Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Cập nhật: 05/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 1,858,415
Đánh giá:                        
Huyền Huyễn
Dị Giới
     
     

Nghê Nhan trừng đôi mắt nghiêng nước nghiêng thành của mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, vẻ mặt kinh ngạc.

Bộ Phương vừa đi ra, nghe thấy một tiếng thét kinh hãi cũng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, nhất thời chớp mắt.

- Là ngươi sao, thật trùng hợp.

Bộ Phương nói.

Thật ra trong lòng Đường Ngâm cũng có chút bi thương, sư phụ hắn sau khi nhìn thấy Bộ lão bản, trong mắt cũng không còn hắn, hoàn toàn gạt sang một bên, có thể đừng đối đãi khác biệt như vậy không?

Phía sau Nghê Nhan là một đống người theo chân thành chủ Tây Huyền Thành Khổng Diêu, trong đó cũng có cao thủ số một của Tây Huyền Thành, Khổng Hiên.

Nhưng giờ phút này sắc mặt Khổng Hiên có chút âm trầm, hắn chưa từng thấy Nghê Nhan có vẻ mặt như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Nghê Tam trưởng lão vốn lạnh lùng, cao ngạo lại có thể lộ ra thần thái như vậy với một nam nhân, chẳng lẽ bọn họ rất quen thuộc sao?

Cho nên ánh mắt Khổng Hiên rơi xuống người Bộ Phương, hắn cũng muốn nhìn xem Bộ Phương rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Bộ Phương và Nghê Nhan vừa nói chuyện được mấy câu, Bộ Phương liền cảm nhận được một trận lãnh ý đánh tới, khiến cho hắn bất giác cảm thấy có chút nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện Khổng Hiên đang đứng cách đó không xa chằm chằm nhìn hắn.

Bộ Phương nhếch miệng, có chút không biết nói gì, tên này không phải mắt lác chứ, không có chuyện gì nhìn mình lom lom làm gì?

Đệ Tam Quân Tây Huyền Thành trong trận chiến này cũng chết thảm trọng, sau khi vào thành, sắc mặt Khổng Diêu cũng có chút ngưng trọng.

Chu Việt nói với Khổng Diêu tao ngộ dọc theo đường đi, càng làm cho sắc mặt thành chủ Tây Huyền Thành thêm khó coi.

Mạc La Thành bị công hãm, đây không phải tin tức tốt, điều này cũng đại biểu Tây Huyền Thành sẽ gặp phải một đại nguy cơ.

Hơn nữa gần đây số lượng linh thú phụ cận Tây Huyền Thành đang không ngừng tăng lên, linh thú triều ba năm một lần tựa hồ lại muốn đánh sâu vào Tây Huyền Thành, chuyện này đối với Tây Huyền Thành là một khảo nghiệm.

Trước có quân địch, sau có linh thú triều, Tây Huyền Thành hoàn toàn lâm vào tình huống hai mặt thụ địch.

Linh thú triều ba năm một lần, linh thú từ trong Thập Vạn Đại Xuyên mãnh liệt xông ra sẽ điên cuồng tiến hành công kích nhân loại, cho nên mỗi khi đến lúc này, thôn xóm thị trấn phụ cận Tây Huyền Thành đều sẽ gặp phải linh thú chà đạp.

Lúc này, tựa hồ như ước định từ trước, Tây Huyền Thành sẽ mở rộng đại môn, để cho dân chúng trong các thôn xóm chung quanh tiến vào trong thành.

Để Tây Huyền Thành chống cự linh thú triều, đợi sau khi linh thú triều kết thúc, sẽ để dân chúng trở về.

Nhưng năm nay linh thú triều tới thật không đúng lúc!

Bộ Phương trở lại lều vải của hoả đầu quân (lính cấp dưỡng).

Ở phía sau hắn, nữ nhân Nghê Nhan cũng theo hắn trở lại trong trướng, nữ nhân này kể từ khi biết Bộ Phương ở trong hoả đầu quân tu luyện tài nấu nướng, bỗng nhiên hết sức hưng phấn, muốn cùng tới đây.

Bản thân tài nấu nướng của Nghê Nhan đã vô cùng lợi hại, nhưng khát vọng đối với thức ăn ngon đồng dạng không thấp, có thể ăn thức ăn của Bộ lão bản chính là cơ hội hiếm có.

