Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
Chương 1 - Nhất Định Phải Từ Hôn
Chương 2 - Đại Đế Quỷ Sa Tăng
Chương 3 - Tôi Là Vị Hôn Phu Của Cô Ấy
Chương 4 - Người Phải Đi Không Phải Là Tôi Mà Là Ông
Chương 5 - Mày Muốn Chết Như Thế Nào?
Chương 6 - Pháp Luật Không Thể Trói Buộc Giới Quyền Quý Thì Tôi Không Tuân Theo
Chương 7 - Lai Lịch Vị Hôn Phu Của Cậu Là Gì?
Chương 8 - Tôi Không Làm Được, Thôi Thì Tôi Đi Vậy
Chương 9 - Tại Sao Lại Là Cô?
Chương 10 - Ông Trời Ơi!
Chương 11 - Nhớ Tôi Không?
Chương 12 - Tôi Cái Gì Mà Tôi!
Chương 13 - Bánh Quẩy Này Khá Ngon Đấy!
Chương 14 - Lý Phù Sinh Sao?
Chương 15 - Chuyện Là Thế Nào?
Chương 16 - Hỗn Xược!
Chương 17 - Không Cần!
Chương 18 - Anh Có Ý Gì?
Chương 19 - Anh Làm Gì Vậy Hả?
Chương 20 - Chào Trưởng Phòng!
Chương 21 - Làm Phiền Thư Ký Chu
Chương 22 - Chủ Tịch Triệu
Chương 23 - Bác Trai
Chương 24 - Cô Cần Bao Nhiêu?
Chương 25 - Dã Lang
Chương 26 - Ngài Ô Thật Đáng Ghét!
Chương 27 - Hai Người Phối Hợp Ăn Ý Vô Cùng
Chương 28 - Lão Đại Ngầu Lòi!
Chương 29 - Người Đeo Mặt Nạ?
Chương 30 - Lại Đây Ngồi Đi
Chương 31 - Cùng Lúc Đó
Chương 32 - Đây Đều Là Do Anh Gọi À?
Chương 33 - Tôi Gửi Một Thứ Cho Cô Xem
Chương 34 - Hiện Giờ Có Thể Đưa Thứ Đó Cho Tôi Rồi Chứ
Chương 35 - Tại Sao Lại Như Vậy?
Chương 36 - Nghỉ Hưu Cũng Tốt Lắm
Chương 37 - Không Phải Là Đồ Vô Dụng Nhà Họ Triệu
Chương 38 - Cô Muốn Làm Gì?
Chương 39 - Đột Nhiên!
Chương 40 - Cô Khâm Phục Anh Ta Sao?
Chương 41 - Buổi Sáng Ngày Hôm Sau
Chương 42 - Sau Khi Hút Mấy Hơi
Chương 43 - Không Sao
Chương 44 - Người Phụ Nữ Của Anh?
Chương 45 - Nhà Họ Trịnh Sao?
Chương 46 - Anh Đang Nói Thật
Chương 47 - Các Anh Có Ý Gì?
Chương 48 - Các Người Thật Sự Rất Quá Đáng Đấy!
Chương 49 - Ai Dám Động Vào Bạn Của Tôi!
Chương 50 - Cô Ấy Còn Chưa Nói Dứt Lời
Chương 51 - Thấy Tôi Đẹp Trai Lắm À?
Chương 52 - Mà Đúng Lúc Này
Chương 53 - Xem Ra Là Chuẩn Bị Rời Đi
Chương 54 - Đây Là Chị Dâu Mới Sao?
Chương 55 - Đưa Cô Ấy Rời Đi
Chương 56 - Cô Nói Lão Đại Của Tôi Sao?
Chương 57 - Nói Xong Thì Cúp Máy
Chương 58 - Nghe Vậy
Chương 59 - Nói Chuyện Gì?
Chương 60 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 61 - Hơn Nữa Bao Vừa Lòng!
Chương 62 - Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 63 - Cần Giúp Đỡ Không?
Chương 64 - Một Lát Sau
Chương 65 - Hai Tỷ Sao?
Chương 66 - Cô Muốn Mời Tôi Ăn Cơm À
Chương 67 - Nguy Cơ Nảy Sinh
Chương 68 - Cút Xuống Đây Cho Tao
Chương 69 - Cô Đang Tìm Tôi À
Chương 70 - Rốt Cuộc Anh Là Ai?
Chương 71 - Cảm Ơn
Chương 72 - Tại Sao Anh Ta Vẫn Chưa Chết
Chương 73 - Kiếp Sau Đừng Có Tới Trêu Chọc Tôi Nữa
Chương 74 - Anh Không Sao Chứ?
Chương 75 - Ảnh Tử Đi Theo Anh
Chương 76 - Người Phụ Nữ Đó Đâu
Chương 77 - Tôi Có Chuyện Muốn Thông Báo Với Anh
Chương 78 - Tôi Muốn Báo Cáo Một Số Chuyện Với Ông
Chương 79 - Là Ai Thì Chưa Biết
Chương 80 - Chị Ấy Chết Rồi
Chương 81 - Anh Ấy Là Một Truyền Kỳ
Chương 82 - Đúng Lúc Này
Chương 83 - Tôi Luôn Cung Kính Chờ Đợi
Ảnh Tử đứng tại chỗ, dường như không có ý định rời đi.
