Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Một Tòa Thành Đang Chờ Anh

Cập nhật: 15/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 976,728
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Type: Oanh

Chiêm Tiểu Nhiêu nhập số điện thoại của Tống Diệm, ánh sáng màn hình hắt vào đáy mắt cô ấy, long kanh tựa kim cương. Hứa Thấm nhìn cô ấy đầy mong đợi đưa điện thoại lên vai. Văn phòng vốn yên tinhc, Iphone lại không hề cách âm. Cô có thể nghe thấy âm thanh tút tút bên đầu kia, sau đó là chất giọng trầm lắng và cuốn hút của Tống Diệm.

“A lô?”

Chiêm Tiểu Nhiêu không giấu được sự hưng phấn: “Cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Chào anh!

“Xin hỏi ai thế?”

Chiêm Tiểu Nhiêu nói rất nhanh: “Tôi là cô gái anh đã cứu ở Tứ Khê Địa tháng trước ấy...

.

Ở studio nghệ thuật giấy bốc cháy, anh còn nhớ không?”

Bên kia im lặng giây lát mới đáp; “Không nhớ.

Hứa Thấm rủ mắt xem bệnh án, nghe hai chữ hệt như âm thanh đến từ thiên đàng này.

“Không nhớ không sao, anh thấy mặt tôi là nhớ ra ngay thôi.

” Chiêm Tiểu Nhiêu không hề chán nản, nhiệt tình nói tiếp: “Để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tôi mời anh ăn cơm nhé!

“Không cần đâu.

” Rồi anh dứt khoát cúp máy.

Hệt như Hứa Thấm đã đoán.

“Ớ.

.

.

” Chiêm Tiểu Nhiêu còn chưa nói hết, điện thoại chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.

Tâm trạng âm u suốt cả tháng nay của Hứa Thấm như được ánh sáng chiếu rọi.

Tan làm, Tiểu Nam nhìn thấy Hứa Thấm ra về với khóe môi cong cong, vẻ mặt ôn hòa hiếm có, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày sau, có kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Đông, âm tính với HIV, không bị lây nhiễm. Lúc Tiểu Đông nhận được kết quả liền chạy một mạch đến văn phòng Hứa Thấm, kéo Tiểu Tây và Tiểu Bắc vừa nhảy vừa hét, vừa khóc vừa cười.

“Đúng là người tốt sẽ được hưởng phúc.

” Tiểu Đông vui sướng. “Tất cả đều không bị lây nhiễm. Nhóm lính cứu hỏa kia cũng vậy. Họ mừng đến mức ôm chầm lấy tôi luôn ấy.

Hứa Thấm ngẩng đầu: “Họ đến bệnh viện à?”

“Đúng vậy, ở Trung tâm Truyền nhiễm.

Hứa Thấm bỏ tay vào túi áo, đứng dậy nói: “Tôi phải đi tìm giáo sư Từ một lát.

Ra khỏi văn phòng, cô vẫn nghe thấy tiếng kêu gào của Tiểu Đông: “Hôm ấy, tôi nói nhảm thôi, ai nói tôi muốn thôi việc chứ? Thiên thần blouse trắng là mơ ước từ bé của tôi cơ mà.

Hứa Thấm ra khỏi tầng Cấp cứu, cô không tới khoa Khám bệnh mà chuyển hướng sang khoa Xét nghiệm HIV của Trung tâm Truyền nhiễm. Nhưng đến nơi, hành lang trống trơn.

Cô hỏi đồng nghiệp: “Nhóm lính cứu hỏi đến lấy kết quả xét nghiệm đâu rồi?”

“Đều không sao nên đi rối.

” Nhân viên xét nghiệm cũng rất vui mừng.

” Vừa mới đi thôi, chừng một phút.

Hứa Thấm lập tức quay đầu đuổi theo. Vừa ra khỏi thanh máy, cô đã thấy một nhóm đàn ong mặc thường phục màu xanh ô liu đi ra khỏi tòa nhà. Trong dó, bóng lưng Tống Diệm hết sức bắt mắt. Đén khi cô băng qua đám người chạy ra khỏi bệnh viện, chỉ kịp nhìn thấy Tống Diệm lên xe sau cùng rồi rời đi.

Hứa Thấm bất lục dừng lại, nhẹ nhàng thở gấp, dõi mắt trong theo.

Tống Diệm đóng cửa xe, lúc xe khởi động, anh vô thức nhìn về phía bệnh viện, thế mà lại trông thấy Hứa Thấm mặc áo blouse trắng đứng giữa sân.

