Mộc Tiên Truyện

Mộc Tiên Truyện

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,335
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Xuyên Không
Nữ Cường
     
     

Ninh Hinh bị đập bay ra đất, trong miệng không ngừng trào máu, nàng muốn đứng lên nhưng toàn thân lại cảm giác như gặp một cơn kình phong, Tiểu Hắc bên người không ngừng bay vòng vong, nó không biết phải trợ giúp chủ nhân như thế nào.

Nàng bị tu sĩ Nguyên Anh làm bị thương không biết lần thứ mấy rồi nữa? Cũng không biết là nàng may mắn hay bất hạnh, một cái tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như nàng làm sao luôn chọc đến Nguyên Anh a? Ninh Hinh giãy giụa lấy sức đứng dậy, nàng sử dụng những khí lực cuối cùng lấy ra Sinh Cơ đan ăn vào, nhìn yêu hồ đang hướng bọn nàng đi đến, nàng bất động thanh sắc đem Truyền Tống phù Ngũ phẩm cầm lấy, dùng ánh mắt trấn an Tiểu Hắc đang sợ hãi.

“Còn muốn trốn? Một Trúc Cơ nho nhỏ như ngươi?” Yêu Hồ trào phúng với Ninh Hinh, nàng cảm thấy nữ tu sĩ kia giãy giụa chẳng qua là không biết tự lượng sức mình.

“Tiền bối muốn như thế nào mới thả ta cùng Linh sủng?”

“Thả các ngươi? Khi nào cơn giận của ta tiêu tan đi.

” Nói xong nàng đem một đạo linh lực đánh vào Ninh Hinh, đem nàng đánh bay đến bên kia.

Mắt thấy hồ yêu muốn ra tay, Ninh Hinh tranh thủ thời gian nói: “Tiền bối, coi như bây giờ ngươi giết ta cùng Tiểu Hắc thì Huyết Cốt quả cũng không thể lấy lại. Nếu tiền bối nguyện ý thả chúng ta, ta có thể cho tiền bối biết cây Huyết Cốt quả khác ở nơi nào?”

“Cái gì? Ngươi biết Huyết Cốt quả ở nơi nào?” Yêu Hồ thoáng liền kích động, nàng lập tức nghĩ đến mật cây Huyết Cốt quả khác còn không rõ tung tích.

Ngay khi hồ yêu ngây người, Ninh Hinh kích hoạt Truyền Tống phù, lập tức nàng biến mất trong tầm mắt của Yêu Hồ.

“Nhân tu lớn mật, lại dám gạt ta. Tốt nhất đã ra khỏi Vân Thương, nếu để ta tìm được các ngươi, ta xem làm sao thoát khỏi tay ta.

” Ninh Hinh đột nhiên biến mất để lại Yêu Hồ tức giận, trong lòng nàng ghi hận Ninh Hinh nói về Huyết Cốt quả khiến nàng tràn ngập hy vọng, nhất định phải tìm được nhân tu đó.

Ninh Hinh cùng Tiểu Hắc bị truyền tống đến một mảnh trong rừng rậm, nằm rạp trên mặt đất, Ninh Hinh hiện tại cảm thấy toàn thân tựa như tan rã, động một chút liền run rẩy, phải một lúc lâu nàng mới lấy ra đan dược chữa thương cùng Hồi Linh đan sử dụng. Một lát sau cảm giác dễ chịu hơn chút ít nàng mới bắt đầu xem tình huống xung quanh.

“Tiểu Hắc, không phải ngươi là chim may mắn sao? Như thế nào lại không mang đến cho ta một chút ít gì gọi là may mắn vậy? Sao ta cứ cảm giác bây giờ chúng ta vẫn đang trong rừng rậm Vân Thương đây?”

“Chủ nhân, thực xin lỗi, hay ngươi đem ta bỏ vào lại túi linh thú đi.

“Tiểu Hắc, không ngờ ngươi ăn vụng Huyết Cốt quả của yêu hồ đấy.

“Không phải, ta không có, Huyết Cốt quả là tự mình rớt xuống trước mặt ta, ai ngờ ta vừa ăn yêu hồ liền chạy đến nói là của nàng, còn đả thương ta nữa, nếu không phải gặp được chủ nhân, Tiểu Hắc có lẽ sẽ không còn ở đây.

“Hóa ra ngươi là bị yêu hồ làm bị thương, ta còn tưởng, không đúng, yêu hồ có thể cho rằng ngươi đã chết, vậy lần này nàng làm thế nào mà tìm được ngươi? Xem bộ dạng nàng giống như chờ chúng ta đấy.

” Ninh Hinh vô cùng nghi hoặc nhìn chính mình cùng Tiểu Hắc, nàng hết sức khó hiểu, chẳng lẽ trên người Tiểu Hắc bị Yêu Hồ kia đặt cái gì mà truy tung ấn ký, nghĩ đến đây nàng liền đem Tiểu Hắc kiểm tra một lượt từ đầu đến chân.

“Chủ nhân, ngươi làm gì vậy?”

Không phát hiện trên người Tiểu Hắc có cái gì? Chẳng lẽ nàng nghĩ nhầm? Chẳng qua là vô tình gặp gỡ? Ninh Hinh không biết ấn ký trên người Tiểu Hắc là loại ấn ký chuyên dùng truy tung tích của hồ ly, người ngoài căn bản không cách nào phát hiện. Tiểu Hắc bây giờ còn nhỏ, tu vi cũng thấp, đơn nhiên cũng không phát hiện trên người xuất hiện ấn ký.

