Chương 1 - Kẻ Thế Thân.
Chương 2 - Đối Xử Khác Biệt.
Chương 3 - Tuyên Bố Ngày Đính Hôn
Chương 4 - Rốt Cuộc Mọi Chuyện Đã Sai Ở Đâu?
Chương 5 - Chờ Một Chút
Chương 6 - Tưởng Đỏ Mà Lại Đen
Chương 7 - Trên Người Mình Có Mùi Gì Không?
Chương 8 - Cô Ấy Không Hiểu.
Chương 9 - Là Anh Ấy!
Chương 10 - Ai Cho Cô Chạm Vào Người Tôi?
Chương 11 - Cô Bị Anh Ép Vào Tường Rồi.
Chương 12 - Cô Ấy Không Phải Là Vân Tử Diễm.
Chương 13 - Như Thế Nào? Đánh Tôi Đến Nghiện Rồi À?
Chương 14 - Thông Tin Điều Tra Được.
Chương 15 - Tình Trạng Đột Phát.
Chương 16 - Cảm Ơn Anh Rể.
Chương 17 - Cô Gọi Tôi Là Ảnh Rể?
Chương 18 - Tuyệt Vọng.
Chương 19 - Chị
Chương 20 - Tôi Sẽ Cướp Đi Tất Cả Mọi Thứ Của Chị.
Chương 21 - Chị Cũng Phải Cẩn Thận Đấy.
Chương 22 - Cô Đang Có Ý Đồ Gì Với Tôi.
Chương 23 - Cô Đến Rồi
Chương 24 - Rượu Là Một Thứ Đồ Tốt.
Chương 25 - Em Đang Quyến Rũ Anh Đó Sao?
Chương 26 - Chốt Giá.
Chương 27 - Cô Đúng Là Rẻ Mạt.
Chương 28 - Đặc Điểm Là Đẹp Trai, Cao Ráo?
Chương 29 - Đồ Ăn Toàn Mùi Tiền.
Chương 30 - Nghịch Ngợm Như Vậy Vui Lắm Sao?
Chương 31 - Lời Mời Tạm Thời
Chương 32 - Nhìn Cho Rõ Là Người Hay Quỷ.
Chương 33 - Thích Diễn Trò.
Chương 34 - Thật Hay Thách
Chương 35 - Lần Đầu Tiên, Là Dành Cho Ai?
Chương 36 - Anh Rể, Anh Muốn Giết Em À?
Chương 37 - Vân Tử Lăng, Cô Chết Chắc Rồi!
Chương 38 - Thẹn Quá Hoá Giận Sao?
Chương 39 - Tôi Sai Rồi
Chương 40 - Cô Điên Rồi Phải Không?
Chương 41 - Điều Tra.
Chương 42 - Đừng Gây Chuyện Với Tôi.
Chương 43 - Hổ Dữ Có Ăn Thịt Con Không?
Chương 44 - Tôi Muốn Nghỉ Ngơi
Chương 45 - Đừng Có Tránh Thai Nữa
Chương 46 - Đã Muốn Diễn Kịch, Vậy Thì Đâm Lao Phải Theo Lao Thôi
Chương 47 - Mày Và Anh Ấy Lên Giường Với Nhau Chưa?
Chương 48 - Cháu Không Đấu Lại Bọn Họ.
Chương 49 - Câu Chuyện Tàn Khốc.
Chương 50 - Có Phải Cần Khám Bác Sĩ Tâm Lý Không?
Chương 51 - Bản Lĩnh Đổi Trắng Thay Đen Rất Tốt
Chương 52 - Anh Là Cái Thá Gì?
Chương 53 - Cứu Hỏa Chống Trộm Sát Vách Phòng Ông Vương.
Chương 54 - Anh Chỉ Đáng Với Giá Này.
Chương 55 - Không Muốn Ngủ Thì Cô Cút Xuống Đi!
Chương 56 - Muốn Kết Hôn Với Khúc Tịnh Quân?
Chương 57 - Anh Ghen Sao?
Chương 58 - Phát Điên
Chương 59 - Tôi Biết, Tôi Đang Quyến Rũ Anh.
Chương 60 - Chị Nói Xem, Anh Ấy Có Thể Kết Hôn Với Tôi Hay Không?
Chương 1 - Kẻ Thế Thân.
Chương 2 - Đối Xử Khác Biệt.
Chương 3 - Tuyên Bố Ngày Đính Hôn
Chương 4 - Rốt Cuộc Mọi Chuyện Đã Sai Ở Đâu?
