Nam Soa Nữ Thác

Nam Soa Nữ Thác

Cập nhật: 07/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 159,039
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Trong phòng, Liễu Tiếu vừa lùa cơm vào miệng vừa hỏi Liễu Hiếu: “Đúng rồi, sau đó tên Tư Đồ Khinh kia thế nào?”

“Bị bắt, bây giờ đang nhốt trong địa lao.

” Liễu Hiếu trả lời nàng: “Chủ nhân của học viện đã báo cho quan phủ, ngày mai sẽ giao hắn cho họ lấy tiền thưởng.

“Tiền thưởng!

” Tay Liễu Tiếu đang nắm chiếc đũa dừng lại giữa không trung: “Tiền thưởng gì cơ?”

“Ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Tư Đồ Khinh được xưng là đệ nhất dâm tặc trên giang hồ, có thể nghĩ hắn đã làm bao nhiêu chuyện xấu, đã sớm bị quan phủ dán thông báo truy nã, chỉ cần có thể bắt được hắn, sống thưởng một vạn lượng bạc, chết thưởng bảy ngàn lượng bạc.

“Cái gì?” Vừa nghe đến một vạn lượng bạc, chiếc đũa trong tay Liễu Tiếu “ba” một tiếng rơi xuống bàn. Sau đó nàng xách Liễu Hiếu lên, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng, còn có thể loáng thoáng nghe được nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Quá đáng! Quá đáng! Người rõ ràng là do ta đánh bại, cư nhiên định gạt ta vụng trộm mang đi lĩnh tiền thưởng, thật quá đáng…”

Liễu Tiếu một mạch kéo Liễu Hiếu phi đến viện tử bốn người Phong Tự Thanh ở. Đến cửa viện, Liễu Tiếu xắn tay áo lên, rất có khí thế đá văng cửa viện.

Sau đó…

Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu sắc mặt trắng bệch bị mười mấy người cầm kiếm bao vây.

Liễu Hiếu đi đến sát bên người Liễu Tiếu nhỏ giọng hỏi: “Những người này là ai vậy?”

“Ta làm sao mà biết nha.

” Liễu Tiếu cũng nhỏ giọng trả lời hắn.

“Vậy làm thế nào bây giờ?”

“Ta làm sao biết được. Đúng rồi, ngươi là chủ tử nha, loại thời điểm này hẳn là do ngươi nghĩ biện pháp chứ.

“Ngươi còn đám đùn đẩy cho ta, nếu không phải tại ngươi cứng rắn kéo ta đi, ta mới sẽ không đến đây, làm sao có thể gặp phải chuyện này.

” Liễu Hiếu tức giận trừng nàng.

“Nhưng mà ngươi không phải nhị thiếu gia của Lục Liễu sơn trang sao, dù sao cũng nên gặp qua không ít chuyện lớn chứ. Ngươi có kinh nghiệm, ngươi nghĩ biện pháp hẳn là có vẻ thích hợp.

” Tự biết đuối lí, Liễu Tiếu ngoan ngoãn cho hắn một khuôn mặt tươi cười.

“Nếu ngươi nói chuyện lớn là chỉ việc bị mười mấy người dùng kiếm chỉ vào giống như bây giờ, ta chỉ có thể nói cho ngươi, cho tới bây giờ ta chưa hề gặp qua chuyện lớn gì.

” Liễu Hiếu lại hung hăng trừng nàng một cái, chẳng sẽ cứ thân là nhị thiếu gia của Lục Liễu sơn trang là nhất định phải từng bị người dùng kiếm chỉ vào sao?

“Vậy ngươi ngẫm lại xem, nếu bây giờ thay bằng cha ngươi hoặc ca ca ngươi bị những người này bao vây, bọn họ sẽ làm gì?” Liễu Tiếu gợi ý cho hắn một chút.

“Cha ta và ca ca ta sao.

” Liễu Hiếu quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi cho là cha ta và ca ca ta ngốc như ngươi sao. Nhìn thấy người ta cầm kiếm đi ra, lập tức sợ đến mức ngơ ngác đứng sững tại chỗ không nhúc nhích, dễ dàng bị người bao vây sao?”

“Chỉ có mình ta ngốc thôi hả? Ngươi có hơn ta không? Ngươi còn không phải cũng giống ta!

“Làm sao mà giống, ngươi là kì tài võ học, ta chỉ là tố chất tầm thường.

” Liễu Hiếu cho đến giờ vẫn canh cánh trong lòng lời Phong Tự Thanh đánh giá hắn.

“Ta khi nào thì thừa nhận ta là kì tài võ học? Tất cả đều là các ngươi cứng rắn áp đặt cho ta. Hơn nữa, ta còn chưa học võ công được mười ngày, ngươi thì sao, dù kém thì hẳn cũng đã học vài năm, như thế nào cũng phải giỏi hơn ta chứ.

“Phải, ta đã học nhiều năm, so sánh với ngươi thì coi như chưa học được gì, chỉ biết tạo dáng mà thôi, chỉ có thể hù người chứ không đánh được.

” Vẻ mặt Liễu Hiếu hơi ảm đạm xuống.

“Này…” Thấy mình hình như chạm vào chỗ đau của Liễu Hiếu, Liễu Tiếu rất muốn đi an ủi hắn, lại không biết nên nói gì. “Ai…” Nàng thở dài: “Nếu bây giờ có độc dược giống như của Tư Đồ Khinh thì tốt rồi, chỉ cần tùy tiện vẩy một cái, hai người chúng ta liền có thể thoát thân ngay lập tức.

Nàng cũng chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ Liễu Hiếu lại nghiêm túc. “Về sau ngoài y thuật ra, ta sẽ dốc lòng học dùng độc với bốn chủ nhân của học viện, chờ ta học thành tài, ta sẽ có thể bảo vệ ngươi.

” Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Liễu Tiếu.

Liễu Tiếu giật mình, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động. Nàng luôn biết Liễu Hiếu rất xinh đẹp, nhưng nàng không biết, Liễu Hiếu cư nhiên có thể xinh đẹp đến vậy, xinh đẹp giống như tiên nhân hạ phàm.

Trong khi nàng đang đắm chìm trong sắc đẹp của Liễu Hiếu không thể thoát khỏi, câu tiếp theo của Liễu Hiếu lại lập tức đánh tỉnh nàng.

“Bất quá, bởi vì bây giờ ta còn chưa biết dùng độc, cho nên, lần này vẫn là ngươi nghĩ biện pháp đi.

Sự cảm động của Liễu Tiếu bể thành từng mảnh.