Mấy ngày tiếp theo, Bộ Phương không làm quá nhiều món ăn giống lúc trước, bởi vì thân phận của hắn đã bị Nghê Nhan và Đường Ngâm nhận ra, cho nên hắn lại khôi phục vẻ lãnh đạm lúc trước, mỗi lần nấu nướng số lượng món ăn cũng có hạn .

Ngụy Đại Phúc đã sớm lĩnh ngộ sự đáng sợ Bộ Phương, từ lâu đã không dám đối phó với Bộ Phương, đưa tất cả nguyên liệu nấu ăn linh khí cho Bộ Phương sử dụng, để Bộ Phương có thể tận tình nấu nướng.

Có đủ nguyên liệu nấu ăn linh khí, Bộ Phương vốn muốn một hơi nấu nướng toàn bộ món ăn có thể làm cho Hệ Thống hài lòng, nhưng làm mấy món ăn ngược lại cũng không thành công, hoàn toàn không còn cảm giác nấu nướng thành công lúc trước.

Điều này làm cho Bộ Phương có chút nhức đầu.

Theo thời gian trôi qua, không khí tron Tây Huyền Thành cũng ngày càng khẩn trương, bên ngoài Tây Huyền Thành thường xuyên xuất hiện tiếng thú rống.

Hiện giờ Tây Huyền Thành cũng không cho phép tự tiện ra khỏi thành, bởi vì một khi ra khỏi thành, sẽ rất dễ dàng đụng phải linh thú công kích, rơi vào nguy hiểm, vì bảo vệ sự an toàn của dân chúng, tất cả mọi người đều không cho phép ra khỏi thành.

- Xèo xèo.

Mùi đồ ăn nồng đậm từ trong lều vải mãnh liệt tuôn ra, nhiệt khí cuồn cuộn, giống như một con trường xà uốn lượn.

Bộ Phương cầm cái muỗng, khẽ nghiêng nồi, nhất thời món ăn trong nồi được múc vào muỗng, chuẩn bị bày lên chiếc mâm sứ trên bàn.

Màu sắc tươi đẹp, món ăn linh khí tỏa hương khắp nơi, mùi vị rất ngon, chỉ cần nhìn bên ngoài đã khiến người ta cảm thấy vô cùng thèm ăn.

Nghê Nhan rất thoải mái ngồi bên cạnh, nhìn món ăn của Bộ Phương, không chút khách khí dùng đũa gắp vào trong miệng.

Nghê Nhan thật sự bội phục món ăn của Bộ Phương, bởi vì trình độ khống chế đối với nguyên liệu nấu ăn linh khí trong món ăn của Bộ Phương thật sự đạt đến tình cảnh không thể tưởng tượng, có thể hoàn hảo giữ lại linh khí trong món ăn, đây là chuyện vô cùng khó khăn.

Đối với loại kỹ thuật này, Nghê Nhan cũng có chút động tâm.

- Mỹ vị!

Nghê Nhan lè lưỡi, liếm một vòng chung quanh đôi môi đỏ mọng, cười nói.

Nhưng trên khuôn mặt chữ điền lại hoàn toàn không có vẻ vui mừng, hắn ngồi trên ghế, nhíu chặt hai hàng chân mày, mặc dù mùi vị của những món ăn này thật sự rất ngon, nhưng so với cái được gọi là Hoa Tích vẫn kém hơn rất nhiều.

Không có món ăn nào có thể đạt được yêu cầu đánh giá của Hệ Thống, Bộ Phương cũng không khỏi có chút nóng nảy.

. . .

Bên ngoài Tây Huyền Thành chừng trăm dặm chính là lộ khẩu Thập Vạn Đại Xuyên kéo dài miên man.

Thập Vạn Đại Xuyên từ xưa tới nay nổi danh là hiểm trở, cho dù là thất phẩm Chiến Thánh cường giả cũng không dám tùy tiện bước vào.

Trên Tây Huyền Thành mấy ngày qua canh gác vô cùng tốt, luôn có người tuần tra phía trên tường thành.

Có người đứng trên tường thành, nhìn về phương hướng Thập Vạn Đại Xuyên đều thấy một đạo bụi mù che khuất bầu trời cuồn cuộn mà đến, giống như sóng to gió lớn.

Điều này làm cho binh sĩ tuần tra nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng báo cáo cho thành chủ Tây Huyền Thành.

Khổng Diêu đi lên tường thành, nhìn bụi mù cuồn cuộn, sắc mặt run lên, có chút trắng bệch.

- Linh thú triều trong Thập Vạn Đại Xuyên. . . bắt đầu rồi!

