Tiền sảnh Lý Dung Hiên và Liễu Ý đang trò chuyện, Trương Vân Thư thì lôi kéo Liễu Văn Kiều ra ngoài dạo chơi, bà cố ý không để đám nha hoàn đi theo, chỉ có hai mẹ con các nàng.
"Mấy ngày nay Dung Hiên đối xử với con thế nào?"
Hai người ngồi trong một đình nghỉ mát, Trương Vân Thư rất quan tâm tình huống giữa nữ nhi và con rể, chỉ nhìn hôm nay, nàng cảm thấy con rể đối với nữ nhi vẫn rất tốt.
"Rất tốt.
"
Liễu Văn Kiều nói thật. Sau khi gả cho Lý Dung Hiên, nam nhân kia đã đối xử với nàng rất tốt, luôn gần gũi với nàng. Đương nhiên, ngoại trừ việc ở trên giường, nhưng trong chuyện giường chiếu, hắn cũng có thể khiến nàng cảm thấy thoải mái.
"Quyển sách ta đưa cho con con đọc rồi?"
Trương Vân Thư chưa từng dạy nữ nhi nam nữ giao hợp. Theo bà biết, Lý Dung Hiên ở phủ tướng quân cũng chưa từng có nha hoàn thông phòng, lo lắng hai người trẻ tuổi đều ngây ngốc không biết bắt đầu như thế nào.
"Nhìn, nhìn rồi, còn còn cùng chàng xem.
"
Trong lòng Liễu Văn Kiều hoảng hốt, lắp bắp nói dối, lo lắng mẹ nhìn ra điều gì, nàng đi sang một bên cho đám cá trong ao ăn.
"Vậy là tốt rồi.
"
Trương Vân Thư thấy nữ nhi đỏ mặt, chỉ cho rằng nàng thẹn thùng, sáng tỏ cười, hài lòng gật đầu, không khỏi thầm nghĩ, đại khái rất nhanh bà sẽ có cháu ngoại ôm nhỉ?
Hai mẹ con đi dạo khắp nơi trong phủ, Trương Vân Thư cũng thuận tiện kể cho nữ nhi nghe một số chuyện riêng tư giữa nam nữ, Liễu Văn Kiều không nói lời nào, chỉ khẽ đỏ mặt cúi đầu nghe.
Rất nhanh đã đến thời gian dùng bữa trưa, hai người trở lại tiền sảnh. Lúc này trên bàn đã bày biện xong thức ăn, rất nhiều món Liễu Văn Kiều thích ăn. Nàng vui vẻ ngồi xuống, chờ cha mẹ đều động đũa, bản thân cũng vội vàng bắt đầu dùng bữa.
"Ăn từ từ.
"
Trương Vân Thư thấy con gái ăn vội như thế, lo lắng nàng sặc, nhẹ giọng dặn dò, tay cũng không ngừng gắp thức ăn cho nàng.
Lý Dung Hiên ngồi bên tay trái Liễu Văn Kiều, cười cưng chiều nhìn nàng ăn cơm, im lặng rót một ly trà lạnh đặt bên tay trái nàng.
Dùng xong bữa trưa, Trương Vân Thư để con gái dẫn con rể đi dạo trong phủ, bà cũng muốn bồi dưỡng tình cảm của hai người thêm.
"...
. Được rồi.
"
Liễu Văn Kiều có chút không tình nguyện, nàng còn muốn trò chuyện với cha mẹ.
"Đi vào trong viện của phu nhân đi thôi.
"
Đi ra tiền sảnh, Lý Dung Hiên chủ động đề nghị đi dạo trong viện. Liễu Văn Kiều không từ chối, trực tiếp dẫn hắn đi về phía viện của mình.
Lúc hai người vào cửa, trong viện có một nha hoàn đang vẩy nước quét nhà, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là tiểu thư và cô gia hôm nay trở về. Nàng vội vàng tiến lên thỉnh an, được tiểu thư ra hiệu mới lui ra.
Tuy Liễu Văn Kiều đã xuất giá, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn trong viện. Cách bài trí trong viện vẫn như trước khi xuất giá, bên trong đòn gánh nhỏ ở đầu cầu thang vẫn trồng đầy hoa cỏ, thậm chí còn có sức sống hơn trước.
"Đây là hạt giống trước đây của phu nhân?"
Lý Dung Hiên chú ý tới vại nước bọt kia, thực vật bên trong đều mọc không tệ, hắn tưởng Liễu Văn Kiều thích trồng một số loại hoa cỏ.
"Không phải, trước kia ta ở đây nuôi cá, nhưng đều chết hết. Sau đó các nha hoàn trồng những thứ này ở ngay đây.
"
Nghe được câu trả lời, nam nhân kìm nén cười, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến cảnh một nữ hài xinh đẹp xoay người đứng trước vại nước, cau mày nhìn đám cá đang ngửa bụng trong nước, vừa thở dài, vừa lẩm bẩm: "Sao tất cả đều chết rồi?"
"Chàng cười cái gì!
"
"Nơi này là phủ Thượng thư, chàngi cẩn thận một chút!
"
Liễu Văn Kiều nhận ra tiếng cười âm trầm của nam nhân phía sau, chống nạnh quay đầu trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu không nhỏ cảnh cáo nam nhân chú ý lời nói và hành động của mình, khẽ hừ một tiếng đẩy cửa vào phòng.