Ngay lúc Ninh Hinh cùng Tiểu Hắc cẩn thận tìm phương hướng ra ngoài, Hạ Thiên Vượng ở Nam Trúc thành chờ bọn nàng đến phát điên, những kẻ tìm tinh hoa anh trăng sẽ sớm trở lại nhưng thân ảnh sư tỷ cùng Tiểu Hắc một chút cũng không thấy, hắn muốn đu vào tìm nàng nhưng lại không biết vị trí cụ thể, sợ sẽ lạc mất bọn họ, trong lòng lại rất mâu thuẫn, không biết làm thế nào mới tốt.

Lúc này Ninh Hinh cùng Tiểu Hắc cũng không tốt tí nào, bọn nàng bị Yêu Hồ kia đuổi theo vài ngày rồi, Truyền Tống phù trên người cũng dùng sắp hết, nhưng Yêu Hồ kia lại tìm được vị trí bọn nàng rất chính xác, bất luận trốn ở đâu nàng đều tìm được, nếu không phải trong rừng Yêu thú cao giai động, yêu hồ không dám ra tay quá mức, đoán chừng bọn họ đã bị giết rồi.

“Tiểu Hắc, ta khẳng định trên người ngươi có ấn ký do con hồ ly kia để lại, bằng không nàng cũng không thể tìm chúng ta chính xác như vậy được, ngươi cẩn thận kiểm tra đi.

“Chủ nhân, Tiểu Hắc đã xem nhiều rồi, ta không phát hiện ấn ký nào.

” Thanh âm Tiểu Hắc nghe hết sức mệt mỏi.

“Cũng đúng, hồ yêu kia là tu vi Nguyên Anh, với tu vi của chúng ta làm sao tìm được ấn ký.

“Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại chúng ta cũng lạc đường rồi, chủ nhân, Tiểu Hắc xin lỗi ngươi.

“Có thời gian thì đừng trưng bộ dáng đó ra, ta tương đối quen với bộ dáng kiêu ngạo của ngươi, yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta không tin mình sẽ bị vây chết ở chỗ này.

” Mặc dù là nói như vậy nhưng trong lòng nàng một điểm tự tin cũng không có.

“Haha, tiếp tục trốn, như thế nào lại không trốn nữa?”

Lại bị Yêu Hồ đuổi tới, bất quá lần này bọn nàng không may mắn như trước đó nữa rồi, hiện tại bọn nàng bị Yêu Hồ đuổi đến một chỗ bên bờ vực.

“Tiền bối, vì sao phải bức bách chúng ta như thế, không thể bỏ qua sao, Tiểu Hắc cũng là vô tình mới ăn Huyết Cốt quả, ngươi căn bản không trách nó được.

“Hừ, không trách nó thì trách ai?” Nói xong nàng lại muốn ra tay công kích Ninh Hinh, về sau lại nghĩ ra gì nên thu linh lực trở về: “Ta hỏi ngươi, ngươi thực sự biết tung tích của cây Huyết Cốt quả còn lại?” Yêu Hồ như là mong đợi cái gì.

“Nếu ta biết thì tiền bối có thả chúng ta?”

Yêu Hồ suy nghĩ một lát mới nói: “Chỉ cần ngươi biết tung tích của Huyết Cốt quả ta sẽ thả cho các ngươi.

“Vậy tiền bối có đồng ý lấy tâm ma tuyên thệ vĩnh viễn không làm hại ta cùng Tiểu Hắc, không đem sự tình ta biết rõ tung tích của Huyết Cốt quả cho người khác biết.

“Được, chỉ cần ngươi nói tung tích của Huyết Cốt quả, ta nguyện ý lấy tâm ma tuyên thệ, vĩnh viễn không làm hại ngươi cùng con chim đen kia, cũng không nói việc ngươi biết tung tích Huyết Cốt quả cho người khác. Nếu không tu vi ta không thể tăng thêm một tầng.

“Được, ta nói cho...

.

Ninh Hinh còn chưa nói hết, nàng bị một đạo uy áp cường đại đánh đến, nằm rạp trên mặt đất nôn ra máu.

“Ha ha ha, có tin tức Huyết Cốt quả sao lại không nói cho lão Lang đây?”

Ninh Hinh vất vả ngẩng đầu, nàng thấy một Bạch Lăng một thân trắng như tuyết uy phong đi đến hướng của nàng cùng yêu hồ, Yêu Hồ cùng nàng giống nhau, bị Bạch Làng làm bị thương nặng.

Có thể đánh Yêu Hồ bị thương, đoán chừng Bạch Lang này tu vi cao hơn, không phải thập nhất giai, mà là thập nhị, thời điểm vừa mới bắt đầu chỉ có Yêu Hồ, nàng còn định nói Huyết Cốt quả hiện tại đang ở trong ta sư phụ, nếu là Yêu Hồ có lẽ sẽ tin, dù sao lúc ở Mê Vụ lâm linh phù mà nàng sử dụng cũng là của sư phụ, nhìn bầy đàn sau lưng Bạch Lang, Ninh Hinh biết rõ không còn cách nào thoát rồi.

“Tiểu Hắc, không nghĩ ngươi vừa mới biết nói chuyện, liền.

.

.