- Truyền lệnh xuống, lập tức dựng cửa thành!

Chỉ có điều qua hồi lâu, chấn động kịch liệt truyền đến, cho dù là người đứng ở Tây Huyền Thành cũng có thể rõ ràng cảm nhận được rung động này, quả thực làm cho người ta run sợ sởn tóc gáy.

Rầm rầm rầm! !

Tiếng thú hô khổng lồ, mặt đất kịch liệt chấn động, ùn ùn kéo tới.

Trên tường thành binh sĩ đứng chen chúc, bọn họ nhìn thú triều phía dưới Tây Huyền Thành, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, hoàn toàn không còn dũng khí chống đỡ.

Thú triều kia như hóa thành đại dương, mặc dù những thực lực của những linh thú này cũng không phải quá cường đại, cũng là từ một số linh thú cấp ba cấp bốn tạo thành, nhưng trong đó cũng không thiếu linh thú cấp năm cấp sáu.

- Mỗi lần linh thú triều nổi lên ở Thập Vạn Đại Xuyên, cho dù là Hạo Thiên Tháp trong Thập Vạn Đại Xuyên cũng phải phong bế, đối mặt với loại thú triều này, cho dù mạnh như Hạo Thiên Tháp cũng không thể chống cự.

Nghê Nhan đứng trên tường thành nói.

Bộ Phương và Đường Ngâm cũng nhìn thú triều phía dưới, chủng loại linh thú đa dạng, vượt quá tưởng tượng, trước đây Bộ Phương chưa từng thấy nhiều linh thú như vậy.

Bộ Phương cau mày, nhìn những linh thú kia không biết suy nghĩ cái gì.

Còn Đường Ngâm thở ra một hơi thật sâu, phóng thích cảm giác buồn bực trong lòng ra ngoài.

Đối mặt với nhiều linh thú như vậy, bọn họ cũng lộ ra vẻ vô lực.

Nhiều linh thú như vậy cũng không biết làm thế nào từ trong Thập Vạn Đại Xuyên trào ra. Nhưng Thập Vạn Đại Xuyên kéo dài liên miên, vô cùng mênh mông, chống đỡ nhiều linh thú như vậy cũng không khó khăn.

Dù sao Thập Vạn Đại Xuyên là bức thành che chở của vùng đất Nam Cương, nghe nói bên ngoài Thập Vạn Đại Xuyên còn có động thiên khác, có đại địa rộng lớn hơn, nhưng rất ít người đi ra, cho nên cũng không rõ ràng.

Rống! Đó là một con cá sấu khổng lồ, cả người giăng đầy gai nhọn lạnh lẽo, trong cái miệng hẹp dài chi chít răng nanh sắc bén, chỉ cần há miệng đã mang theo một cổ kình khí sắc bén, tứ chi bò trên mặt đất, tốc độ cực nhanh.

Một con sói trắng bộ lông trắng như tuyết, nhanh nhẹn như gió, bay như tên bắn trên mặt đất rộng lớn, mang theo từng đợt khói dầy đặc.

Còn có một số linh thú kỳ lạ như sư tử khổng lồ hỏa hồng sắc, voi khổng lồ cả người mọc đầy lông rậm như cương châm, rùa núi lưng đeo cái mai như ngọn núi, cấp bậc của những linh thú này vô cùng cao.

Bọn chúng lao đến, chung quanh cũng không có những linh thú khác điên cuồng chạy đến, mà tạo thành địa vực của riêng mình.

Những linh thú này đều chạy về hướng Tây Huyền Thành.

Trên tường thành, sắc mặt mọi người cũng trở nên vô cùng khó coi, lòng người cũng có chút hoảng loạn.

Nhưng Bộ Phương dạo bước trên tường thành, sắc mặt lại bất đồng với mọi người.

Hắn nhìn đông đảo linh thú phía dưới, trong con ngươi không ngừng có ánh sáng lưu chuyển.

Hắn hiện tại rất buồn rầu, bởi vì hắn không làm ra món ăn thứ ba có thể làm Hệ Thống hài lòng, không làm ra món ăn chính là không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, không cách nào đạt được phần thưởng.

Cuối cùng hắn đưa ra một kết luận, là nguyên liệu nấu ăn trong hoả đầu quân quá kém, không có nguyên liệu nấu ăn tốt.

Nếu có nguyên liệu nấu ăn tốt, Bộ Phương cảm giác món ăn thứ ba của mình rất dễ dàng làm cho Hệ Thống hài lòng.

