“Chuyện gì thế?” Mẹ Cố hỏi.
Nhan Lan Hi nhẹ nhàng mím môi, giọng nói mềm mại: “Khi rời khỏi nhà, con đi vội nên chỉ mang theo một bộ váy cổ xưa mà mẹ con để lại. Con muốn nhờ dì giúp đem bộ váy này đi cầm đồ.
”
“Quần áo kiểu gì vậy?” Mẹ Cố tò mò. Thông thường người ta cầm cố vàng bạc châu báu hoặc cổ vật, tranh chữ, hiếm ai mang quần áo đi cầm.
Quần áo thì đáng giá được bao nhiêu?
Nhan Lan Hi quay về phòng, mang ra một bộ váy dâng lên cho mẹ Cố xem.
Đây là một bộ trang phục cổ truyền đầy đủ, gồm nội y, váy lụa, áo gấm, áo khoác ngoài, và một dải lưng thêu viền ngọc trai với chỉ bạc, đậm nét cổ điển.
Mẹ Cố dùng đầu ngón tay cảm nhận chất liệu, thấy vải không quá đặc biệt, nhưng tay nghề thêu lại cực kỳ tinh xảo.
Thực ra mẹ Cố không rành về thêu thùa, chỉ hiểu một điều: đồ càng truyền thống, càng dân gian, càng có giá trị.
Hơn nữa, việc Nhan Lan Hi dám mang bộ này ra chứng tỏ nó không hề tầm thường.
Mẹ Cố cân nhắc, cẩn thận nhìn Nhan Lan Hi rồi hỏi: “Con muốn cầm được bao nhiêu? Có dự định giá chưa?”
Nhan Lan Hi đáp: “Thường ngày ở nhà, con chỉ viết chữ và thêu hoa, không tiêu pha nhiều. Nhưng con sợ nhỡ Nhị Thiếu gặp khó khăn về tiền bạc, sẽ không quen… Xét cho cùng, việc anh ấy bị khóa thẻ là lỗi của con.
”
Mẹ Cố bừng tỉnh, không ngờ Nhan Lan Hi vì Cố Ngôn mà sẵn sàng cầm cả bộ trang phục thêu tay do mẹ cô để lại.
“Con… thật quá thật thà rồi…” mẹ Cố lẩm bẩm. Bà quá hiểu con trai mình, từ nhỏ đã tiêu tiền như nước, số tiền này đưa cho Cố Ngôn chắc chẳng giữ được là bao.
Nhan Lan Hi mỉm cười lắc đầu: “Nhị thiếu là người chu đáo. Sau này khi mọi thứ ổn định hơn, anh ấy nhất định sẽ chuộc lại giúp con.
”
Chu đáo?
Đây đúng là con trai bà sao?
Mẹ Cố cảm nhận được sự chân thành của Nhan Lan Hi, không khỏi động lòng, những nghi ngờ ban đầu cũng tan biến.
Bà trả lại bộ váy cho Nhan Lan Hi, dịu dàng nói: “Con đã ở bên con trai ta, thì không lý gì lại chịu khổ. Đàn ông nhà họ Cố mà phải sống dựa vào phụ nữ, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì?”
“Nhưng…” Nhan Lan Hi lưỡng lự.
Mẹ Cố cười, rút từ ví ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho cô.
“Mua vài bộ quần áo đẹp, túi xách, giày dép đừng tiếc tiền. Tóc tai cũng phải chăm chút. Chỉ cần con thật lòng sống với Cố Ngôn, nhà họ Cố sẽ không để con thiệt thòi.
” Mẹ Cố nói.
Nhan Lan Hi không dám nhận, vội từ chối: “Dì à, con không thể nhận thẻ này được…”
“Cầm lấy đi.
” Mẹ Cố ép chiếc thẻ vào tay cô, gương mặt đầy thân thiện.
Những tiểu thư nhà giàu thường ít nhiều kiêu kỳ, khó chiều. Mẹ Cố hiếm thấy ai ngoan ngoãn như Nhan Lan Hi. Tuy con dâu lớn của bà cũng hiền, nhưng mỗi lần nói chuyện đều chẳng hợp ý, chỉ cần ba câu là có thể khiến bà tức nghẹn. Hơn nữa, con trai cả của bà quá quyền uy, khiến bà chẳng có cơ hội làm "bà mẹ chồng lớn".
Biểu hiện của Nhan Lan Hi thực sự hợp ý bà.
Mẹ Cố nói tiếp: “Thực ra con trai ta chỉ ham chơi thôi, nhưng bản tính nó rất tốt. Nó thông minh, hài hước, lại hiếu thảo… Đừng tin mấy tin báo chí viết bậy bạ, toàn là sai cả. Nó chỉ là người mềm lòng, không giỏi từ chối người khác. Chỉ cần phụ nữ khóc lóc, làm nũng là nó lại móc tiền ra giúp, chiều chuộng họ. Kết quả, cuối cùng lại bị nói là trăng hoa. Con trai ta chưa bao giờ tính toán với họ, nó quá tốt bụng…”
Nói đến đây, mẹ Cố thấy mình nói hơi quá, bỗng nhiên ngượng ngùng.
Bà liếc nhìn Nhan Lan Hi.
Nhan Lan Hi lại gật đầu nghiêm túc, giọng đầy chân thành: “Dì nói đúng, Nhị thiếu là người tốt.
”
“Chứ còn gì nữa…” mẹ Cố xoa mặt, cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
***
Cố Ngôn từ công ty trở về, thất thểu vì không đạt được gì.
Không có tiền tiêu, cuộc sống còn gì thú vị?
Anh trai đúng là quá nhẫn tâm!
Cố Ngôn tuyệt vọng nằm dài trên giường, uể oải không chút sức sống.
Nhan Lan Hi lặng lẽ bước đến, nhẹ nhàng đặt một chiếc thẻ ngân hàng vào tay anh.
Cố Ngôn sờ vào, bất chợt ngồi bật dậy, vui mừng nắm lấy tay cô, hỏi: “Lấy đâu ra cái này?”