Chương 1 - Kẻ Thế Thân.
Chương 2 - Đối Xử Khác Biệt.
Chương 3 - Tuyên Bố Ngày Đính Hôn
Chương 4 - Rốt Cuộc Mọi Chuyện Đã Sai Ở Đâu?
Chương 5 - Chờ Một Chút
Chương 6 - Tưởng Đỏ Mà Lại Đen
Chương 7 - Trên Người Mình Có Mùi Gì Không?
Chương 8 - Cô Ấy Không Hiểu.
Chương 9 - Là Anh Ấy!
Chương 10 - Ai Cho Cô Chạm Vào Người Tôi?
Chương 11 - Cô Bị Anh Ép Vào Tường Rồi.
Chương 12 - Cô Ấy Không Phải Là Vân Tử Diễm.
Chương 13 - Như Thế Nào? Đánh Tôi Đến Nghiện Rồi À?
Chương 14 - Thông Tin Điều Tra Được.
Chương 15 - Tình Trạng Đột Phát.
Chương 16 - Cảm Ơn Anh Rể.
Chương 17 - Cô Gọi Tôi Là Ảnh Rể?
Chương 18 - Tuyệt Vọng.
Chương 19 - Chị
Chương 20 - Tôi Sẽ Cướp Đi Tất Cả Mọi Thứ Của Chị.
Chương 21 - Chị Cũng Phải Cẩn Thận Đấy.
Chương 22 - Cô Đang Có Ý Đồ Gì Với Tôi.
Chương 23 - Cô Đến Rồi
Chương 24 - Rượu Là Một Thứ Đồ Tốt.
Chương 25 - Em Đang Quyến Rũ Anh Đó Sao?
Chương 26 - Chốt Giá.
Chương 27 - Cô Đúng Là Rẻ Mạt.
Chương 28 - Đặc Điểm Là Đẹp Trai, Cao Ráo?
Chương 29 - Đồ Ăn Toàn Mùi Tiền.
Chương 30 - Nghịch Ngợm Như Vậy Vui Lắm Sao?
Chương 31 - Lời Mời Tạm Thời
Chương 32 - Nhìn Cho Rõ Là Người Hay Quỷ.
Chương 33 - Thích Diễn Trò.
Chương 34 - Thật Hay Thách
Chương 35 - Lần Đầu Tiên, Là Dành Cho Ai?
Chương 36 - Anh Rể, Anh Muốn Giết Em À?
Chương 37 - Vân Tử Lăng, Cô Chết Chắc Rồi!
Chương 38 - Thẹn Quá Hoá Giận Sao?
Chương 39 - Tôi Sai Rồi
Chương 40 - Cô Điên Rồi Phải Không?
Chương 41 - Điều Tra.
Chương 42 - Đừng Gây Chuyện Với Tôi.
Chương 43 - Hổ Dữ Có Ăn Thịt Con Không?
Chương 44 - Tôi Muốn Nghỉ Ngơi
Chương 45 - Đừng Có Tránh Thai Nữa
Chương 46 - Đã Muốn Diễn Kịch, Vậy Thì Đâm Lao Phải Theo Lao Thôi
Chương 47 - Mày Và Anh Ấy Lên Giường Với Nhau Chưa?
Chương 48 - Cháu Không Đấu Lại Bọn Họ.
Chương 49 - Câu Chuyện Tàn Khốc.
Chương 50 - Có Phải Cần Khám Bác Sĩ Tâm Lý Không?
Chương 51 - Bản Lĩnh Đổi Trắng Thay Đen Rất Tốt
Chương 52 - Anh Là Cái Thá Gì?
Chương 53 - Cứu Hỏa Chống Trộm Sát Vách Phòng Ông Vương.
Chương 54 - Anh Chỉ Đáng Với Giá Này.
Chương 55 - Không Muốn Ngủ Thì Cô Cút Xuống Đi!
Chương 56 - Muốn Kết Hôn Với Khúc Tịnh Quân?
Chương 57 - Anh Ghen Sao?
Chương 58 - Phát Điên
Chương 59 - Tôi Biết, Tôi Đang Quyến Rũ Anh.
Chương 60 - Chị Nói Xem, Anh Ấy Có Thể Kết Hôn Với Tôi Hay Không?
Chương 1 - Kẻ Thế Thân.
Chương 2 - Đối Xử Khác Biệt.
Chương 3 - Tuyên Bố Ngày Đính Hôn
Chương 4 - Rốt Cuộc Mọi Chuyện Đã Sai Ở Đâu?
