Một tay thanh niên bóp cổ Lận Khinh Chu còn tay kia mò lấy túi càn khôn trong ngực, sau khi bấm quyết thì một lá bùa vàng bay ra khỏi túi lơ lửng giữa không trung.
Thanh niên cất túi càn khôn đi rồi cầm tờ giấy vàng có vẽ bùa chú dán lên miệng Lận Khinh Chu.
Rõ ràng chỉ là một tờ giấy nhưng khi đụng vào thì lập tức dính chặt môi Lận Khinh Chu khiến y không cách nào lên tiếng.
Lận Khinh Chu không cam tâm làm cá trên thớt nên chụp tay thanh niên muốn đẩy ra.
Tay hắn chẳng mảy may nhúc nhích, miệng lẩm bẩm gì đó làm lá bùa vàng đột nhiên bốc cháy hừng hực khiến Lận Khinh Chu giật nảy mình, càng phản kháng dữ dội hơn: "Ưm ưm ưm!
"
Khi lá bùa vàng cháy hết, mặc dù Lận Khinh Chu cảm thấy miệng vừa bỏng vừa đau nhưng sờ tới sờ lui cũng không thấy vết thương nào.
Thanh niên buông Lận Khinh Chu ra rồi lạnh lùng nhìn y ngã phịch xuống đất, hung tợn đe dọa: "Nếu ngươi dám nói ra chuyện hôm nay thì ta sẽ biết ngay, đến lúc đó ta nhất định sẽ băm ngươi thành trăm mảnh để ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
"
Sau đó thanh niên làm điều tương tự với Liễu Nguyệt, dán giấy vàng lên miệng rồi đốt cháy rụi.
Sau khi biết chắc không còn gì đáng ngại, thanh niên mới đứng dậy rời đi, còn cố ý giẫm lên tay Lận Khinh Chu, thấy y cắn răng nhịn đau thì trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Liễu Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, cả người co rúm lại như thể chung quanh toàn gai độc sắc nhọn, gục đầu trên đất khóc nức nở.
"Liễu Nguyệt, không sao đâu, đừng sợ.
" Lận Khinh Chu nghẹn ngào nói, y biết lúc này mình phải kìm nén cảm xúc nên cố giữ bình tĩnh đỡ Liễu Nguyệt dậy rồi nhẹ giọng hỏi, "Ngươi bị thương nên không đi được phải không?"
Lận Khinh Chu cũng bị thương nên cõng người đi rất chậm, mượn ánh trăng lò dò từng bước xuống núi.
Liễu Nguyệt nằm trên lưng Lận Khinh Chu khóc thút thít hồi lâu rồi dần an tĩnh lại, sau đó mở miệng ấp úng: "Khinh, Khinh Chu, xin lỗi.
"
"Xin lỗi gì chứ.
" Lận Khinh Chu bất đắc dĩ nói, ánh trăng vằng vặc, không gian tĩnh mịch, dù giọng y rất nhỏ nhưng Liễu Nguyệt vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Liễu Nguyệt nghẹn ngào: "Đều tại ta quá ngu ngốc, còn liên lụy ngươi nữa.
"
"Không, ngươi chẳng có lỗi gì hết.
" Lận Khinh Chu nói từng chữ, "Ngươi không hề sai, tên súc sinh kia mới có lỗi, ngươi đừng tự trách mình nữa.
"
Nghe vậy Liễu Nguyệt lại khóc thút thít nhưng lần này hắn chỉ khóc một lát rồi an tĩnh lại: "Khinh Chu, cám ơn ngươi nhé, nếu ngươi không đi tìm ta thì chắc ta đã chết lâu rồi.
"
Lận Khinh Chu vừa đi khập khiễng vừa nhẹ giọng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Liễu Nguyệt sụt sịt, lúc nhỏ nhà nghèo nên hắn luôn bị người khác hắt hủi xa lánh, mười tuổi đã bắt đầu làm việc nặng nhọc nên không đến nỗi yếu ớt như vậy: "Ừ, ta không sao, xem như bị chó cắn đi.
Liễu Nguyệt thoáng sửng sốt, nhất thời dở khóc dở cười, nhờ vậy khổ sở trong lòng cũng vơi đi phần nào.
"À phải.
" Lận Khinh Chu ngửa đầu nhìn trăng tròn vằng vặc trên ngọn cây, chợt nhớ ra điều gì, "Liễu Nguyệt, ngươi muốn nghe chuyện cười không?"
Liễu Nguyệt: "Chuyện cười?"
Lận Khinh Chu: "Ừ, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nhé.
"
Liễu Nguyệt: "Ừ.
"
Lận Khinh Chu nghĩ ngợi rồi bắt đầu kể, Liễu Nguyệt nằm trên lưng y lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười khẽ mấy tiếng.
Đau khổ sau khi trải qua luyện ngục và chuyện cười thú vị trên đường dần tiêu tan trong bóng đêm tĩnh mịch.
Lận Khinh Chu cõng Liễu Nguyệt về chỗ ở tạp dịch, hai người chưa về phòng ngay, Liễu Nguyệt định ra ao lấy nước tắm nhưng Lận Khinh Chu không chịu để hắn dùng nước lạnh nên cõng hắn tới kho củi rồi nấu nước nóng cho Liễu Nguyệt lau người.
Chỉ là Lận Khinh Chu không biết nhóm lửa, Liễu Nguyệt đành phải ra tay còn Lận Khinh Chu phụ trách châm củi và thử nhiệt độ nước.
Hôm sau hai người đều đau nhức nên xin nghỉ, ai hỏi thì chỉ nói bất cẩn té trật chân.
Lận Khinh Chu nghỉ ngơi đến trưa, buổi chiều không nằm ườn nữa mà đứng dậy lục lọi gia sản mấy năm qua hệ thống để dành giùm mình rồi đi mua bánh ngọt và thuốc trị thương về.
Liễu Nguyệt nằm cả ngày càng thêm rã rời, mơ màng rúc trong chăn không muốn nói gì, sau khi ăn điểm tâm và uống thuốc Lận Khinh Chu đem về mới tìm lại chút sức lực.
Lận Khinh Chu không muốn Liễu Nguyệt nhớ lại chuyện hôm qua nên tán gẫu với hắn, kể chuyện cười cho hắn nghe để khuây khỏa.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì Triệu Giáp xộc vào nhà gỗ: "Khinh Chu ngươi ở đây à, quản sự Sự Tịnh Đường đang tìm ngươi khắp nơi đấy.
"
"Tìm ta?" Lận Khinh Chu thắc mắc.
Triệu Giáp: "Đúng vậy, ngươi mau tới Sự Tịnh Đường đi.
"
"Giờ sắp tối rồi.
" Liễu Nguyệt bất an, "Tìm Khinh Chu làm gì?"
Triệu Giáp: "Chẳng biết nữa.
"
Lận Khinh Chu đứng lên: "Vậy để ta đi xem thế nào.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!