Trên Vân Hải phong của Thiên Nhất tồng, Đạo quân Thanh Mộc nhìn hồn đăng đang dần yếu ớt trong nội tâm hắn vô cùng sốt ruột nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra bất kỳ một tâm tình nào. Thanh Huyền đã tìm được chưa? Hay ngay cả Thanh Huyền cũng không cứu được nha đầu ấy?
Mục gia Dương thành, La Tĩnh vẫn ngồi dưới gốc cây ngô đồng vẽ bùa như hằng ngày, đột nhiên tim nàng đập nhanh liên hồi làm cho nàng không cách nào bình tĩnh được, giống như thứ gì đó đang rời khỏi vậy. Ninh Hinh? Ninh Ý? Chúng gặp nguy hiểm? Như là nghĩ ra gì, ngay lập tức bóng dáng La Tĩnh tại Ngô Đồng uyển đã biến mất.
Thanh Huyền dẫn một Yêu thú Thập Nhị giai trở về Thiên Nhất tông, đồng thời cũng đưa đến không ít sự chú ý. Vừa trở về Thiên Nhất tông Thanh Huyền liền mang Bạch Lang cùng Ninh Ý lên Vân Hải phong lưu lại cho đám đệ tử tự phỏng đoán sự tình gì đã phát sinh.
Trên đỉnh phong của chưởng môn, Mục Ninh Nguyệt một mực nhìn về phương hướng Vân Hải phong, nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa chắc chắc có quan hệ với Ninh Hinh, nếu không Mục Ninh Ý kia sẽ không khẩn trương như vậy, còn có Bạch Lang kia...
. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đây là Yêu thú Thập Nhị giai tương đương với nhân tu Nguyên Anh hậu kỳ, Mục Ninh Hinh có khả năng chọc tới Yêu thú cao giai như vậy sao?
Trong tông môn còn có rất nhiều người chú ý đến Vân Hải phong, Chưởng môn, Phong chủ các đỉnh khác, trưởng lão, còn có rất nhiều.
.
.
“Đạo quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thanh Huyền vừa về tới Vân Hải phong liền đem sự tình đã phát sinh kể lại cho Đạo quân từ đầu tới cuối, nó đứng một bên cẩn thân quan sát sắc mặt của Đạo quân nhưng cái gì nó cũng nhìn không ra.
Đạo quân Thanh Mộc nhìn Bạch Lang, trong lòng hắn vô cùng ảo não, thời điểm Ninh Hinh nha đầu muốn đem Huyết Cốt quả cho hắn giữ, vì cái gì mà hắn không đáp ứng chứ?
Bạch Lang thì cảm thấy không tài nào thở nổi, tùy lúc cũng có thể bỏ mạng tại nơi này, không nghĩ tới nó tu luyện trên vạn năm, trước mắt có thể sẽ hóa hình thành công lại chọc tới bọn gia hỏa thực lực cường đại này, hiện tại nó hối hận rồi, thật ra chỉ cần nó từng bước tu luyện thì hóa hình cũng chỉ là sớm muộn.
.
.
“Ninh Hinh rớt xuống Truy Hồn nhai?” Đạo quân Thanh Mộc âm trầm hỏi Bạch Lang.
“Đúng, nếu Đạo quân không tin có thể hỏi vị tiền bối kia.
” Nói xong nó liền nhìn về Thanh Huyền.
Thanh Huyền không biểu tình nói: “Đạo quân, đúng là Truy Hồn nhai.
”
Lúc này Ninh Ý vẫn chưa biết rơi vào Truy Hồn nhai có ý nghĩa như thế nào, hắn tùy ý đứng một bên âm thầm cầu nguyện cho tỷ tỷ sớm trở về.
“Ninh Ý, ngươi về Bảo Khí phong trước, việc của tỷ tỷ ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, hiện tại nàng không có việc gì, ta cùng Thanh Huyền sẽ đi một chuyến đến Truy Hồn nhai.
”
“Thái Thượng trưởng lão, ta cũng muốn đến đó.
”
“Tu vi ngươi quá thấp, chúng ta mang theo ngươi chỉ bất tiện, ngươi cũng muốn tìm được tỷ tỷ sớm mà.