Về phần làm thế nào có được nguyên liệu nấu ăn tốt hơn, ánh mắt của Bộ Phương chính là đang rơi vào linh thú triều giống như đại dương mênh mông dưới kia. . . Nhiều linh thú như vậy trong mắt người khác là một tai nạn, nhưng đối với Bộ Phương lại giống như một kho nguyên liệu nấu ăn.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu Bộ Phương lập tức nổ tung, suy nghĩ này ngày càng rõ ràng, khiến cho ánh mắt và hô hấp của Bộ Phương cũng trở nên dồn dập.

Nghê Nhan và Đường Ngâm đều nghi ngờ nhìn Bộ Phương, hai người đều thấy được vẻ cuồng nhiệt hiện ra trong mắt Bộ Phương.

Bọn họ sửng sốt, nhìn linh thú triều phía dưới, rồi lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn bất đồng của Bộ Phương. . .

- Sư phụ, ngươi nói Bộ lão bản có ý định lao xuống đó hay không?

Đường Ngâm nhỏ giọng nói với Nghê Nhan.

Sắc mặt Nghê Nhan cứng đờ:

- Ngươi đừng nói lung tung, ánh mắt kia của Bộ lão bản. . . chỉ giống như ánh mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn thôi.

Ánh mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn. . .

Đường Ngâm khẽ nhăn mặt, trong lòng thầm cầu nguyện.

Bộ lão bản. . . ngươi vạn lần đừng gây loạn, hiện tại chưa biết ai là nguyên liệu nấu ăn của ai đâu. . .

Chương 302: Thái Đao vung lên, đều vì nguyên liệu nấu ăn

Tiếng thú rống rung trời vang dội khắp chân trời, quanh quẩn xung quanh Tây Huyền Thành, khiến cho dân chúng Tây Huyền Thành cũng run rẩy tâm thần.

Trên tường thành, mọi người nhìn linh thú triều giống như hải dương bắt đầu khởi động phía dưới, sắc mặt cũng khác nhau.

Có người sắc mặt ngưng trọng, như tuyệt mỹ Nghê Nhan, có người sắc mặt trắng bệch, như thành chủ Khổng Diêu, có người mặt lộ sợ hãi, như binh lính trên tường thành.

Nhưng có người vẻ mặt lại không giống như bọn họ, lộ ra vẻ vui sướng tột cùng. . .

Vui sướng. . . Nhìn linh thú mãnh liệt như nước thủy triều phía dưới, tại sao ngươi có thể đặc biệt lộ ra thần sắc vui sướng như vậy?

Đường Ngâm nhìn thần sắc vui sướng điên cuồng của Bộ lão bản, trái tim như co rút, hắn cảm thấy vĩnh viễn không thể hiểu rõ suy nghĩ của Bộ lão bản.

Giờ phút này trong lòng Bộ Phương quả thật vô cùng kích động, mấy ngày qua hắn vẫn luôn suy tư làm thế nào làm ra món ăn đúng tiêu chuẩn của Hệ Thống, nhưng hoả đầu quân cung cấp nguyên liệu nấu ăn cấp bậc cũng quá thấp, lúc trước hắn đã dùng nguyên liệu làm ra súp Tứ Bảo, Hệ Thống đã phán định thông qua, nếu như Bộ Phương muốn tiếp tục dùng loại phương pháp này cũng không thể thực hiện được, đây cũng là chỗ đau đầu của hắn.

Khi hắn đang lo lắng không có nguyên liệu tốt, thì gặp được thú triều ba năm một lần, chuyện này quả thực. . . giống như mặt đất hạn hán đã lâu gặp được mưa rào.

- Phụ thân, đừng lo lắng, mặc dù thú triều này rất đáng sợ, nhưng chúng ta nhiều năm qua cũng không phải không gặp qua, chúng ta đừng trêu chọc, đợi hết hôm nay, thú triều tự nhiên sẽ thối lui.

Mặc dù sắc mặt Khổng Hiên có chút khó coi, nhưng vẫn mạnh mẽ nói với thành chủ Khổng Diêu.

Thành chủ Khổng Diêu gật đầu, mỗi lần nhìn thấy thú triều đều có đả kích rất lớn đối với tâm thần của hắn.

Nhưng đúng như Khổng Hiên đã nói, bây giờ bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong thành, một ngày sau, thú triều tự nhiên sẽ lui.

Rống!

Từ bốn phương tám hướng, tiếng thú rống của linh thú cấp bảy cường đại vang dội không dứt, đinh tai nhức óc.