Chương 5 - Chờ Một Chút
Chương 6 - Tưởng Đỏ Mà Lại Đen
Chương 7 - Trên Người Mình Có Mùi Gì Không?
Chương 8 - Cô Ấy Không Hiểu.
Chương 9 - Là Anh Ấy!
Chương 10 - Ai Cho Cô Chạm Vào Người Tôi?
Chương 11 - Cô Bị Anh Ép Vào Tường Rồi.
Chương 12 - Cô Ấy Không Phải Là Vân Tử Diễm.
Chương 13 - Như Thế Nào? Đánh Tôi Đến Nghiện Rồi À?
Chương 14 - Thông Tin Điều Tra Được.
Chương 15 - Tình Trạng Đột Phát.
Chương 16 - Cảm Ơn Anh Rể.
Chương 17 - Cô Gọi Tôi Là Ảnh Rể?
Chương 18 - Tuyệt Vọng.
Chương 19 - Chị
Chương 20 - Tôi Sẽ Cướp Đi Tất Cả Mọi Thứ Của Chị.
Chương 21 - Chị Cũng Phải Cẩn Thận Đấy.
Chương 22 - Cô Đang Có Ý Đồ Gì Với Tôi.
Chương 23 - Cô Đến Rồi
Chương 24 - Rượu Là Một Thứ Đồ Tốt.
Chương 25 - Em Đang Quyến Rũ Anh Đó Sao?
Chương 26 - Chốt Giá.
Chương 27 - Cô Đúng Là Rẻ Mạt.
Chương 28 - Đặc Điểm Là Đẹp Trai, Cao Ráo?
Chương 29 - Đồ Ăn Toàn Mùi Tiền.
Chương 30 - Nghịch Ngợm Như Vậy Vui Lắm Sao?
Chương 31 - Lời Mời Tạm Thời
Chương 32 - Nhìn Cho Rõ Là Người Hay Quỷ.
Chương 33 - Thích Diễn Trò.
Chương 34 - Thật Hay Thách
Chương 35 - Lần Đầu Tiên, Là Dành Cho Ai?
Chương 36 - Anh Rể, Anh Muốn Giết Em À?
Chương 37 - Vân Tử Lăng, Cô Chết Chắc Rồi!
Chương 38 - Thẹn Quá Hoá Giận Sao?
Chương 39 - Tôi Sai Rồi
Chương 40 - Cô Điên Rồi Phải Không?
Chương 41 - Điều Tra.
Chương 42 - Đừng Gây Chuyện Với Tôi.
Chương 43 - Hổ Dữ Có Ăn Thịt Con Không?
Chương 44 - Tôi Muốn Nghỉ Ngơi
Chương 45 - Đừng Có Tránh Thai Nữa
Chương 46 - Đã Muốn Diễn Kịch, Vậy Thì Đâm Lao Phải Theo Lao Thôi
Chương 47 - Mày Và Anh Ấy Lên Giường Với Nhau Chưa?
Chương 48 - Cháu Không Đấu Lại Bọn Họ.
Chương 49 - Câu Chuyện Tàn Khốc.
Chương 50 - Có Phải Cần Khám Bác Sĩ Tâm Lý Không?
Chương 51 - Bản Lĩnh Đổi Trắng Thay Đen Rất Tốt
Chương 52 - Anh Là Cái Thá Gì?
Chương 53 - Cứu Hỏa Chống Trộm Sát Vách Phòng Ông Vương.
Chương 54 - Anh Chỉ Đáng Với Giá Này.
Chương 55 - Không Muốn Ngủ Thì Cô Cút Xuống Đi!
Chương 56 - Muốn Kết Hôn Với Khúc Tịnh Quân?
Chương 57 - Anh Ghen Sao?
Chương 58 - Phát Điên
Chương 59 - Tôi Biết, Tôi Đang Quyến Rũ Anh.
Chương 60 - Chị Nói Xem, Anh Ấy Có Thể Kết Hôn Với Tôi Hay Không?
Thời tiết ở thành phố Nam Dương vào tháng mười hai rất rất lạnh.
Trận tuyết lớn phủ xuống cả thành phố khiến ban đêm lạnh lẽo lại càng thêm
văng vẻ, đìu hiu.
Nhưng lúc này tại phòng Vcom trong một khách sạn bảy sao, bầu không khí
lại vô cùng nóng bỏng. "Đau...
.
" Giọng nói nũng nịu của cô gái khiến người
khác nghe mà thương tiếc, thân thể cô gái cong lên, trên trán toàn là mồ hôi.