”
Ninh Ý như còn muốn nói gì đó, bất quá Đạo quân Thanh Mộc cũng chưa cho hắn cơ hội, trực tiếp gọi Lâm Lạc đến đưa hắn ra khỏi Vân Hải phong.
“Thanh Huyền mang Bạch Lang theo, chúng ta đến Truy Hồn nhai nhìn xem.
”
“Đạo quân, không nói gì với Chưởng môn sao?”
“Không cần.
”
Trên đỉnh phong của Chưởng môn Thiên Nhất tông, trong đại điện: “Sư phụ, hình như Thái Thượng trưởng lão Thanh Mộc cùng Thanh Huyền với con Yêu thú kia rời tông môn rồi.
” Đại đệ tự của Chưởng môn Mộ Dung Hoa trả lời sư phụ.
“Biết rồi, ngươi lui xuống đi, chuyện này không cần truyền đi.
”
“Đệ tử đã biết.
”
Mộ Dung Hoa ra khỏi đại điện, hắn quan sát Vân Hải phong, đã xảy ra chuyện gì đây? Thái Thượng trưởng lão Thanh Mộc đã mấy trăm năm không rời khỏi Vân Hải phong rồi, nay lại vội vàng như thế, ngay cả sư phụ cũng không nói một tiếng.
“Sư huynh, sao huynh lại đứng ở đây?”
“Ra là Ninh Nguyệt sư muội, sư muội tìm sư phụ sao?”
“A, không phải, ta chỉ là thấy huynh đứng đây một mình nên muốn đến chào hỏi một tiếng, sư huynh không có chuyện gì chứ?” Mục Ninh Nguyệt giống như ngẫu nhiên hỏi đến.
“Có chuyện gì à? Sư huynh làm sao lại không biết? Chẳng lẽ sư muội nghe thấy cái gì rồi? Tranh thủ nói huynh nghe nào.
”
“Không có gì, chẳng phải thấy tiền bối Thanh Huyền mang theo Yêu thú Thập Nhị giai trở về sao.
”
“Thì ra là việc này, vậy có gì kỳ quái đâu, tiền bối Thanh Huyền sớm đã là Hóa Thần, đại khái là muốn tìm một hai con Yêu thú để giải sầu thôi, sư huynh đi trước.
”
Nhìn bóng lưng của Mộ Dung Hoa, Mục Ninh Nguyệt hơi khó chịu, mỗi lần đều là như thế này, nàng cũng mội vị đệ tử trên ngọn núi này đều chung sống rất tốt trừ Đại sư huynh, không chút mặn ngoht, căn bản không cách nào hỏi ra được thông tin gì từ miệng hắn, vừa rồi nhất định hắn cùng sư phụ nói về sự tình Vân Hải phong.
Thời điểm La Tĩnh đi vào Thiên Nhất tông, Đạo quân Thanh Mộc cũng đã trở về từ Truy Hồn nhai.
“Nương, sao người lại đến đây?” Ninh Ý nhận được thông báo của đệ tử thủ vệ nên liền chạy tới.
“Nương rất lâu không gặp ngươi cùng tỷ tỷ ngươi rồi, đến đây nhìn các ngươi chút, tỷ tỷ ngươi đâu, kêu nàng đến đây cùng chúng ta tâm sự đi.
”
Nhìn mẫu thân trước mắt, Ninh Ý cũng không biết nên trả lời như thế nào, nương sao lại lựa thời điểm này mà đến chứ? Có lẽ nàng không biết.
“Như thế nào? Ngươi hình như rất khó xử?” Nhìn nhi tử mang một bộ dạng không biết phải trả lời như thế nào, La Tĩnh liền nắm được mấu chốt, Ninh Hinh chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Ngay thời điểm Ninh Ý không biết phải làm sao thì Thanh Huyền tới.
“Vị đây hẳn là Mục phu nhân, Đạo quân nhà ta cho mời ngươi.
”
Đáy vực Truy Hồn nhai, Ninh Hinh đã nằm ở chỗ này không biết bao lâu, lúc nàng vừa bắt đầu thanh tỉnh, toàn thân đã đau đến không thể nhúc nhích. Nàng cảm giác thật giống như đã trở về cái không gian đen kịt kia rồi, chẳng lẽ nàng sắp chết rồi? Như vậy cũng rất tốt, chỉ là không nỡ bỏ nương cùng Ninh Ý ở lại, còn có sư phụ, Mục Thủy Lam và Hạ Thiên Vượng, còn có.