Khiến cho tất cả mọi người đứng trên tường thành cũng cảm thấy thành tường tựa hồ cũng đang run rẩy.

- Có muốn ăn thức ăn ngon hơn không?

Sau tiếng thú rống.

Bộ Phương bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nghê Nhan đứng bên cạnh, nhếch khóe miệng, nói với Nghê Nhan.

Nghê Nhan nhất thời sửng sốt, Đường Ngâm cũng ngẩn ngơ, Bộ lão bản. . . nói vậy có ý gì?

Ngươi thật sự xem những linh thú đáng sợ phía dưới là nguyên liệu nấu ăn sao?

Đường Ngâm cảm thấy thế giới đúng là xám xịt, hơn nữa hắn có dự cảm xấu, với tính cách của sư phụ. . .

- Thức ăn ngon hơn?

Đôi mắt đẹp của Nghê Nhan nhất thời sáng rực, ánh sáng như một viên bảo thạch trong suốt.

- Đúng! Ta bảo đảm tuyệt đối vô cùng mỹ vị!

Bộ Phương trịnh trọng gật đầu.

- Nói đi, cần lão nương làm gì?

Nghê Nhan lè lưỡi liếm đôi môi đỏ mọng, hưng phấn nói.

Đường Ngâm nhất thời ôm đầu, hắn biết. . . sư phụ của hắn chỉ cần vừa nhắc tới thức ăn ngon sẽ hết sức hưng phấn, đây là bệnh nặng phải chữa trị.

Kế tiếp những lời của Bộ Phương càng khiến Đường Ngâm không thể yêu nổi.

- Có nhìn thấy con sư tử hỏa hồng sắc kia không? Thịt sư tử nướng tuyệt đối vô cùng thơm ngon.

- Còn cả con voi cả người bao trùm gai nhọn hoắt kia, gai nhọn chỉ là vật che giấu bảo vệ lớp thịt tuyệt hảo của nó, ta muốn xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất, thịt voi này ta dám cam đoan tuyệt đối vô cùng mỹ vị.

- Còn con rùa núi kia, mai rùa tràn đầy tinh hoa, thịt rùa nếu biết cách nấu, tuyệt đối là vật đại bổ...

.

.

!

. . .

Từng con linh thú cấp bảy đều được Bộ Phương đánh giá, theo lời đánh giá của Bộ Phương, ánh mắt Nghê Nhan cũng càng ngày càng sáng.

- Ngươi nói đám linh thú cấp bảy dưới kia đều là nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo sao? Vậy ngươi cần làm con nào?

Bộ Phương ngẩn ngơ, sau đó khóe miệng hé mở, đứng thẳng người.

Hắn nhìn thú triều mãnh liệt phía dưới, trong tay khói nhẹ lượn lờ, một thanh Long Cốt Thái Đao màu đen nhánh cũng rơi vào trong tay hắn.

Cầm chắc Thái Đao, nhắm thẳng vào thú triều phía dưới.

- Thái Đao vung lên, đều vì nguyên liệu nấu ăn.

Bộ Phương hào khí ngất trời nói.

Nghê Nhan trợn tròn mắt, Đường Ngâm trợn tròn mắt, Khổng Diêu Khổng Hiên, còn có những đại tướng khác của Tây Huyền Thành cũng giống như ngây người nhìn Bộ Phương, tên này choáng đến thiếu não rồi sao?

Thú triều dưới kia lại là nguyên liệu nấu ăn. . . Ngươi vừa xông xuống, ai là nguyên liệu nấu ăn của ai còn chưa biết rõ?

Không chừng ngày mai. . . Ngươi chính là miếng mồi của đám linh thú đó.

- Bộ. . . Bộ tiền bối, ngươi đừng làm loạn, đây là thú triều đó, đợi thú triều qua đi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn chuyện đi săn.

Đường Ngâm dở khóc dở cười nói.

Vị sư phụ thích ăn của hắn, cộng thêm một Bộ lão bản đặc biệt độc hành, luôn mang đến cho hắn cảm giác không làm được chuyện gì tốt đẹp.

- Thật sự có vị rất ngon sao?

Song, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Đường Ngâm, ánh mắt Nghê Nhan lóe sáng nhìn Bộ Phương, hỏi.

- Nếu như không ngon, cho ngươi đánh ta.

Bàn tay Bộ Phương lại khéo léo chuyển động, Long Cốt Thái Đao nhất thời bay lượn trong tay hắn, nổi lên đao hoa huyễn khốc.

