Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
Anh ta tập võ từ nhỏ, ba người đàn ông mạnh mẽ bình thường muốn lại gần anh ta cũng khó, thậm chí anh ta còn
từng đánh bại mấy tên quán quân tán thủ.
Vậy mà tên trước mặt lại có thể đánh thắng anh ta nửa chiêu.
“Khốn nạn, người phụ nữ của tao mà mày cũng dám chấm mút, không muốn sống nữa hả?” Trịnh Thiên Lỗi tức giận quát.
“Người phụ nữ của anh?”
Lý Phù Sinh cười khẩy, sát khí hiện lên trong mắt.
Ngay sau đó, anh chợt tung người lên đá, tốc độ rất nhanh, Trịnh Thiên Lỗi hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ có thể dùng đôi tay ngăn cản.
“Âm!
” Cả người Trịnh Thiên Lỗi bị hất bay vào tường.
Sao có thể như vậy được!
Trịnh Thiên Lỗi hoàn toàn ngây người.
Anh ta không dám tin rắng Lý Phù Sinh lại mạnh đến vậy!
Lý Phù Sinh không dừng tay, đi đến trước mặt Trịnh Thiên Lỗi, chuẩn bị đánh gãy chân của anh ta.
“Dừng tay!
" Đúng lúc này, Tôn Tuyết Ngâm vội vã chạy ra ngoài.
Cô ấy vội vàng chẳn trước mặt Lý Phù Sinh.
“Tôn Tuyết Ngâm, đồ đê tiện nhà cô!
” Trịnh Thiên Lỗi lồm cồm bò dậy.
“Bốp!
”
Tôn Tuyết Ngâm quay người lại cho anh ta một bạt tai: “Anh nói ai là đồ đê tiện hả?”
Trịnh Thiên Lỗi nổi giận, anh ta rất muốn ra tay nhưng khi nhìn thấy Lý Phù Sinh, anh ta lại nhẫn nhịn: “Được lắm, các
người cứ chờ đấy cho tôi.
”
Vừa nói dứt lời, anh ta chán nản bỏ chạy theo lối cầu thang bộ.
Vẻ mặt của Lý Phù Sinh hơi lạnh lùng, chất vấn: “Cô Tôn, thế này là sao?”
Anh nghĩ bằng mông cũng có thể đoán được rằng người phụ nữ này đã lấy mình làm bia đỡ đạn.
Quả nhiên!
Tôn Tuyết Ngâm tràn đầy áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn anh ta bỏ đi, không ngờ anh ta lại...
.
Cô ấy thật sự không ngờ Trịnh Thiên Lỗi lại xông ra kiếm chuyện với Lý Phù Sinh.
Lý Phù Sinh nhìn khuôn mặt của cô ta, khẽ thở dài: “Thôi bỏ đi”
Nói xong, anh lại nhấn vào thang máy.
Tôn Tuyết Ngâm đưa mắt nhìn anh bước vào thang máy, sau đó nghiến răng nghiến lợi bước vào.
“Cô còn có chuyện gì sao?” Lý Phù Sinh trầm ngầm hỏi. “Trịnh Thiên Lỗi không phải là người bình thường, anh nhất định phải cẩn thận, nếu anh ta đến tìm anh gây rắc rối thì anh hãy đến tìm tôi.
”