Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Mưu Ái (Thanh Mai Trúc Mã)

Cập nhật: 19/07/2024
Tác giả: Nãi Thái
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,480
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
     
     

Lý Dung Hiên lo lắng Liễu Văn Kiều cảm thấy không thoải mái, sau khi vùi hết vào gậy thịt, hắn dừng động tác, cẩn thận từng li từng tí mổ môi thiếu nữ, phủi đi mái tóc nhỏ và mồ hôi trên trán. Tuy rằng lúc này hắn cũng không dễ chịu, trong tiểu huyệt dường như có vô số cái miệng, không ngừng hút, hôn, quấn chặt lấy hắn.

"Lý Dung Hiên, chàng động một chút đi...

.

"

Liễu Văn Kiều dần dần ổn định hô hấp, cảm nhận được nam nhân cách mình rất gần, gậy thịt chôn trong cơ thể mình, nhưng không có bất kỳ động tĩnh gì. Hiện tại nàng rất khó chịu, nhẹ nhàng thở phì phò gọi tên của nam nhân, cố gắng tập trung ánh mắt trong bóng tối, muốn thấy rõ khuôn mặt của nam nhân.

"Hừ! Kiều Kiều đừng lộn xộn.

.

. Ha ha!

"

Vốn hắn còn đang lo lắng cho trạng thái của người dưới, không ngờ người ta lại thúc giục hắn trước, chủ động đan chéo hai chân quấn quanh hông hắn. Nàng giống như một con rắn, bám chặt lấy hắn.

"Vậy chàng động một chút đi, ta thật khó chịu.

"

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng kêu đau đớn khó chịu, Liễu Văn Kiều không khỏi lo lắng, trên quyển sách mà mẫu thân đưa đã viết lại một số thứ, nói rằng gậy thịt của nam nhân đều rất yếu ớt, rất dễ bị thương, liệu vừa nãy nàng có bất cẩn làm hắn bị thương không?

".

.

. Được.

"

Lúc này, Lý Dung Hiên cũng không nhịn được nữa, đứng thẳng dậy, hai cái chân dài nhỏ vẫn còn quấn bên hông mình. Hắn nắm lấy đùi thiếu nữ, áp sát vào mình, bờ mông phát lực trước sau du động, thời khắc thân thể chạm vào nhau phát ra tiếng "bạch bạch" và tiếng nước chảy.

Sảng khoái không nói nên lời như mưa rền gió dữ đánh tới, tiểu huyệt ê ẩm, cảm giác gậy thịt đâm vào huyệt đạo khiến da đầu Liễu Văn Kiều thoải mái đến tê dại, ngón tay khó nhịn xiết chặt đệm chăn, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, ở đại não tụ tập, trong đầu nàng trống rỗng, không xác định mình đã ngất đi hay chưa.

"Ừm.

.

.

"

Tay che miệng lại, không muốn để cho âm thanh xấu hổ này bị người ta nghe thấy, nhưng nàng không biết, âm cuối làm nũng như mèo con của nàng càng thêm câu hồn người. Lý Dung Hiên nghe mà nhiệt huyết dâng trào, năm dấu tay rõ ràng được để lại trên đùi thiếu nữ, tần suất thao vào càng lúc càng nhanh, hắn cảm thấy mình sắp phóng thích.

Gậy thịt nhanh chóng di chuyển trong tiểu huyệt, khoái cảm từng chút từng chút công kích ý thức còn sót lại của Liễu Văn Kiều. Nàng cắn ngón tay mình, rên rỉ từ kẽ ngón tay chạy ra, truyền vào trong lỗ tai mình, vừa ngượng ngùng vừa kích thích, hốc mắt chứa đầy nước mắt, khi một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy vào giữa tóc mai, nam nhân trên người cũng đột nhiên dừng động tác.

Đúng vậy, hắn bắn.

Lúc phóng thích có bao nhiêu thoải mái, sau khi phóng thích có bấy nhiêu ảo não. Lý Dung Hiên biết lần đầu tiên nam nhân đều kết thúc rất nhanh, chẳng qua hắn không nghĩ tới mình nhanh như vậy, chẳng lẽ là hắn không được?

".

.

. Chàng, sao vậy?"

Khoái cảm vốn tăng vọt đột nhiên biến mất, Liễu Văn Kiều khó chịu sắp khóc, nhưng nàng không biết nam nhân trên người đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên không động đậy, trong huyệt đạo vẫn nóng, có một chất lỏng chảy ra, dường như cảm giác mất khống chế.

Rất lâu rồi nàng không dám nhúc nhích, cũng không dám nói lời nào, tưởng rằng nam nhân ghét bỏ nàng quá mức phóng đãng, không muốn chạm vào nàng, cảm xúc hoảng loạn không ngừng xông lên đầu, vô dụng khóc lên, ngậm chặt miệng không muốn phát ra âm thanh, lại khiến mình thiếu chút nữa khóc đến mức nghẹn thở.

"Kiều kiều? Sao lại khóc? Đau không?"

Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của thiếu nữ, ném vấn đề "Tiết sớm" ra sau đầu, bò qua ôm người dỗ dành, muốn đi kiểm tra tình huống tiểu huyệt của nàng, lại luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng.

"Có phải chàng ghét bỏ ta rồi không?"

"Chê ta.

.

. Chê ta quá lỗ mãng.

.

.

"

"Nhưng ta cũng không muốn như vậy, ta, ta không khống chế nổi.

"

Liễu Văn Kiều càng nói càng uất ức, tiếng khóc càng ngày càng nặng, nước mắt nước mũi ròng ròng khóc lóc kể lể.

"Sao lại như vậy?"

"Là vấn đề của ta, ta vô dụng, nhanh như vậy đã kết thúc.

"

Lý Dung Hiên ôm người vào vai, im lặng lắc đầu, bất đắc dĩ cười.

        ".

.

.

"

Thì ra nam nhân vừa mới đột nhiên dừng lại là kết thúc, nàng hoàn toàn không ý thức được vấn đề này. Trên sách nói, nam nhân trên giường có lòng tự trọng rất mạnh, phải cổ vũ thích đáng cho người ta, cuộc sống giữa phu thê mới có thể hài hòa.