Chương 5 - Chờ Một Chút
Chương 6 - Tưởng Đỏ Mà Lại Đen
Chương 7 - Trên Người Mình Có Mùi Gì Không?
Chương 8 - Cô Ấy Không Hiểu.
Chương 9 - Là Anh Ấy!
Chương 10 - Ai Cho Cô Chạm Vào Người Tôi?
Chương 11 - Cô Bị Anh Ép Vào Tường Rồi.
Chương 12 - Cô Ấy Không Phải Là Vân Tử Diễm.
Chương 13 - Như Thế Nào? Đánh Tôi Đến Nghiện Rồi À?
Chương 14 - Thông Tin Điều Tra Được.
Chương 15 - Tình Trạng Đột Phát.
Chương 16 - Cảm Ơn Anh Rể.
Chương 17 - Cô Gọi Tôi Là Ảnh Rể?
Chương 18 - Tuyệt Vọng.
Chương 19 - Chị
Chương 20 - Tôi Sẽ Cướp Đi Tất Cả Mọi Thứ Của Chị.
Chương 21 - Chị Cũng Phải Cẩn Thận Đấy.
Chương 22 - Cô Đang Có Ý Đồ Gì Với Tôi.
Chương 23 - Cô Đến Rồi
Chương 24 - Rượu Là Một Thứ Đồ Tốt.
Chương 25 - Em Đang Quyến Rũ Anh Đó Sao?
Chương 26 - Chốt Giá.
Chương 27 - Cô Đúng Là Rẻ Mạt.
Chương 28 - Đặc Điểm Là Đẹp Trai, Cao Ráo?
Chương 29 - Đồ Ăn Toàn Mùi Tiền.
Chương 30 - Nghịch Ngợm Như Vậy Vui Lắm Sao?
Chương 31 - Lời Mời Tạm Thời
Chương 32 - Nhìn Cho Rõ Là Người Hay Quỷ.
Chương 33 - Thích Diễn Trò.
Chương 34 - Thật Hay Thách
Chương 35 - Lần Đầu Tiên, Là Dành Cho Ai?
Chương 36 - Anh Rể, Anh Muốn Giết Em À?
Chương 37 - Vân Tử Lăng, Cô Chết Chắc Rồi!
Chương 38 - Thẹn Quá Hoá Giận Sao?
Chương 39 - Tôi Sai Rồi
Chương 40 - Cô Điên Rồi Phải Không?
Chương 41 - Điều Tra.
Chương 42 - Đừng Gây Chuyện Với Tôi.
Chương 43 - Hổ Dữ Có Ăn Thịt Con Không?
Chương 44 - Tôi Muốn Nghỉ Ngơi
Chương 45 - Đừng Có Tránh Thai Nữa
Chương 46 - Đã Muốn Diễn Kịch, Vậy Thì Đâm Lao Phải Theo Lao Thôi
Chương 47 - Mày Và Anh Ấy Lên Giường Với Nhau Chưa?
Chương 48 - Cháu Không Đấu Lại Bọn Họ.
Chương 49 - Câu Chuyện Tàn Khốc.
Chương 50 - Có Phải Cần Khám Bác Sĩ Tâm Lý Không?
Chương 51 - Bản Lĩnh Đổi Trắng Thay Đen Rất Tốt
Chương 52 - Anh Là Cái Thá Gì?
Chương 53 - Cứu Hỏa Chống Trộm Sát Vách Phòng Ông Vương.
Chương 54 - Anh Chỉ Đáng Với Giá Này.
Chương 55 - Không Muốn Ngủ Thì Cô Cút Xuống Đi!
Chương 56 - Muốn Kết Hôn Với Khúc Tịnh Quân?
Chương 57 - Anh Ghen Sao?
Chương 58 - Phát Điên
Chương 59 - Tôi Biết, Tôi Đang Quyến Rũ Anh.
Chương 60 - Chị Nói Xem, Anh Ấy Có Thể Kết Hôn Với Tôi Hay Không?
Khi Vân Tử Lăng tỉnh dậy, đã hơn hai giờ đêm rồi.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, không gian tối mịt, chỉ có một cái
đèn ngủ đang bật lên.
Vân Tử Lăng xoa xoa đầu, đầu của cô vẫn còn hơi choáng váng.
“Tỉnh lại rồi sao?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong màn đêm
đen khịt.
Vân Tử Lăng run lên, vô thức dựa lưng vào giường.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng lập tức được bật sáng lên.
Lúc này Vân Tử Lăng mới có thể nhìn rõ người đang ở trong phòng.