- Tốt! Vậy lão nương tin tưởng ngươi một lần, vì thức ăn ngon!

Nghê Nhan nhất thời nheo mắt, trên dung nhan tuyệt mỹ hiện ra nụ cười mỹ lệ làm người ta si mê.

Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng Tiểu Bạch đứng phía sau hắn, nói:

- Tiểu Bạch, chúng ta lên!

Lên cái gì?

Trên tường thành ngoài Đường Ngâm và Nghê Nhan, vẻ mặt những người khác đều như mộng ép, nhìn Bộ Phương.

Sau một khắc, miệng bọn hắn mở lớn, gương mặt giống như ngu ngốc nhìn Bộ Phương.

Trong con mắt của bọn hắn, Bộ Phương nhảy dựng lên, giẫm lên vách tường, nhảy xuống dưới tường thành.

- Ôi trời.

.

! Tên này muốn tìm chết sao?

- Phía dưới là thú triều mà? Tại sao hắn lại nhảy xuống như nhảy vào bồn tắm vậy? Hắn không có vấn đề gì chứ?

- Tên thư sinh này sợ đến choáng váng rồi sao? Nhảy xuống dọa linh thú?

. . .

Mọi người hoàn toàn không hiểu Bộ Phương muốn làm gì, vội vàng lao đến chỗ vách tường, duỗi cổ, nhìn chằm chằm phía dưới.

Rầm rầm!

Một trận gió thổi tới, làn gió thơm ngào ngạt.

Sau đó một thân hình mỹ lệ cũng nhảy lên, làn váy lụa màu trắng chập chờn trong gió, mái tóc đen tựa như ảo mộng.

Nghê Nhan cũng theo chân nhảy xuống.

- Nghê trưởng lão!

Tròng mắt Khổng Hiên co rụt, khàn giọng kêu lên, nằm úp lên thành tường, không thể tin nổi, người đẹp như vậy tại sao có thể đi chịu chết!

Hai chân Bộ Phương mở rộng, một tay nắm lấy Long Cốt Thái Đao, dưới ánh mặt trời thái đao lóe ra tia sáng, cả người như một trận gió lớn, ầm ầm rơi xuống.

Ầm! !

Người rơi xuống đất đầu tiên chính là Tiểu Bạch, cả mặt đất cũng chấn động, lún sâu xuống dưới, mấy linh thú trực tiếp bị Tiểu Bạch đè chết.

Sau đó thân hình Bộ Phương cũng rơi xuống, đạp trên lưng một con linh thú, dẫm con linh thú gục trên mặt đất.

Nghê Nhan thân nhẹ như yến, tấm lụa mỏng màu trắng quay cuồng, khéo léo đạp không mà đi, lơ lửng trên không trung trên đầu đám linh thú.

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hé mở, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng điểm trong hư không, sau đó linh khí chung quanh thân thể của nàng đều sôi trào, hóa thành từng đợt ba động khuếch tán ra xung quanh.

- Bộ lão bản, con sư tử giao cho lão nương! Nhớ kỹ ngươi đã hứa cái gì, ăn không ngon ta sẽ đánh ngươi!

Thanh âm ngọt ngào của Nghê Nhan vang lên, sau đó hóa thành một đạo lưu quang phóng về phía con sư tử lửa nơi xa, cả người đang giống như hỏa diễm thiêu đốt.

- Tin tưởng ta sẽ có thịt ăn.

Bộ Phương thản nhiên nói.

Hắn đứng thẳng người, linh thú chung quanh sau khi trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, trong đôi mắt lệ khí tỏa ra, đánh về phía Bộ Phương.

Mọi người gục trên tường thành vội vàng hít một hơi lãnh khí, bởi vì trong mắt bọn họ, đoàn linh thú phía dưới đông đúc như đàn kiến, chen chúc lao về hướng Bộ Phương, phảng phất như hóa thành một ngọn núi nhỏ, số lượng này, quả thực làm cho người ta sợ hãi.

Khổng Hiên đứng thẳng người, ho khan một tiếng, hắn quên mất tu vi của Nghê trưởng lão rất mạnh, có thể lăng không mà đi. . . chưa chắc là đi chịu chết.

Nhưng tiểu tử kia chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng, cũng không thể lăng không, lại dám lao xuống tường thành, chẳng lẽ hắn không biết, trong thú triều linh thú cấp sáu đông không đếm xuể sao?