Lý Phù Sinh cau mày hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Nhìn anh, Ảnh Tử nghiêm mặt nói: “Tôi có thể ở lại bên cạnh anh không?”
Lý Phù Sinh ngậm một điếu thuốc, rơi vào trầm tư.
Liên minh Chanh Sắc là tổ chức hàng đầu trong giới sát thủ, Ảnh Tử thuộc về tổ chức đó, Lý Phù Sinh biết điều này.
Còn quy tắc của liên minh Chanh Sắc, một khi sát thủ chấp nhận nhiệm vụ, hoặc là hoàn thành, hoặc là chết, không được bỏ cuộc giữa chừng.
Nếu làm trái quy tắc này, tổ chức sẽ cử người thanh lý môn hộ.
Cho dù Ảnh Tử là tài năng xuất chúng trong giới sát thủ nhưng vì uy tín, liên minh Chanh Sắc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Cô ấy là em gái của Thiên Huệ Tử, Lý Phù Sinh không thể nào trơ mắt nhìn cô ấy chết được.
Một lúc sau. Lý Phù Sinh nhẹ nhàng gật đầu: “Cô có thể ở lại bên cạnh tôi nhưng hiện giờ tôi không còn là Quỷ Sa Tăng nữa, cô hiểu ý của tôi không?”
“Hiểu.
”
Ảnh Tử hiểu ý gật đầu.
“Tâng hai vẫn còn phòng trống.
” “Được.
”
Ảnh Tử đáp lời, sau đó chuẩn bị rời đi. “Khoan đã.
"
Lý Phù Sinh gọi cô ấy lại hỏi một câu: “Tên của cô là gì?
“Thiên Diệp Tử” Ảnh Tử vừa bước ra khỏi phòng, nhờ vào giác quan nhạy bén, cô ấy liền nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ấy ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Chu Hân Mính đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Thiên Diệp Tử không để ý đến Chu Hân Mính, cô ấy đi vào phòng mà Lý Phù Sinh nói.
“Âm ầm ầm... Tiếng gõ cửa vang lên.
Thiên Diệp Tử không cần đoán cũng biết người đang ở ngoài cửa là Chu Hân Mính, cô ấy vẫn không thèm để ý đến.
Quả nhiên.
“Cô mở cửa cho tôi, đây là nhà của tôi, tại sao cô lại ở đây?” Chu Hân Mính đang la hét trước cửa.
“Là tôi bảo cô ấy ở lại.
” Lý Phù Sinh đi ra khỏi phòng.
“Cộc cộc cộc.
.
.
"
Chu Hân Mính lập tức đi từ trên tầng xuống, không vui hét lên: “Đây là nhà của tôi, tại sao anh lại cho cô ta ở lại mà không hỏi ý kiến của tôi hả?”
“Tiền thuê nhà cứ tính cho tôi là được.
” Lý Phù Sinh trưng ra vẻ lắm tiền nhiều của.
“Tôi không thiếu chút tiền của anh.
” “Hoặc là cô đồng ý cho cô ấy ở lại, hoặc là tôi rời đi cùng cô ấy, cô tự lựa chọn.
” Lý Phù Sinh thẳng thừng ngắt lời Chu Hân Mính.
“Vậy anh.
.
.
"
Chu Hân Mính nói được nửa chừng, lập tức bịt miệng mình lại.
Cô ấy không thể để Lý Phù Sinh rời đi được. Tên này có thể khiến cô ấy lập được công to đấy!
Nghĩ đến đây, Chu Hân Mính khit mũi, sau đó xoay người trở về phòng của mình.
Lý Phù Sinh nhoẻn miệng cười, nghĩ bụng tôi mà không thể làm gì được cô sao.
“Rầm”, anh đóng cửa đi ngủ.
Hôm sau.
Lúc Lý Phù Sinh thức dậy, không nhìn thấy Chu Hân Mính, Thiên Diệp Tử đeo tạp dề, đang bận rộn trong phòng bếp.
Thấy anh đi ra, Thiên Diệp Tử khẽ mỉm cười: “Anh Phù Sinh, bữa sáng sắp xong rồi.
”
Thoạt nhìn không có gì khác với một bà nội trợ đảm đang.
Ai dám tin rằng người phụ nữ này lại là đệ nhất sát thủ trong giới sát thủ đấy.
Lý Phù Sinh ngồi xuống trước bàn, Thiên Diệp Tử rất chu đáo bưng thức ăn lên.
Có sữa, bánh mì nướng, trứng ốp la.
.
. “Người phụ nữ đó đâu?” Lý Phù Sinh hỏi một câu.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
“Cô Chu đã ra ngoài từ rất sớm.
” Thiên Diệp Tử trả lời.
Lý Phù Sinh gật đầu nói: “Cô cũng ăn cùng đi.
”
“Được.
” Thiên Diệp Tử cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện với Lý Phù Sinh.