"Ngoan, ráng chịu thêm một chút nữa là hết đau rồi, được không?" Bờ môi
mỏng gợi cảm của người đàn ông dẫn vào tại cô gái, hơi thở ấm áp, giọng
nói quyến rũ khiến thân thể căng thắng của cô dần dân thả lỏng. "Dung so.
.
.
"
Cô gái cần môi, gương mặt tái nhợt giàn giụa nước mắt, năm tay siết chặt
của cô từ từ buông ra. "Tú Diém.
.
.
"
Người đàn ông thấy cô đã thả lỏng thì dịu dàng gọi tên cô
Một nụ hôn đầy mùi rượu kéo dài từ cổ cô xuống dưới. Cô gái từ từ ngước
mắt lên, dựa vào ánh sáng yếu ớt ở đầu giường nhìn vào mặt người đàn
ông. "Đừng sợ, có anh ở đây, đừng sợ được không?" Người đàn ông nở nụ
cười, đôi mắt sâu thầm hấp dẫn người nhìn vào, đôi mắt ấy đang nhìn cô vô
cùng chân thành
Cô gái nhìn anh đầy mơ màng, dần dần, ánh mắt cô cũng hiện lên vẻ quyền
rũ say lòng người nhưng sau đó cô đã chìm trong nụ hôn của người đàn
ông.
.
.
Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn còn đêm của bọn họ chỉ vừa mới bat dầu.
Ba giờ rưỡi sáng
Điện thoại của cô gái sáng lên một cái, trên màn hình điện thoại là số 198,
nội dung chỉ là một khoảng trống.
Cô vội vàng ngồi dậy, nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo, từ từ bước xuống
giường.
Cô quay đầu nhìn lại người đàn ông đang ngủ trên chiếc giường lớn.
Gương mặt hoàn mỹ dưới ngọn đèn vẫn đẹp trai như thế, dù đang ngủ thì
cũng là bức tranh cực kỳ đẹp để Cô gái cần môi, hít một hơi thật sâu rồi
không lưu luyến gì nữa.
Cô quay người, dứt khoát rời khỏi phòng, mở cửa. "Được không?" Có một
cô gái đội mũ và đeo kính râm đứng ngoài cửa, cô ta lên đứng một bên, cẩn
thận hỏi. "U" "Thật không?" Cô gái đeo kinh cười, lập tức đứng thẳng người.
"Ừ, anh ta ngủ rồi.
" "Được, mày đi đi!
" Cô gái kia chuẩn bị đi vào.
Có điều, cô vẫn đứng nguyên ở cửa không đi: "Tiền đâu?" Cô gái đeo kính
đen nghe thể thì nhíu mày lại, gỡ mũ và kính râm xuống.
Cô ta giống hệt cô gái đang đứng ở cửa.
Có điều, cô gái đứng ở cửa lại mang đến cho người khác cảm giác thông
minh và ưu tú hơn hẳn. "Tao mà thèm lừa mày ả, tiền thì mày cứ tới chỗ bố
lấy, mày mau đi đi, tránh ra dùm, nếu làm hỏng chuyện tốt của tao thì mày
chết chắc đó!
" Cô gái kia hung dữ nói với cô. "Được!
" Cô nghe thế thì tránh
đường. "Mang mấy cái này rồi đi!
" Cô gái kia nhét kính râm và mũ vào tay cô,
vội vàng đi vào phòng đóng cửa lại.
Cô mỉm cười, nụ cười chứa đầy sự cay đắng. Nhưng có không hề có chút
lưu luyến nào, đội mũ và kính râm, tháng lưng rời khỏi đó.
Trên xe taxi, cô nhìn bầu trời đầy tuyết, lấy điện thoại nhấn nút gọi. "Bác sĩ
Vương, mọi người đừng dừng thuốc của mẹ tôi, tôi sẽ lập tức chuyển tiền
qua, đúng thế, tôi đảm bảo!
" Sau khi có chắc chắn bệnh viện sẽ không dừng
thuốc thì cúp điện thoại.
Cô tên là Vân Tử Lăng, năm nay hai mươi tuổi.
Cô gái lúc nãy tên là Vân Tử Diễm, cũng hai mươi tuổi, Cô là chị em song
sinh với cô ta.
Vân Tử Diệm sinh sớm hơn cô mười giây, là chị của cô. Có điều, lúc hai
người được ba tuổi thì bố mẹ cô ly hôn. Cô được mẹ nuôi còn Vân Tử Diễm
theo bố.
Từ đó về sau, hai người chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc.