhóm tu sĩ, bọn họ giống như đều hướng về khu rừng rậm mọc cao mà đi. Ninh Hinh cảm giác rất kỳ quái, theo lý thuyết đi trong rừng gặp nhiều tu sĩ như vậy đã là không bình thường rồi, bọn họ còn cùng đi về chỗ cao thì lại càng kỳ quái, chẳng lẽ có dị bảo xuất thế? Nhưng tại rừng Vân Thương, nhân tu làm sao có thể chiếm được tiện nghi chứ.
“Sư tỷ, ngươi có cảm thấy kỳ quái không?”
“Là rất kỳ quái, nếu không chúng ta đi sau bọn hắn xem chuyện gì xảy ra?” Ninh Hinh trong lòng có chút rục rịch.
“Được, chúng ta cẩn thận chút, nơi bọn họ đến có chút gần với khu trong.
”
Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng cẩn thận từng li từng tí đi theo sau đám tu sĩ, bất quá Ninh Hinh cảm giác được người phía trước đã phát hiện bọn nàng, bên trong đó có tu sĩ Kim Đan, nhưng bọn hắn cũng không để ý lắm.
“Cẩn thận.
” Một tu sĩ phía trước nhắc nhở.
Sau đó người chung quanh liền cảm nhận được cổ uy áp cường đại thoáng qua, uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, Ninh Hinh vô cùng chắc chắn, nàng đã quá quen thuộc rồi, chẳng lẽ có dị bảo xuất hiện? Trong nội tâm nàng có chút muốn đánh trống lảng trốn đi rồi, Yêu thú trong rừng Vân Thương so với Mê Vụ lâm còn nhiều hơn, nếu phát sinh sự tình tranh đoạt Huyết Cốt quả như lần trước thì nàng cũng không cảm thấy mình sẽ có vận may như vậy nữa.
“Không nghĩ tới sự tình tinh hoa ánh trăng lần này lại hấp dẫn nhiều tu sĩ tu vi cao cùng yêu thú cao giai như thế, về sau chúng ta phải chú ý hơn.
” Vị tu sĩ Kim Đan phía trước nói với đám tu sĩ phía sau.
Tinh hoa ánh trăng? Trăm năm mới xuất hiện một lần? Ninh Hinh chú ý đến lời vị Kim Đan kia nói, thứ này đối với nhân tu không có tác dụng gì, bất quá đối với Yêu thú thì vô cùng tốt, hấp thu một giọt liền có thể mở linh trí.
Trong nội tâm Ninh Hinh có chút mâu thuẫn, ở lại chỗ này nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng thật vất vả mới gặp được tinh hoa ánh trăng, không nhìn đến thì không phải người, nàng thỉnh thoảng kiếm tra túi đựng linh thú bên người, Tiểu Hắc nhà nàng đã mở linh trí, nói không chừng hấp thu một giọt tinh hoa ánh trăng liền có thể nói chuyện, không cần cùng nó sử dụng ngôn ngữ của quạ rồi.
“Sư tỷ, chúng ta xem một chút đi, vận may tốt, nói không chừng Tiểu Hắc sẽ có một giọt đấy.
” Hạ Thiên Vượng nhìn Ninh Hinh giống như đang do dự, hắn biết rõ nàng đang lo lắng cho an nguy của hai người bọn hắn, dù sao cũng đã xuất hiện cả tu sĩ Nguyên Anh, nói không chừng cũng có nhiều Yêu thú cao giai đến tranh đoạt nữa.
“Thiên Vượng, ngươi ra trước đi, ta mang Tiểu Hắc đi xem, ngươi nghe ta nói trước, thời khắc tinh hoa ánh trăng xuất hiện, khẳng định tránh không được sự tình tranh đoạt, đến lúc đó ta không có khả năng để ý đến ngươi, ta chạy một mình sẽ thuận lợi hơn.
”
Hạ Thiên Vượng là muốn đi cùng Ninh Hinh, nhưng nghe lời của nàng xong hắn biết rõ hắn đi cũng không giúp được gì, nói không chừng về sau còn liên lụy đến sư tỷ, cho nên hắn sẽ đi ra trước rồi hẹn gặp Ninh Hinh ở Nam Trúc thành.