Nhìn từng con linh thú hung ác, đánh tới hướng tiểu tử kia, trong mắt Khổng Hiên bất giác hiện lên vẻ khoái cảm!

Mấy ngày nay Nghê Nhan luôn chạy tới chỗ Bộ Phương, khiến Khổng Hiên đã sớm cảm thấy bất mãn với Bộ Phương, lần này Bộ Phương lại tự đi chịu chết, cũng bớt cho hắn đỡ phải động tay chân.

Đường Ngâm nhíu mày, quả nhiên. . . Bộ tiền bối và sư phụ mà đi cùng nhau, lúc nào cũng không có chuyện gì tốt.

Từ phía xa, trên người Nghê Nhan bắn ra chân khí mênh mông, tay không chiến đấu với sư tử lửa cuồng bá cấp bảy.

Nhưng tu vi của Nghê Nhan rất mạnh, ngược lại đè áp con sư tử lửa này từ từ tháo chạy.

Chẳng qua chung quanh là thú triều, khi Nghê Nhan và sư tử lửa giao chiến, lại có không ít linh thú đánh tới phía nàng, thật sự khiến nàng cảm thấy có chút phiền toái.

Nhưng tất cả đều đáng giá vì thức ăn ngon!

Nàng tin tưởng Bộ Phương, tin tưởng tay nghề của Bộ Phương tuyệt đối sẽ không làm cho nàng thất vọng.

Nghê Nhan quay đầu nhìn về phía Bộ Phương, sắc mặt nhất thời cứng đờ, bởi vì nàng phát hiện vị trí chỗ Bộ Phương đã có tầng tầng linh thú bao vây.

Khóe miệng hé mở, nàng chợt nhớ tới, tu vi của Bộ Phương hình như mới chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng.

Bộ lão bản. . . sẽ không hóa thành miếng mồi của linh thú chứ?

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, ở giữa tầng tầng linh thú bao trùm, một chùm tia sáng kim sắc từ trong khe hở bắn ra, phóng lên cao, ánh sáng vô cùng sáng chói.

Một tiếng rồng ngâm gầm thét cửu thiên, một cổ ba động vô hình từ trong đống linh thú khuếch tán, giống như khi ném một hòn đá xuống hồ nước tạo ra từng đợt nước gợn rung động, từ từ mở rộng.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám linh thú ầm ầm nổ tung.

Một thân ảnh Thái Đao khổng lồ màu vàng đứng ngạo nghễ, bên cạnh thân ảnh đó lại là một con rối có hai tròng mắt lóe ra quang hoa màu tím, chậm rãi từ trong đống linh thú bị đánh bay đi ra.

Thái Đao vung lên, đông đảo linh thú đều. . . hoảng sợ lui về phía sau.

Chương 303: Chín nguyên liệu nấu ăn, chín chậu sứ

Quang mang màu vàng, phát sáng chói mắt, vô cùng rực rỡ.

Một đạo rồng ngâm vô hình từ Thái Đao trong tay Bộ Phương dâng lên, luồng khí xoáy chân khí trong đan điền của Bộ Phương nhanh chóng xoay tròn, chân khí mãnh liệt, xông vào tứ chi bách hải của hắn, tràn vào Long Cốt Thái Đao màu vàng kim nắm trong tay.

Long uy trong Long Cốt Thái Đao có áp chế vô hình đối với linh thú, áp chế này có thể làm cho Bộ Phương có thể hành động tự nhiên, linh hoạt trong thú triều.

Khiêng Thái Đao khổng lồ, Bộ Phương chậm rãi đi tới hướng con voi cả người phủ đầy gai nhọn nơi xa.

Đây là linh thú cấp bảy, voi ma - mút, lực chiến đấu rất mạnh, tính tình cuồng bạo, cái mũi phủ đầy gai nhọn là một loại sát khí đáng sợ, lúc thổi quét sẽ xé rách con mồi, sau đó giẫm đạp giết chết!

Long Cốt Thái Đao sẽ có áp chế khổng lồ đối với linh thú có huyết mạch Long tộc bên trong thân thể, nhưng huyết mạch Long tộc trong cơ thể voi ma - mút này lại rất mỏng manh, cho nên áp chế của Long Cốt Thái Đao đối với nó sẽ giảm đi rất nhiều.

Ầm! !

Giống như một trận gió lao ra, trong con mắt cơ giới của Tiểu Bạch hiện ra ánh mắt màu tím, thân thể nhanh chóng đong đưa, phóng về hướng con voi ma - mút khổng lồ.