.
.
Sau đó nàng mới phát hiện, thì ra nàng đã có rất nhiều điều vương vấn ở thế giới này, trong lòng khổ sở như chưa từng có.
Tiếng rên rỉ thống khổ bên cạnh đánh thức Ninh Hinh đang lâm vào trầm tư, nàng biết nếu cứ tiếp tục như vậy khả năng nàng sẽ hồn phi phách tán thật.
Nghe thấy âm thanh kia, Ninh Hinh tựa hồ có chút phấn chân, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế? Nàng dùng hết sức lực quay đầu về phía phát ra âm thanh nhưng lại không nhìn thấy gì, chỉ có thể bình tĩnh hỏi: “Yêu hồ tiền bối, là ngươi sao?”
Thật lâu sau cũng không có ai đáp lại, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tiền bối, ngươi còn ở đây không?”
“Còn. . .
”
Thanh âm rất nhỏ nhưng Ninh Hinh đã nghe thấy rồi.
“Tiền bối, ta cảm thấy nơi này có hơi kỳ quái, dường như nó đang ăn mòn ý chí khiến chúng ta mất đi hy vọng sống sót, ngươi cẩn thận.
”
“Ừ. . .
”
Thanh âm đó vẫn nhỏ như vậy, bất quá Ninh Hinh đã phấn chấn hơn, nàng cảm thấy mình đã có hy vọng, không cần phải chờ chết như lúc đầu nữa.
Thân thể may mắn chuyển động được chút thì nàng đem Tiểu Hắc thả ra, sau đó lại mất hết sức lực rồi.
“Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Hắc vừa ra tới thì thấy Ninh Hinh sắp không xong rồi.
“Tiểu Hắc, hiện tại ta không cử động được, ngươi giúp ta nhìn chung quanh chút, nhìn cả Yêu Hồ tiền bối.
”
Rất nhanh Tiểu Hắc đã trở lại: “Chủ nhân, Yêu Hồ kia sắp đi đời rồi, chung quanh không có cái gì, ở chỗ này Tiểu Hắc rất khó chịu, mới bay trong chốc lát đã thấy không còn khí lực nữa.
”
Ninh Hinh nhìn nhìn Tiểu Hắc, nó cách mặt đất không đến nửa mét, đôi cánh kia nhìn có chút quá sức: “Tiểu Hắc, vào túi linh thú đi.
”
Nơi đây nhất định tồn tại một thứ nào đó đặc thù, nó khiến con người có cảm giác mệt mỏi muốn được giải thoát, thời gian dần qua sẽ không còn giãy giụa nổi.
Linh hồn Ninh Hinh hiện lên trong đầu như một tia lửa, Truy Hồn nhai, một nơi ngay cả linh hồn cũng không thể thoát ra, như vậy những linh hồn kia sẽ đi đến nơi nào?
Linh khí dưới đáy vực khôi phục rất chậm, qua một thời gian thật dài Ninh Hinh cùng không có cách nào mở vòng tay trữ vật lấy đan dược trị thương, nàng đã rất lâu không nghe thấy tiếng Yêu Hồ kia đáp lại, Ninh Hinh không cam lòng chỉ có thể chờ chết ở chỗ này.
.
.
Lo lắng Yêu Hồ, Ninh Hinh lại gọi Tiểu Hắc ra xem Yêu Hồ kia hiện tại thế nào.
“Chủ nhân, đoán chừng nàng chết rồi, ta thấy nàng đã rất lâu không hô hấp nữa.
”
“Móng vuốt ngươi đang cầm thứ gì vậy?” Ninh Hinh hỏi Tiểu Hắc.
“Ta thấy nó ở bên cạnh Yêu Hồ kia đó, thứ này khiến Tiểu Hắc rất khó chịu.
” Nói xong nó đem cục đá đó ném đi rất xa.
“Tiểu Hắc, mau đem nó lại đây, nó có tác dụng với ta.
”
Ninh Hinh cầm lấy viên đá nho nhỏ, nước mắt nàng sắp rơi đầy mặt rồi, Hồn thạch, đây là Hồn thạch có thể hấp thu lưu trữ hồn lực đấy!