An Tư Đông cảm thấy, tất yếu phải bảo trì khoảng cách với Khúc Duy Ân.
Nếu như nói chuyện bị mọi người truê chọc cậu ấy không phủ nhận chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi, nhưng hành vi gần đây lại thể hiện rõ ý theo đuổi. Cô đương nhiên không bị thần kinh không ổn định đến mức cho là cậu ấy chỉ là tùy tiện thắng cái con gấu bông không thích lại tùy ý ném cho mình mà thôi.
Cho nên trong khoảng thời gian này cô cũng không chơi game nữa, ngẫm lại cả kỳ nghỉ hè đều ở trường cũng nên tìm một chút chuyện để làm. Sáu tháng cuối năm, khai giảng không được bao lâu lại phải quyết định học tiếp hay đi làm, rất nhiều sinh viên thừa dịp nghỉ hè năm ba ra ngoài tìm việc thực tập tích lũy kinh nghiệm. Vì thế cô chạy đến BBS tìm box tìm việc, nhìn xem có công việc nào không cần kinh nghiệm cũng được.
Thật đúng là bị cô tìm được một cái, có một công việc thực tập trong kỳ nghỉ hè, khai phá một game 3D offline, đã đến phần hậu kỳ, mã cơ bản viết xong, cần tuyển một người hợp tác hỗ trợ viết phần Logic hoạt động, yêu cầu thành thạo lập trình C/C++ , nguyên lý hình học vân vân, hơn nữa có nhiệt tình với game.
An Tư Đông cảm giác mình rất phù hợp, xem nội dung công việc cũng không khó lắm, dường như thích hợp với người tay mới chưa có kinh nghiệm như cô, khai phá game rất lạ cũng rất hay. Tuy rằng chủ bài viết nói chỉ là hứng thú không có thù lao, cô vẫn viết bản sơ yếu lý lịch gửi đến hồm thư chủ bài viết chờ phỏng vấn.
Ai ngờ lại nhận được tin nhắn: “Bí đao mụi mụi, hai chúng ta thật có duyên a, anh đăng tìm người làm việc cũng có thể gặp được em.
”
Cô hỏi: “Bạn là?”
“Mình là Bạn Không Nhìn Thấy Tôi.
”
“Bạn là người phụ trách hạng mục này?” Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ở học viện mỹ thuật tạo hình, lại có thể lập trình viết mã, nhìn không ra anh ấy lợi hại như vậy.
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi nói: “Sao có thể a, mình ngay cả C++ vì sao có thêm hai dấu cộng cũng không biết. mình chỉ đến giúp làm trang trí thôi .
”
Cô có dự cảm không tốt: “Số liệu kia là ai viết ?”
Quả nhiên, Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cười hì hì: “Hắc hắc, người này mụi mụi cũng quen, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chính là QWE nhà em đó.
”
Ách. . . . . . Không biết bây giờ đổi ý có được không?
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi rất nhanh phá vỡ ảo tưởng của cô: “mụi mụi anh nói với QWE rồi, cậu ta lập tức liên lạc với em. Vấn đề kỹ thuật anh không hiểu lắm, hai người tự trao đổi đi, anh cũng không sợ phải làm bóng đèn .
”
Một lát sau nhận được tin nhắn của Khúc Duy Ấn: “Không nghĩ tới người ứng tuyển lại là u, thật khéo a.
”
Đúng vậy a, thật khéo a, khéo tới mức cô thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, học xong viết mã hóa, tất nhiên chuyên ngành là công nghệ thông tin, lại thích game, sao cô không nghĩ tới người này rất có thể là Khúc Duy Ân đây. T_T
Khúc Duy Ân nói: ”Tôi đem tài liệu thiết kế cho you xem, nhưng vì chỉ có mình tôi làm, tài liệu cũng không tỉ mỉ lắm, lâu rồi cũng chưa sửa lại. Buổi chiều you có rãnh không? Mang sách vở đến ký túc xá của tôi đi, tôi sẽ bàn kỹ với you hơn, tiện thể đưa bản gốc cho you luôn.
”
Lại tới ký túc xá a? cô có chút do dự.
Đại khái đoán được băn khoăn của cô: “Ông Tất mấy ngày nay cũng đều ở ký túc xá.
”
Có ông Tất cũng không ngại lắm. Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng ý.
Nhìn sơ qua tài liệu mà Khúc Duy Ân gửi qua, đúng là có nhiều chỗ không rõ lắm. Ăn cơm trưa xong cô mang theo laptop đi tới ký túc xá nam, Khúc Duy Ân như cũ xuống lầu đón cô. Hai người đã mấy ngày không gặp rồi, bạn Khúc nhìn thấy cô hình như có chút. . . . . . Vui mừng.
“Cái kia. . . . . . Ông Tất không phải vội chuẩn bị GRE sao? Sao không đi thư viện nữa?”
“Thất tình rồi.
” Cậu mang lap cô đi phía trước, “Nó thi GRE xuất ngoại cũng vì cô gái đó, lát lên gặp nó thì cũng đừng nhắn tới chuyện này.
”
Ách. . . . . . Trời muốn mưa, mẹ cũng phải lập gia đình, người trong lòng muốn bắt cá hai tay, đều là chuyện không có cách nào thay đổi. Chỉ có thể im lặng chúc phúc cho ông Tất.
Lên tới nơi, cả phòng đầy mùi rượu, bia lon chỗ nào cũng có. Ông Tất đang ngồi trước máy tính đánh CS, tóc xù xù cũng không biết mấy ngày rồi chưa gội đầu, đôi mắt đỏ rừng rực là không biết thức đêm chơi game hay là khóc nhiều quá đỏ hết cả mắt, mặt hơi xanh xao, cả người giống như xác khô từ trong quan tài mới nhảy ra.