Hoắc Ảnh Quân tay đút túi quần, từng bước tiến lại gần cô, đến sát mép
giường rồi mới dừng lại.
“Tôi...
. tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?”
Vân Tử Lăng nhướng mày nhìn người đàn ông đang đứng ở ngay gần đó.
Cả người anh bao phủ một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ không thể giải thích
được, cô cảm thấy có chút bất an.
Đây là.
.
.
Cô liếc nhìn xung quanh thật nhanh, đây là .
.
.
Trái tim cô đập mạnh hơn.
Đây là nơi mà đêm hôm đó cô đã mất đi lần đầu tiên của mình.
.
.
Phòng Vcom của khách sạn hôm đó!
“Vừa rồi cô đã làm gì, cô quên rồi sao?” Người đàn ông lạnh lùng cong môi
lên, con mắt lạnh lùng như kim châm nhìn cô.
Vân Tử Lăng nhìn anh một cách cẩn thận, tại sao anh lại đưa cô đến đây?
Cô nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những sự việc xảy ra trước đó.
Trong giây lát, đôi mắt của cô trở nên mờ đi, hai tay nắm chặt chiếc chăn
bông.
Mẹ của cô.
.
. chết rồi.
.
.
Cái tát của Vân Hâm Bằng, vở kịch của Vân Tử Diễm.
Cái nhìn khinh thường của mọi người.
Cảnh tượng hiện về trong tâm trí cô một lần nữa.
Cô bất giác cắn môi, mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi.
.
.
Hoắc Ảnh Quân nhìn đôi mắt buồn bã của cô, nhìn bờ vai không kìm chế
được khẽ run lên của cô, không nhịn được cúi người tiến lại gần cô.
“Cô còn nhớ câu cuối cùng mà mình nói lúc đó không?”
Hơi thở ấm áp của anh khiến Vân Tử Lăng giật mình, cô ngước mắt lên, thì
gặp phải đôi mắt đen sâu như mực của người đàn ông.
“Anh, anh nói cái gì thế?”
Trong vô thức, cô lại lùi về phía sau.
Anh đang nói cái gì vậy?
Một tia sáng vụt nhanh qua đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Ảnh Quân, rồi
anh nắm lấy cằm cô: “Cô đang có ý đồ gì với tôi, hả?”
Ánh mắt Vân Tử Lăng khẽ liếc nhìn sang chỗ khác, hàm dưới bị nắm mạnh
nên rất đau, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, nói: “Tôi, làm sao tôi dám có ý đồ
gì với anh cơ chứ? Tôi không hiểu anh vừa nói gì cả?”
“Hửm, không hiểu sao?” Nụ cười của người đàn ông dần trở nên đáng sợ
hơn, sự lạnh lùng trong ánh mắt anh khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Vân Tử Lăng ngay lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên người đàn ông nghiêng người ghé lại gần tai cô.
Tay anh đặt ở bên hông cô.
Giờ phút này, hai người họ có thể cảm nhận hơi thở của nhau vô cùng rõ
ràng.
Tư thế này, tình huống này, thật sự rất mờ ám.
“Vân Tử Lăng.
.
.
” Anh cười khẽ một tiếng: “Cô cũng biết kết cục của việc
khiêu khích tôi rồi mà, đúng không?”
Lúc này, sự hoảng sợ trước này chưa từng có đang lan truyền gắp cơ thể cô.
Cái tên Hoắc Ảnh Quân này, luôn khiến cho người khác vừa ngạc nhiên vừa
nể sợ trước năng lực của anh, nhưng điều đáng sợ hơn chính là thủ đoạn
của anh.
Tất cả mọi người ở thành phố Nam Dương đều biết chọc trời chọc đất nhưng
nhất định không bao giờ được khiêu khích Hoắc Ảnh Quân!
Nếu không, thì chết lúc nào cũng không biết!
“Hửm?” Anh mỉm cười, giọng nói khàn khàn trầm thấp, lại có chút ma mị:
“Cho cô mười giây, mười, chín, tám.
.
.
”
Các con số đang giảm dần.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Khí chất của người đàn ông này quá kinh khủng, cô thậm chí cảm thấy mỗi
lần anh đếm ngược, thì cô gần như không thể thở nổi.
Rốt cuộc cô đã nói gì nhỉ?
“Ba, hai.
.
.
”
Lúc này, hai mắt cô đột nhiên mở to ra.
Cô nhớ ra rồi!
“Một!
”
“Anh rể.
.
. tôi, anh muốn không?”