Cái vòi của voi ma - mút cuộn lên, phát ra tiếng rống rung trời, cả mặt đất tựa hồ cũng chấn động, bốn cái chân khổng lồ hung hăng đạp trên mặt đất, tường thành cũng kịch liệt chấn động.

Đá vụn tuôn rơi, khiến cho các cường giả trên tường thành đều sợ hãi.

Đây là một con linh thú vô cùng cường đại.

Nhưng Tiểu Bạch căn bản không sợ hãi, trực tiếp lao ra, cánh tay hóa thành đại khảm đao trên không trung.

Đại sát khí của voi ma - mút, cái vòi phủ đầy gai nhọn mãnh mẽ vung lên, phảng phất như muốn xé rách bầu trời, hung hăng đập tới hướng thân thể Tiểu Bạch.

Nếu bị đập trúng, nhất định sẽ bị cái vòi dữ tợn này xé rách .

Tất cả mọi người đều cảm nhận như vậy, bởi vì .

.

. con voi ma - mút này mang đến cho người ta uy áp thật sự đáng sợ, đây tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đám linh thú cấp bảy.

Phụt !

Nhưng đúng lúc mọi người đều cảm thấy Tiểu Bạch sẽ bị cái vòi đầy gai nhọn này chuẩn bị đập vỡ, một ánh đao xẹt qua, ánh đao này nhanh đến mức làm cho người ta không kịp nhìn.

Sau đó ánh mắt mọi người ngưng tụ, nhìn cái vòi voi ma - mút bất ngờ bị chặt đứt, máu tươi phun đầy đất.

Voi ma - mút cảm nhận được đau đớn, gai nhọn khắp người cũng mở ra, thân thể điên cuồng chạy chung quanh, dẫm đạp không ít linh thú xung quanh thành thịt vụn.

Thân thể Tiểu Bạch mạnh mẽ rơi xuống đầu voi ma - mút, hai cái tai lớn như quạt hương bồ không ngừng vỗ, đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, vô cùng lạnh lẽo, Đại Khảm Đao hung hăng chém lên đỉnh đầu voi ma - mút, một quyền cũng ầm ầm nện xuống, tàn bạo ra tay với voi ma - mút.

. . .

Một tay Bộ Phương cầm đại Thái Đao, quang mang màu vàng lưu chuyển, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía lão rùa núi lưng đeo mai rùa khổng lồ, con rùa núi này đồng dạng là một loại linh thú cường đại.

Linh thú chung quanh cũng bị uy áp từ bên trên Long Cốt Thái Đao phóng ra hù dọa không ngừng lui về phía sau, hoàn toàn không dám nhích tới gần Bộ Phương.

Nhưng Bộ Phương cũng không để ý đến những linh thú cấp thấp đó.

Đứng trước mặt lão rùa núi giống như ngọn núi nhỏ, trên khuôn mặt chữ điền của Bộ Phương lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể che giấu, rùa núi là vật đại bổ.

Con rùa núi rúc trong mai rùa, nó có lẽ cũng cảm ứng được long uy, trực tiếp thối lui.

Mai rùa vô cùng cường ngạnh, là lá chắn bảo vệ thiên nhiên, người căn bản không cách nào làm gì được mai rùa này.

Bộ Phương đưa mắt nhìn mai rùa, nhìn đường vân trên mai rùa, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc.

Bỗng nhiên, trong mai rùa đen nhánh đột nhiên lóe lên hai đạo hồng mang, vang lên một tiếng gầm thét, một cái đầu cực đại từ bên trong chui ra, lao về hướng Bộ Phương.

Đó là đầu của lão rùa núi, từng đạo nếp uốn hiện đầy dấu vết năm tháng.

Ánh mắt lão rùa núi hiện đầy máu đỏ, gào thét, há miệng, cắn về phía Bộ Phương.

Tròng mắt Bộ Phương co rụt, hắn không ngờ còn rùa núi này lại có thể chống lại long uy, hạ thủ với hắn, quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Đ-A-N-G.

.

.

G! !

Bộ Phương ngăn chặn Long Cốt Thái Đao trước người, lão rùa núi không cách nào cắn tới, đầu hung hăng đụng vào Long Cốt Thái Đao, lực đạo khổng lồ khiến Bộ Phương cho dù đeo đao, cũng bị ném bay thật xa.

Bộ Phương quay cuồng, rơi xuống nơi xa, lập tức