Khúc Duy Ân nhíu mày: “Tao vừa mới dọn xong , mày lại bày ra nữa là sao?”
An Tư Đông lặng lẽ kéo kéo T shirt của cậu ta. Thất tình trong lòng cũng không tốt lắm, vẫn là chìu người ta một chút đi.
Ông Tất cũng không quay đầu lại: “Bí đao tới rồi, chào.
” Đoán là ông này cũng không biết mình đang nói gì. Ông này chơi game rất kém cỏi, không ngừng bị người quật xuống đất, mới hồi máu lại không ngừng xung phong ra chém giết.
Khúc Duy Ân nói: “Mày bao lâu chưa ngủ rồi hả? Chơi game có thể giải quyết vấn đề sao?”
Ông Tất giận: “Mày có tư cách gì nói tao? Hồi năm hai. . . . . .
”
Khúc Duy Ân chen vào: “Đừng lấy tao so với mày, tao không chơi kém như mày, cứ đưa lưng cho người ta đạp.
”
“Trong lòng tao khó chịu, “ ông Tất nói bằng giọng mũi, như sắp khóc tới nơi, “Tao chỉ muốn tìm việc để làm, cho dù bị người chém đầu, tao cũng thấy thoải mái chút.
”
Đang nói chuyện, người cảnh sát ở một phía của màn hình chạy tới nhấm thẳng đầu ông Tất bắn, máu tung khắp màn hình. Ông Tất anh dũng reborn, thấy ven đường có con gà mái, lấy súng bắn phá, lấy máu con gà kia để rửa nhục.
Cái game CS này. . . . . . Hình như rất bạo lực . . . . . . Cô len lén nhìn người bên cạnh nghe nói từng là đội trưởng chiến đội CS.
Khúc Duy Ân đặt lap xuống, đi rót nước cho cô, phát hiện bốn cái bình đều không có nước.
”Tao đi lấy nước, mày thăm hỏi bí đạo chút đi.
”
Nhìn bộ dạng ông Tất, cô thăm hỏi lại cậu ta thì có?
Khúc Duy Ân cầm bốn cái bình xuống lấy nước. Phòng tắm cách rất xa ký túc xá, đi rồi về khoảng hai mươi phút.
Bạn cùng phòng vừa đi, ngụy trang kiên cường của ông Tất nháy mắt hỏng mất, ghé vào trên bàn phím gào khóc. An Tư Đông khuyên hai câu, căn bản không nghe, đành phải lặng yên cầm cuộn khăn giấy cho cậu ta lau nước mắt nước mũi.
“Anh thích cô ấy từ hồi cấp ba, năm năm . . . . . .
” Xịt ……. lau nước mũi, “Lần đầu tiên thi vào trường cao đẳng cô ấy thi không được tốt lắm, muốn học lại, anh cũng giả bộ thi rớt, cùng học lại với cô ấy . . . . .
” Xịt …... lại lau, “Thật vất vả mới thi vào học chung trường đại học. . . . . . Kỳ thật anh không hề có hứng thú gì với đế quốc mỹ hết, nhưng cô ấy muốn ra nước ngoài, anh cũng liều mạng học để thi G. . . . . .
” Xịt …. tiếp tục lau, “Đã mấy năm như vậy, anh vẫn cho là cô ấy không thích anh nhiều như anh yêu cô vậy, nhưng ít nhất cũng bị anh làm cảm động . . . . . . Ai biết đúng lúc này cô ấy nói với anh là mình có bạn trai rồi, chuẩn bị ra nước ngoài, cho tới bây giờ chỉ xem anh như một người bạn, hu hu hu hu. . . . . .
”
Đáng thương cho ông Tất, làm người dự phòng suốt năm năm mà cũng không biết.
Cô không biết cách an ủi người khác, nói một cách hình thức hóa: ”Trời nơi nào không có cỏ thơm, không phải là thất tình thôi, có gì đặc biệt hơn người. Khủng long ba chân khó tìm, con gái hai chân chỗ nào không có! Ông Tất ông là con trai, không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà suy sụp?”
Ông Tất lau nước mũi: “Thất tình cũng không phải bà.
”
Cô đành phải hy sinh bản thân đi dỗ dành ông này vậy: “Ông Tất, không gạt ông, kỳ thật tôi cũng vừa thất tình. Mới nghỉ hè đã bị bạn trai đá, tôi cũng không dám về nhà.
”
Ông Tất quả nhiên dời đi lực chú ý: “Thật?”
“Tôi lừa ông làm gì ?” Cô buồn buồn cúi đầu, “Cho nên tôi mới trầm mê WOW, cũng giống như ông chơi CS thôi.
” Kỳ thật. . . . . . tình hình thực tế không phải vậy?
“Nhìn dáng vẻ bà như thế nào có chút thương tâm sao?” Ông Tất nghi nghi đánh giá cô, “Nhìn gái cứ đi chung với Khúc Duy Ân, anh thấy gái rất nhanh sẽ có sau bạn trai rồi?”
Trong lòng cô mặc niệm: người thất tình lớn nhất, người thất tình lớn nhất, không nên chấp nhặt với cậu ta. . . . . .
“Hắn cũng đá tôi tìm người khác rồi, chứng minh trong lòng căn bản không có chỗ cho tôi, tôi ngồi khóc tới trời sập, người không ra người ma không ra ma, không ra cái giống gì hết? Không thích là không thích rồi, làm vậy càng làm cho hắn khinh thường, ngược lại người thân bạn bè