Tháng Mười hai trời rét mướt, cô vốn ở trong văn phòng, quần áo khá mỏng, dưới cổ áo blouse chỉ có đòng phục phẫu thuật màu xanh nhạt, chân mang giày lỗ, mái tóc buộc hờ buông rũ, gương mặt mộc hụt hẫng nhìn về phía anh.

Bốn mắt giao nhau qua lớp cửa kính, xe nhanh chống lăn bánh, bỏ lại phía sau hình bóng cô quạnh của cô gái.

***

Hứa Thấm không đứng đó lâu, bên ngoài rét quá. Lúc trở về phòng, cô bỗng nhớ đến Chiêm Tiểu Nhiêu, không biết với tính cách đó, cô ấy sẽ làm gì. Cũng chính thời khắc ấy, Hứa Thấm mơ hồ nhận ra, Chiêm Tiểu Nhiêu sẽ không bỏ cuộc. Mà thực tế nhanh chóng chứng minh dều đó.

Tối hôm sau, Hứa Thấm lại lần nữa gập Chiêm Tiểu Nhiêu, địa điểm là quán bar của Tiêu Diệc Kiêu.

Kể từ lúc ngồi xuống cùng nhau, Hứa Thấm đã nhận thấy Chiêu Tiểu Nhiêu vùi đầu vào điện thoại cả buổi, khi thì mỉm cười, lúc lại cau mày, ngón tay khi thì lướt nhanh trên màn hình, lúc lại đắn đo ngập ngừng.

Tiêu Diệc Kiêu hỏi; “Nhắn tin với ai mà đắm đuối thế?”

Chiêm Tiểu Nhiêu ngẩng đầu khoải điện thoại, mặt mày ủ rũ: “Tự nói một mình thôi, gửi hơn mười tin nhắn rồi, hẹn anh ấy ăn khuya nhưng vẫn không trả lời. Người đàn ông này nhẫn tâm thật.

” Cô ta lẩm bẩm. “Vất vả lắm mới chờ được ngày anh ấy nghĩ phép, nếu bỏ lỡ, phải đợi tiếp nữa.

Tưởng Dụ thuận miệng hỏi; “Lại coi trọng tên nào thế? Có đáng để cô hạ thấp bản thân vậy không?”

Tiêu Diệc Kiêu bĩu môi: “Không phải lần trước cô cũng đeo bám thế sao?

Chiêm Tiểu Nhiêu cong cớn: “Tôi thích đấy! Thích thì theo đuổi, không thích thì chia tay. Đàn ông các anh không phải đều như vậy sao? Sao phụ nữ chúng tôi lại không được.

“Được, được, được, đâu có nói là không được.

Hứa Thấm lẳng lặng uống rượu.

Chiêm Tiểu Nhiêu tiếp tục gửi tin nhắn. Hứa Thấm không biết cô ấy nói gì, có lẽ chỉ là mấ chuyện bâng quơ, cũng có thể là mấy lời tán tỉnh. Cô không đoán được, chỉ đành nhấm nháp từng ngụm rượu.

Đến gần mười một giờ, bỗng nhiên, Chiêm Tiểu Nhiêu hét lên chói tai, bật dậy khỏi sô pha. “Anh ấy trả lời rồi.

” Vừa nói, cô ấy vừa lấy son tô đôi môi đỏ thẫm, hệt như đóa hoa hồng.

Tiêu Diệc Kiêu tò mò: “Ai mà khiến cô kích động thế?”

“Lính cứu hỏa, ân nhân cứu mạng của tôi. Dáng vóc ngon lành. Tôi nhất định phải cua được anh ấy.

” Chiêm Tiểu Nhiêu mặt mày hớn hở, bỏ đồ trang điểm vào túi, khi đứng dậy rời đi còn nối với giọng rất đắc ý: “Tên rất hay, Tống Diệm. Đi đây!

Sắc mặt ba người Tiêu Diệc Kiêu, Mạnh Yến Thần và Tưởng Dụ đồng thời thay đổi. Tiêu Diệc Kiêu và Mạnh Yến Thần không ai bảo ai đều liếc sang Hứa Thấm.

Hứa Thấm vẫn điềm nhiên như không, uống rượu, ăn hoa quả. Cô ăn xong, lấy khăn giấy lau tay, đứng dậy: “Em đi rửa tay.

Trên hành lang trước phòng vệ sinh có đôi nam nữa đang ôm hôn điên cuồng. Chắc chắn tối nay họ sẽ thuê phòng, lên giường, tình một đêm, sang hôm sau hoặc tiếp tục hoặc xem nhau như người lạ.

Hứa Thấm đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, đưa tay ra kỳ cọ, dùng xà phòng chà xát, cứ thế lặp đi lặp lại. Mãi cho đến khi một cô gái vào phòng vệ sinh, đứng trước gương, d