Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
“Tính tôi không yêu thích gì nhiều, hút thuốc là một trong số những niềm yêu thích ít ỏi của tôi, tôi không thể cai được.
”
Lý Phù Sinh nói xong, cố ý ngậm điếu thuốc vào miệng: “Cho nên cô đừng miễn cưỡng.
”
“Anh...
.
Chu Hân Minh tức phát điên.
Ông trời ơi!
Tại sao tôi lại gặp phải hạng vô lại này!
“Hút thuốc thì thôi nhưng hai điều còn lại anh nhất định phải tuân thủ, đặc biệt là điều đầu tiên, anh tuyệt đối không được tự ý lên trên tầng hai.
"
Cuối cùng Chu Hân Minh cũng tỏ thái độ nhượng bộ.
Lý Phù Sinh hít mấy hơi thuốc, ra vẻ trầm tư.
Một lát sau, anh mới thong thả nhả ra một cột khói, cười nói: “Được, hai điều kia thì tôi có thể tuân thủ.
”
“Hừ”
Chu Hân Minh hừ một tiếng, sau đó chạy bình bịch, bình bịch về phòng.
Cô ấy sợ nếu mình còn đứng ở đó nữa thì sẽ không nhịn nổi đuổi cái tên khốn đáng ghét đó ra khỏi nhà mất!
Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, trong lòng Lý Phù Sinh không khỏi hơi xúc động.
Cuộc sống của người bình thường, thật.
.
. Thật thú vị!
Về đến phòng, Chu Hân Minh khoái trái cửa phòng lại trước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không đúng! Với thân thủ của mình thì mình hoàn toàn có thể nhẹ nhàng hạ gục tên kia!
”
“Có gì phải sợ?”
Chu Hân Minh thầm hừ một tiếng.
“Tên khốn kiếp, nếu anh dám giở trò thì bà đây sẽ cho anh biết hai chữ “hối hận” viết như thế nào!
”
Chu Hân Minh nằm dài trên giường.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho cô bạn thân Lâm Diệu Âm: “Tiểu Âm Âm à, cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ mới vừa tắm xong.
” Lâm Diệu Âm nhanh chóng nhắn lại.
Chu Hân Minh: “Cậu đi tắm mà không nói cho tớ biết để tớ còn tranh thủ ngắm một lúc cho đã con mắt! [Háo sắc]"
Chu Hân Minh: “Tớ kể cậu nghe chuyện này nha, có một tên khốn ở trong nhà của tớ, lần tới nếu cậu định tới nhà tớ thì báo trước cho tớ biết nhé.
”
Lâm Diệu Âm: “??? Tên khốn nào?”
Chu Hân Minh: “Ôi.
.
. Lần sau gặp nhau tớ sẽ kể tỉ mỉ cho cậu biết.
”
Lâm Diệu Âm: “Được thôi!
” Chu Hân Minh để điện thoại di động xuống. Trong đầu chìm vào suy tư.
Cô ấy nghĩ mãi mà không hiểu tại sao Vương Chí Viễn lại nhét Lý Phù Sinh vào nhà mình.
Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện cô lập công?
Lễ nào là.
.
. Trong đầu Chu Hân Minh chợt lóe lên một ý tưởng!
Cô ấy ngồi bật dậy, vội vàng bật máy tính lên, mở một trang web đặc biệt.
Lát sau, trên màn hình xuất hiện ảnh chân dung của rất nhiều người.
Bên dưới mỗi tấm ảnh chân dung đều có giới thiệu thông tin chỉ tiết.
Nhìn qua một lượt thì toàn là các tội phạm tội ác chồng chất!
Theo Chu Hân Minh thì chắc là Lý Phù Sinh đã phạm phải tội gì đó khá lớn nhưng trong tay Vương Chí Viễn không có đủ
chứng cứ nên không thể trực tiếp bắt giữ anh.
Vì vậy, Vương Chí Viễn mới sắp xếp anh ở nhà cô ấy, mong cô ấy có thể âm thầm tìm ra một vài manh mối.
Không thể không nói, chiếc đầu nhỏ của cô ấy rất thông minh.
Không ngờ cô lại có thể nghĩ ra kế hoạch khá tương đồng với kế hoạch của Vương Chí Viễn.
“Sao lại không có anh ta nhỉ!
” “Chẳng lẽ mình suy tính sai ư?”
Chu Hân Minh xem đi xem lại nhiều lần nhưng không hề †ìm thấy ảnh của Lý Phù Sinh.
Cô ấy lập tức thất vọng. “Không đúng! Chắc chắn gã này có vấn đề” Chu Hân Minh cực kỳ khẳng định.
Cô ấy khoác thêm một chiếc áo khoác rồi nhẹ tay mở cửa phòng ra, rón rén đi tới phòng của Lý Phù Sinh.
“Ha ha ha, nhớ tôi à.
.
.
”
Ngay khi Chu Hân Minh tới gần phòng của Lý Phù Sinh, trong phòng bỗng vang lên giọng nói của phụ nữ!